- XXXII - 2
Lần đầu tiên trong nhiều năm trời tôi ước mình có một khu vườn. Chúng tôi có thể đi ra ngoài tận hưởng không khí trong lành và tránh xa bọn trẻ, tìm một nơi riêng tư, vùi những cao ốc lừng lững chung quanh dưới những lá cỏ, thuê thợ tạc hình những bông hoa theo bước chân chúng tôi. Tôi thường mơ đưa anh trở về Guatemala. Có một nơi mà tôi và lũ bạn thời thơ ấu thường hay đến, một khu rừng nhỏ đầy bướm dọc con đường đất hướng về phía Zacapa. Con đường lút sâu trong những bụi cây. Những cây cao vươn lên trên khu rừng, dưới thấp là những khóm cây bụi rậm rạp. Bọn con gái mút những bông hoa ngòn ngọt còn bọn con trai thì xé tung những chú bướm ra để xem chúng làm bằng gì. Có những cánh bướm sặc sỡ đến nỗi chắc hẳn chúng phải có chứa độc tố trong người. Khi tôi bỏ nhà đến New York, tôi thuê một căn hộ nhỏ ở khu Queens, và một ngày, khi quẫn trí, tôi xăm một hình xăm ở mắt cá chân, một đôi cánh bướm dang rộng. Đó là một trong những việc ngu ngốc nhất mà tôi đã từng làm. Tôi tự căm ghét mình vì đã trở thành một đứa con gái rẻ tiền.
— Em đang mơ mộng kìa, - Corrigan nói với tôi.
— Thế à?
Đầu tôi tựa vào vai anh, anh cười như thể tiếng cười muốn bay đi xa, xuyên qua cả cơ thể tôi.
— Corrie?
— Ừ?
— Anh có thích hình xăm của em không?
Anh tinh nghịch chọc chọc vào nó. Anh chịu được, anh nói.
— Nói thật cơ.
— Thật mà, anh thích nó.
— Mentiroso[72], - tôi cười. Anh nhăn trán. Anh chỉ phịa.
— Anh không phịa. Mấy nhóc! Mấy nhóc có nghĩ là chú đang nói dối không?
Không đứa nào lên tiếng cả.
— Thấy chưa? - Corrigan nói. - Anh đã bảo mà.
Niềm khát khao của tôi đối với anh giờ trở nên sống động và buốt nhói. Tôi vươn người hôn lên môi anh. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau trước mặt bọn trẻ, nhưng có vẻ chúng không để ý. Cổ tôi thoáng lạnh buốt.
Có những lúc - dù không thường xuyên lắm - tôi ước mình không có con cái gì hết. Chỉ muốn chúng biến mất, Chúa ơi, khoảng một giờ thôi, không hơn, chỉ một giờ, thế thôi. Nhanh nhanh lên, đưa chúng ra khỏi tầm mắt con, bắt chúng bay lên theo làn khói và biến mất, rồi mang chúng quay trở lại vẹn nguyên, như thể chúng chưa từng đi đâu hết. Nhưng hãy để con ở đây một mình, với anh ấy, người đàn ông này, Corrigan, một lúc thôi, chỉ con và anh ấy bên nhau.
Tôi lại tựa đầu vào vai anh. Anh lơ đãng chạm vào một bên má tôi. Anh đang nghĩ gì nhỉ? Có rất nhiều thứ có thể kéo anh ra khỏi tôi. Đôi khi tôi cảm thấy anh được làm bằng nam châm. Anh nhún nhảy và xoay tròn lơ lửng quanh tôi. Tôi vào bếp pha cho anh một cốc café. Anh thích uống café đậm đặc thật nóng với ba thìa đường. Anh nhấc chiếc thìa ra và liếm nó một cách đắc thắng, như thể nó đã đưa anh vượt qua một thử thách cam go. Anh hít mạnh cho chiếc thìa dính lủng lẳng dưới mũi, trông thật buồn cười.
Anh quay lại phía tôi.
— Em nghĩ sao Adie?
— Que payaso.[73]
— Gracias[74], - anh đáp với cái khẩu âm kinh dị của mình.
Anh đi đến trước màn hình ti vi, cái thìa vẫn đong đưa dưới mũi. Nó rơi xuống, anh liền bắt lấy và lại hít nó vào mũi, diễn trò cho lũ trẻ xem. Chúng cười ngặt cười nghẽo. Để cháu, để cháu, để cháu.
Tôi dần nhận ra những điều nhỏ nhặt. Như là anh chịu chơi cái trò hít thìa dưới mũi. Đây nữa, anh thích thổi cốc café của mình cho nguội, ba hơi ngắn, một hơi dài. Và còn đây, anh không thích món ngũ cốc ăn sáng. Và nữa, anh rất giỏi sửa cái lò nướng.
Bọn trẻ xem tiếp chương trình ti vi của chúng. Anh ngồi xuống uống hết cốc café. Anh chăm chú nhìn bức tường xa xa. Tôi biết anh lại đang nghĩ đến Chúa của anh, nhà thờ của anh, và những mất mát của anh nếu anh quyết định từ bỏ luật dòng tu. Như thể cái bóng của chính anh đang nhảy lên tấn công chủ nó. Tôi biết tất cả những điều này vì anh mỉm cười với tôi, nụ cười ấy nói lên tất cả, cả cái nhún vai trong đó, rồi tự dưng anh đứng dậy, vươn duỗi mình, bước đến cái đi-văng, ngồi thụp xuống phía sau giữa hai đứa nhóc, như thể chúng có thể che chở cho anh. Anh quàng tay qua vai chúng. Tôi vừa thích vừa không thích anh chính những lúc thế này. Tôi lại cảm thấy thèm muốn anh, miệng khô khát như có muối.
— Em biết đấy, - anh phân trần, - anh có việc phải làm.
— Đừng đi Corrie. Ở lại đây một lát nữa. Công việc có gấp đâu mà.
— Ừ, - anh đồng ý, như thể anh tin vào điều đó thật.
Anh kéo lũ trẻ vào sát mình hơn và chúng để yên như vậy. Tôi muốn anh đưa ra quyết định. Tôi muốn nghe anh nói anh có thể có cả Chúa lẫn tôi, cả lũ con tôi và căn nhà ốp ván nhỏ bé này nữa. Tôi muốn anh ở lại đây - đúng chỗ này - trên chiếc đi-văng, không nhúc nhích.
Tôi sẽ luôn tự hỏi nó là cái gì, cái khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là gì, khi anh thì thầm với tôi, lúc chúng tôi tìm thấy anh bị nát nhừ trong bệnh viện, anh đang nói về cái gì khi anh thì thầm vào bóng tối rằng anh đã nhìn thấy một thứ gì đó mà anh không thể nào quên, một mớ bòng bong những ngôn từ, một người đàn ông, một tòa nhà, tôi không thể hiểu được. Tôi chỉ có thể hy vọng vào giây phút cuối cùng anh có được bình yên. Có thể đó chỉ là một suy nghĩ bình thường, mà cũng có thể khi đó khi anh quyết định từ bỏ luật dòng tu, giờ không gì có thể ngăn cản anh nữa, anh sẽ về nhà cùng tôi; hay chỉ là một khoảnh khắc đơn giản của cái đẹp, một việc nhỏ nhặt không đáng để nói đến, một cuộc gặp mặt tình cờ, hoặc lời anh nói với Jazzlyn hoặc Tillie, một câu nói đùa, hay có thể anh đã quyết định rằng, phải, bây giờ anh có thể buông tay tôi rồi, rằng anh có thể ở lại nhà thờ của anh và làm công việc anh hằng nguyện, hoặc cũng có thể trong đầu anh chẳng nghĩ cái gì cả, có lẽ anh chỉ đang vui, hoặc đang đau đớn rồi cảm giác morphine lan ra khắp người - có thể là tất cả những điều này hoặc gì đó khác - không thể nào biết được. Tôi vẫn rất băn khoăn về những lời nói cuối cùng của anh giây phút ấy.
Có một người đi bộ trên không. Tôi đã nghe nói về việc đó. Và Corrigan đã ngủ cả đêm trong chiếc xe tải đỗ gần tòa án. Anh đã bị phạt vì đỗ xe ở đó. Trên phố John. Có lẽ vào sáng sớm anh đã thức dậy, loạng choạng bước ra khỏi xe và nhìn thấy người thanh niên đó trên cao, đang thách thức Chúa trời, một con người đứng trên cây thánh giá chứ không phải ở bên dưới - ai mà biết được, tôi cũng vậy. Cũng có thể là vì tại phiên tòa đó, anh chàng đi dây được tự do, trong khi Tillie thì bị tống vào tù những tám tháng trời, có thể điều đó làm anh khó chịu - những điều này thật rối rắm, không có câu trả lời, có thể anh nghĩ bà ấy đáng được nhận cơ hội thứ hai, anh rất tức tối, bà ta không đáng bị ngồi tù. Hoặc cũng có thể có một điều gì đó khác làm anh giận dữ.
Có lần anh nói với tôi rằng thà không có niềm tin còn hơn mang một niềm tin bị tổn thương, đôi khi tôi tự hỏi đó có phải là những gì anh đã và đang làm - cố gắng gây tổn thương cho niềm tin của mình để thử thách nó, kiểu như tôi chỉ là một hòn đá trong vô số các hòn đá khác trên con đường vị Chúa của anh.
Trong những giây phút tồi tệ nhất của đời mình, tôi tin rằng anh đang chạy vội về nhà nói lời chào tạm biệt, rằng anh lái xe nhanh thế vì anh đã quyết định xong rồi, mọi việc thế là hết; nhưng trong những cơn mơ đẹp đẽ, đẹp đẽ nhất đời, anh xuất hiện trên bậc cửa, mỉm cười với hai cánh tay dang rộng, để ở lại với tôi.
Và vì thế đây là những gì tôi sẽ nhớ về anh, nhiều nhất và thường xuyên nhất có thể. Một buổi sáng thứ Năm, một tuần trước vụ tai nạn, khoảnh ký ức tôi khảm vào mọi buổi sáng khác mỗi khi tôi mở mắt ra. Anh ngồi giữa Eliana và Jacobo, trên chiếc đi-văng, hai tay dang rộng, khuy áo sơ-mi phanh ra, cái nhìn của anh dán chặt về phía trước. Không gì có thể thực sự mang anh ra khỏi chiếc đi-văng ấy. Nó vốn là một chiếc đi-văng màu nâu đơn giản với những cái gối màu sắc không ăn nhập gì, trên tay ghế mòn xơ còn có một lỗ thủng, một vài đồng xu từ trong túi anh rơi xuống khe nệm, và tôi sẽ mang hình ảnh ấy, thời khắc ấy theo bất cứ nơi đâu tôi đi, đến Zacapa, hoặc nhà dưỡng lão, hoặc bất cứ nơi nào tôi tình cờ đậu lại.
Chú thích:
[72] Tiếng Tây Ban Nha: Đồ nói dối.
[73] Tiếng Tây Ban Nha: Anh hề.
[74] Tiếng Tây Ban Nha: Cảm ơn.