- XL -
BÊN NGOÀI ĐÊM ĐÃ BUÔNG XUỐNG HẲN. Người tài xế đang đợi, đứng tựa vào mui xe hút thuốc. Ông ta có vẻ ngoài của các bác tài kiểu xưa, đội mũ lưỡi trai, thêm áo com-lê sẫm màu và cà vạt. Ông ta vội dập tắt điếu thuốc và chạy tới mở cửa sau cho chúng tôi. Claire bước vào trước. Chị ấy nhanh nhẹn ngồi xuống, rồi vắt chân dịch vào ghế giữa. Người lái xe nắm lấy khuỷu tay tôi và đưa tôi vào trong xe. ‘Thế, ổn rồi,” ông ta nói bằng chất giọng ồm ồm nghe không thật. Tôi cảm thấy mình hơi giống một bà lớn da đen, nhưng không sao - ông ta chỉ đang cố làm tròn phận sự của mình chứ đâu có ý khiến tôi khó chịu.
Tôi nói địa chỉ, ông ta chần chừ trong giây lát rồi gật đầu, đi vòng về cửa trước.
— Thưa các bà, - ông ta nói thế.
Chúng tôi ngồi trong im lặng. Lúc qua cầu chị ấy liếc nhìn lại thành phố. Đâu cũng thấy ánh đèn - những văn phòng trông như đang trôi lơ lửng trên không, những bể ánh sáng ngẫu nhiên được tạo nên từ những ngọn đèn đường, những ánh đèn pha lóe qua mặt chúng tôi. Những cột bê tông xanh xám vụt lướt qua. Những thanh rầm cầu hình thù kỳ lạ. Như những cây cột trơ trụi bịt nắp thép. Dòng sông bên dưới cuộn chảy.
Chúng tôi vào khu Bronx, lướt qua những cửa hàng đã đóng cửa, có mấy con chó ve vẩy bên ngoài. Những bãi trống đầy gạch vụn. Những ống thép móp xoắn. Những mảng tường vỡ. Xe qua đoạn đường sắt, tích tắc bóng tối của đường hầm, rồi lại lao ra vùng sáng như màn đêm thổi lửa.
Vài bóng người lê la giữa đống thùng rác và rác thải.
Claire dựa người ra ghế.
— New York, - chị ấy thở dài. - Tất cả những người này. Em có bao giờ tự hỏi điều gì khiến chúng ta tiếp tục sống không?
Chúng tôi cười với nhau thật thoải mái. Chúng tôi đã hiểu thêm một điều về nhau, đó là giờ đây chúng tôi đã thành bạn bè, không gì có thể cướp đi tình bạn ấy, chúng tôi đang đi trên con đường đó. Tôi có thể kéo chị ấy vào cuộc đời mình và có lẽ chị ấy sẽ chịu đựng được. Hoặc chị ấy cũng có thể lôi tôi vào cuộc đời chị ấy để tôi lục tìm trong đó. Tôi nắm lấy tay chị ấy. Giờ tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi nghe cổ họng tanh tanh vị sắt, chừng như tôi cắn phải lưỡi đến chảy máu, nhưng cảm giác nói chung thật dễ chịu. Những ánh đèn loang loáng vút qua. Tôi nhớ hồi nhỏ vẫn thường thả những bông hoa vào những lọ mực lớn. Những bông hoa nổi trên mặt nước trong giây lát và rồi cuống hoa sũng nước mực, tiếp đến là những cánh hoa, cuối cùng chúng sẽ nở bung trong đen sẫm.
Khi chúng tôi tấp xe vào, bên ngoài dãy nhà đang có một vụ om sòm. Không ai buồn để ý tới xe chúng tôi. Chúng tôi trờ tới bên hàng rào bị cầu vượt che khuất. Những chiếc rầm thép đen đang nhảy điệu simmi với ánh đèn đường. Không thấy ả bán hoa nào đứng ngoài, nhưng có hai đứa con gái váy ngắn đang rúc vào nhau dưới ánh đèn ở cổng. Một cô tựa vào vai cô kia và khóc nức lên.
Tôi không có thời gian quan tâm đến họ, những ả gái điếm đó, không bao giờ. Tôi không đặc biệt ghét nhưng cũng chẳng thấy thương cảm cho họ. Đã có những gã bảo kê và những người tình da trắng dồi dào lòng xót thương làm chuyện đó rồi. Đó là cuộc đời họ. Họ đã chọn nó.
— Thưa bà, - người lái xe nhắc.
Tôi vẫn nắm tay Claire.
— Chúc chị ngủ ngon, - tôi nói.
Tôi mở cửa, và phải đến lúc đó tôi mới nhìn rõ chúng, hai đứa bé gái hiện ra dưới ánh sáng của những bóng đèn hình cầu.
Tôi biết chúng. Tôi đã từng nhìn thấy chúng trong khu này. Hai đứa là con một ả gái điếm ở trên tôi hai tầng. Tôi thường tránh xa những gì liên quan tới họ. Suốt bao năm trời. Tôi không để họ tới gần cuộc đời mình. Tôi cũng từng gặp mẹ bọn trẻ trong thang máy, khi cô ta còn là một đứa bé, xinh xắn và hoang dã, nhưng khi đó tôi chỉ nhìn chằm chằm vào các nút bấm.
Bọn trẻ đang được một người đàn ông và một người phụ nữ đưa đi. Những người làm công tác xã hội, làn da trắng của họ bắt ánh đèn lấp loáng, trông họ có vẻ hoảng sợ.
Hai đứa bé mặc váy màu hồng, có nơ con bướm trước ngực. Tóc được tết thành bím. Chân đi dép nhựa. Chúng chắc độ hai, ba tuổi là cùng, rất giống nhau nhưng xem ra không phải sinh đôi. Cả hai đều đang cười, giờ nghĩ lại tôi mới thấy lạ: chúng chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra cả, thoạt nhìn qua rất khỏe mạnh dễ thương.
— Thật đáng yêu, - Claire khen, nhưng tôi nghe ra nỗi khiếp sợ trong giọng chị ấy.
Những người làm công tác xã hội giữ ánh nhìn thẳng vô cảm. Họ đang đẩy bọn trẻ tới trước, cố dẫn chúng lách qua những ả gái điếm vây quanh. Một xe cảnh sát nằm cách xa dãy nhà. Mấy người đứng xem cố vẫy hai đứa trẻ, để cúi xuống nói điều gì đó, hoặc giơ tay muốn ôm chúng vào lòng, nhưng mấy người bên công tác xã hội xua họ ra.
Cuộc sống có những điều hiển nhiên mà chúng ta không thể giải thích được: ngay phút giây ấy tôi đã biết mình phải làm gì.
— Họ đưa chúng đi à? - Claire hỏi.
— Chắc vậy.
— Chúng sẽ đi đâu?
— Một tổ chức nào đó.
— Nhưng chúng còn nhỏ thế kia.
Bọn trẻ đang bị nhét vào ghế sau xe. Một đứa bắt đầu khóc ré lên. Nó nắm lấy ăng ten trên xe và không chịu buông. Cô gái đi kèm giật mạnh tay nó ra, nhưng nó cứ bám riết lấy. Cô ta vòng ra cạnh xe và cạy những ngón tay của con bé ra.
Tôi bước ra ngoài. Tôi như trở thành một người khác. Nhanh nhẹn khác thường. Tôi bước từ trên vỉa hè xuống mặt đường. Vẫn đi đôi dép lê của Claire.
— Đợi đã, - tôi hét lên.
Tôi cứ ngỡ kết thúc đã đến từ lâu lắm rồi, mọi thứ đã được phong kín và lãng quên. Nhưng chưa có gì kết thúc cả. Nếu có sống đến một trăm tuổi thì tôi vẫn sẽ nhớ cảnh trên con phố hôm đó.
— Đợi đã.
Janice - đứa lớn hơn - buông những ngón tay ra và với về phía tôi. Không có một cảm giác nào tuyệt vời hơn thế, đã lâu lắm rồi mới có lại. Đứa kia, Jazzlyn, đang khóc to. Tôi nhìn lại về phía Claire, chị ấy vẫn đang ngồi ở ghế sau, khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn vòm. Trông chị ấy vừa khiếp đảm lại vừa hạnh phúc.
— Bà biết những đứa trẻ này sao? - gã cảnh sát hỏi.
Tôi nhớ mình đáp có.
Rốt cuộc tôi đã nói như vậy, một lời nói dối vô hại: “Có.”