- XXXVIII - XXXVIX -
TÔI KHÔNG NHỚ NỔI điều gì đã khiến mình đọc mẩu thông cáo nhỏ trên mặt sau tờ The Village Voice. Thường thì đó không phải tờ báo tôi đặc biệt yêu thích, nhưng một ngày kia tự nhiên nó ở đó, như đôi khi vẫn thế, cũng như mẩu thông cáo thật tình cờ của Marcia, chính là cô ấy chứ không phải ai khác. Tôi ngồi xuống thảo một lá thư mà có lẽ tôi phải viết đi viết lại tới năm sáu mươi lần, trên cái bàn nhỏ trong bếp. Tôi kể lể mọi chuyện về lũ con, kể đi kể lại, chỉ có Chúa mới biết là bao nhiêu lần, rằng tôi là phụ nữ da đen, hiện sống ở một nơi tồi tàn nhưng luôn giữ nó sạch sẽ gọn gàng ra sao, chuyện tôi có ba đứa con và đã qua hai đời chồng, rằng tôi muốn trở lại Missouri biết nhường nào nhưng tôi chẳng bao giờ có cơ hội cũng như lòng can đảm để làm chuyện đó, rằng tôi sẽ rất vui sướng được gặp gỡ những người cùng cảnh ngộ, được thế thì hân hạnh cho tôi quá. Cứ viết rồi xé. Lần nào cũng thấy không xuôi. Cuối cùng tôi chỉ viết: Xin chào, tên tôi là Gloria, tôi cũng rất muốn được gặp gỡ mọi người.
*PHẢI TỚI MƯỜI GIỜ ĐÊM chồng chị ấy mới lảo đảo bước vào nhà. Từ ngoài hành lang ông ta đã gọi vào: “Em yêu, anh về rồi.”
Vào tới phòng khách, ông ta đứng sững lại nhìn chằm chằm như e mình vào nhầm nhà. Ông ta vỗ nhẹ vào túi quần như là có thể tìm thấy một chùm khóa khác ở đó.
— Có chuyện gì sao em? - ông ta hỏi Claire.
Nhìn ông ta giống như già đi vài tuổi rồi bước thẳng ra từ bức chân dung trên tường. Cà vạt của ông ta hơi lệch nhưng áo sơ-mi vẫn cài cúc kín tới tận cổ. Cái đầu hói bóng lên. Ông ta xách một cái cặp da có khóa bằng bạc. Claire giới thiệu tôi. Ông ta nặng nhọc bước tới bắt tay tôi. Mùi rượu phảng phất quanh người. “Rất vui được gặp cô”, ông ta nói, theo cái cách ám chỉ rằng ông ta cũng chẳng hiểu tại làm sao đây lại phải vui, nhưng dù sao thì ông ta cũng phải nói vậy; vì phép lịch sự thuần túy thôi. Bàn tay ông ta dày và ấm. Ông ta đặt cái cặp xuống dưới chân bàn và nhăn mặt khi thấy gạt tàn thuốc.
— Hôm nay là buổi các quý cô tụ họp à? - ông ta nói.
Claire hôn lên má chồng, gần chỗ mí mắt, rồi nới lỏng cà vạt cho ông ta.
— Em có vài cô bạn đến chơi.
Ông ta giơ chai rượu gin trống rỗng lên soi dưới ánh đèn.
— Lại đây ngồi với bọn em, - chị ấy nói.
— Anh phải đi tắm đã em yêu.
— Lại đây với bọn em đi, lại đây nào.
— Anh mệt quá rồi, - ông ta nói, - trời đất, anh có chuyện này phải kể em nghe mới được.
— Ồ, vậy sao?
— Đúng là quá sức tưởng tượng.
Ông ta bắt đầu cởi cúc áo sơ-mi, tôi thoáng nghĩ có lẽ ông ta sẽ cứ thế mà cởi áo ngay trước mặt tôi không chừng, đứng giữa phòng như một con cá thịt trắng tròn trùng trục.
— Anh chàng đi trên dây, - ông ta nói. - Trung tâm Thương mại Thế giới.
— Bọn em có nghe rồi.
— Em nghe rồi à?
— Vâng, ai cũng có nghe nói mà. Đâu đâu cũng nói về chuyện đó.
— Anh phải xử vụ anh ta.
— Thật sao?
— Còn đưa ra được một hình phạt rất thích đáng nữa nhé.
— Anh ta bị bắt rồi à?
— Để anh tắm qua đã. Đúng thế, tất nhiên rồi. Rồi anh sẽ kể em nghe toàn bộ.
— Sol, - chị ấy nói, kéo tay áo ông ta.
— Anh sẽ ra ngay thôi, rồi sẽ kể em nghe mọi chuyện.
— Solomon!
Ông ta liếc nhìn tôi.
— Để anh tắm rửa cái đã.
— Không, kể cho bọn em đi, kể ngay bây giờ cơ. - Chị ấy đứng dậy. - Đi mà.
Ông ta đảo mắt về phía tôi. Tôi dám chắc ông ta đang bực mình vì sự có mặt của tôi, ông ta nghĩ tôi là một người giúp việc nào đó, hoặc một kẻ thuộc phái chứng nhân Giêhôva đi từng nhà truyền đạo, rồi không biết sao mà vào được nhà ông ta, xáo trộn nhịp sống cũng như sự tán dương mà ông ta đang muốn tự thưởng cho mình. Ông ta cởi thêm một chiếc cúc nữa. Giống như là ông ta đang mở một cánh cửa ngay giữa ngực để cố tống tôi ra ngoài.
— Phòng công tố muốn tạo ấn tượng tốt với dân chúng, - ông ta nói. - Mọi người trong thành phố đều đang bàn tán về anh chàng này. Nên bọn anh sẽ không bắt giam anh ta hay gì hết. Ngoài ra bên Port Authority đang muốn nhồi đầy hai tòa tháp. Chúng vẫn còn trống chỗ cho thuê đến một nửa. Cứ được thiên hạ biết đến là tốt rồi. Nhưng em biết không, bọn anh vẫn phải xử phạt anh ta. Thế nên phải nghĩ ra cách gì sáng tạo.
— Đúng thế, - Claire nói.
— Cuối cùng anh ta nhận tội và anh phạt anh ta mười xu cho mỗi tầng tháp.
— Em hiểu rồi.
— Mỗi tầng mười xu đấy, Claire. Mười tầng một đô. Một trăm mười tầng! Em tính ra rồi phải không? Phòng công tố sướng mê li. Cứ đợi rồi em sẽ thấy, tờ New York Times ngày mai thế nào cũng đăng.
Ông ta bước tới tủ rượu, áo đã mở phanh được ba phần. Tôi có thể thấy bộ ngực nhẽo nhèo của ông ta phô ra. Ông ta lấy cái ly sâu lòng, rót vào thứ rượu màu hổ phách, hít một hơi thật sâu rồi thở phào.
— Anh cũng phán anh ta phải biểu diễn thêm một buổi nữa.
— Lại đi trên dây nữa à? - Claire ngạc nhiên hỏi.
— Phải, phải. Chúng ta sẽ có vé mời ngay dãy ghế đầu. Ở công viên Trung Tâm. Khu dành cho trẻ em. Cứ đợi mà xem nhân vật này nhé, Claire. Anh ta rất khác thường đấy.
— Anh ta sẽ lại đi trên dây à?
— Đúng thế, nhưng lần này thì ở nơi an toàn hơn.
Mắt Claire lướt quanh khắp phòng, như thể chị ấy đang nhìn những bức tranh khác nhau và cố ghép chúng lại với nhau.
— Không tệ nhỉ? Mỗi tầng mười xu.
Solomon vỗ tay: ông ta đang cao hứng. Claire nhìn xuống đất, tựa như chị ấy có thể nhìn xuyên qua lớp sắt nung chảy để thấy cốt lõi của mọi chuyện.
— Thử đoán xem anh ta đã chăng dây thế nào nào? - Solomon vẫn hào hứng. Ông ta đưa tay lên che miệng và ho.
— Em chẳng biết đâu, Sol ạ.
— Em cứ thử đoán xem nào.
— Em thực sự chẳng quan tâm.
— Đoán đi mà.
— Anh ta ném dây qua à?
— Dây nặng gần trăm ký đấy, Claire. Anh ta đã khai hết. Tại tòa. Ngày mai tin sẽ được đăng tải trên tất cả các báo. Đoán nữa đi nào!
— Dùng cần cẩu à?
— Nhóm bọn họ lén đột nhập vào đó giữa đêm nhé, thế là phạm pháp.
— Em không biết đâu, Solomon. Hôm nay bọn em có buổi gặp mặt. Có bốn cô bạn, và em, và...
— Anh ta dùng cung tên!
—... bọn em ngồi quây quần nói chuyện, - chị ấy nói nốt. - Anh chàng này khi trước không chừng là dân lính Mũ Nồi Xanh, - ông ta vẫn hào hứng. - Anh ta khai tất tật quy trình! Đầu tiên một tay trong nhóm bắn một dây câu qua. Bằng cung tên. Mà gió như thế. Nhắm đúng góc. Trúng ngay bờ tường. Rồi họ tuồn những sợi dây qua dần cho đến khi bó dây chịu được sức nặng. Thật kinh ngạc phải không?
— Phải, - Claire nói.
Ông ta đặt đánh cộp chiếc ly hình chuông lên bàn, rồi ngửi ngửi tay áo.
— Anh thật sự phải tắm một cái đây.
Ông ta bước ngang chỗ tôi. Ông ta ý thức được cái áo đang phanh ra và kéo nó lại mà không cài khuy. Người ông ta thoang thoảng mùi rượu mạnh.
— Ôi, - ông ta nói. - Lạy Chúa, tôi xin lỗi. Tôi vẫn chưa biết tên cô.
— Gloria.
— Chúc ngủ ngon, Gloria.
Tôi nuốt một cách khó nhọc. Lời ông ta thực sự muốn nói là “tạm biệt”. Tôi không hiểu ông ta chờ đợi một câu trả lời thế nào nữa. Tôi chỉ đơn giản bắt tay ông ta. Ông ta quay lưng bước ra ngoài hành lang.
— Rất vui được gặp cô, - ông ta nói với lại.
Ông ta đang ngân nga một giai điệu nào đó. Sớm hay muộn tất cả họ đều quay lưng lại. Tất cả họ đều bỏ đi. Đó là sự thật. Tôi đã từng ở cảnh đó. Tôi đã từng chứng kiến. Tất cả họ đều làm vậy.
Claire mỉm cười và nhún vai. Tôi dám chắc chị ấy muốn ông ta thể hiện tốt hơn, chị ấy hẳn đã chọn ông ta bởi một nét hấp dẫn nào đấy và chị ấy muốn nó được bộc lộ ra ngoài, nhưng nó lại không được bộc lộ ra, và giờ ông ta đã lên tiếng tiễn khách, chị ấy còn biết trông đợi gì từ ông ta nữa. Hai má chị ấy đỏ bừng lên.
— Chờ chị một lát, - chị ấy nói.
Chị ấy bước ra ngoài hành lang. Những tiếng rù rì vọng ra từ phòng ngủ. Tiếng vòi nước chảy yếu ớt. Họ lúc cao giọng lúc lại hạ giọng. Tôi thấy ngạc nhiên khi ông ta trở về con người thật của mình, chỉ một lát sau đó. Khuôn mặt ông ta đã dịu xuống: như thể chỉ ở bên vợ một lát thôi cũng giúp ông ta được nghỉ ngơi, biến ông ta trở thành một người khác. Tôi nghĩ hôn nhân chính là vậy, hoặc đã là vậy, hoặc có thể là vậy. Ta tháo bỏ mặt nạ. Để cho sự mệt mỏi xâm lấn. Nghiêng người sang hôn lên bao năm tháng bởi chúng là những thứ quan trọng.
— Tôi rất tiếc khi nghe chuyện về các con trai cô, - ông ta nói.
— Cảm ơn.
— Tôi không có ý bất lịch sự vậy đâu.
— Cảm ơn.
— Cô thứ lỗi cho tôi chứ? - ông ta nói.
Ông ta quay đi, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và nói: “Đôi lúc tôi cũng thấy rất nhớ con trai.” Rồi ông ta đi ra.
Tôi rất hiểu không dễ gì sống với chỉ một tính cách. Chìa khóa cắm sẵn trên ổ rồi, cửa lúc nào cũng có thể được mở.
Claire đứng đó, cười tươi.
— Chị sẽ đưa em về, - chị ấy nói.
Lời đề nghị phủ lên tôi một làn hơi ấm nhưng rồi tôi đáp: Không cần đâu chị Claire, em ổn mà. Em sẽ đi taxi. Chị đừng lo.
— Chị sẽ đưa em về, - chị ấy nhắc lại, với một sự dứt khoát đột ngột. - Em chỉ cần đi dép lê thôi. Chị sẽ cho đôi giày của em vào túi. Chúng ta đã có cả một ngày dài rồi. Ta sẽ gọi bên cho thuê xe.
Chị ấy lục lọi trong ngăn kéo và lôi ra một cuốn sổ điện thoại nhỏ. Tôi có thể nghe thấy tiếng vòi nước vẫn đang chảy. Cả tiếng ống nước lẫn tiếng rên rỉ từ những bức tường.