← Quay lại trang sách

- XLI - ĐI VỀ PHÍA BIỂN THÉT GÀO

Tháng mười năm 2006

CÔ THƯỜNG TỰ HỎI KHÔNG BIẾT ĐIỀU GÌ đã giữ người đàn ông đó ở mãi tít trên cao giữa không trung. Là loại keo hồ mang tính bản thể học nào vậy? Ở tít trên cao đó trong cái dáng hình ma quái của ông ta, cái bóng tối sẫm in trên nền trời, một cái que nhỏ xíu giữa dải không gian bao la. Chiếc máy bay ở phía chân trời. Sợi dây mỏng manh bắt qua gờ tường của hai tòa tháp. Cây gậy thăng bằng trong tay ông ta. Sự trải rộng đến mênh mông của không gian.

Bức ảnh được chụp đúng vào ngày mẹ cô mất - đó là một trong những lý do khiến cô ngay lập tức bị thu hút bởi nó: chỉ đơn thuần là cái vẻ đẹp đó đã diễn ra ở cùng một thời điểm. Cô đã tìm thấy nó, nhuốm vàng và hơi rách, trong một cuộc bán hàng giảm giá ở San Francisco bốn năm trước. Ở đáy một hộp ảnh. Cuộc sống luôn đưa đến những điều ngạc nhiên. Cô đã mua bức ảnh, đóng khung cho nó, giữ nó bên mình những khi chuyển từ khách sạn này qua khách sạn khác.

Một người đàn ông lơ lửng giữa không trung khi một chiếc máy bay dần khuất dạng vào phía sau gờ tường của tòa tháp, trông như là thế. Một mảnh nhỏ lịch sử gặp gỡ một mảnh khác lớn hơn nó. Như thể người đàn ông đi trên dây bằng một cách nào đó đã tiên đoán được điều sẽ xảy ra sau này. Một sự xâm phạm vào thời gian và lịch sử. Điểm va chạm của những câu chuyện. Chúng ta chờ đợi một tiếng nổ nhưng nó chẳng bao giờ xảy ra. Chiếc máy bay đã bay qua, còn người đi trên dây đã chạm tới đích ở đầu dây bên kia. Mọi thứ đã không vỡ ra thành từng mảnh.

Bức ảnh đập vào mắt cô như một khoảnh khắc của sự nhẫn nại, người đàn ông lẻ loi giữa không gian bao la, vẫn giữ được vẻ hoang đường dù mọi điều đều chứng minh rằng anh có thực. Bức ảnh đã trở thành một trong những món đồ yêu thích của cô - chiếc va li sẽ không ổn chút nào nếu thiếu vắng nó, giống như là bị mất đi then cài vậy. Khi đi đâu đó cô luôn gói bức ảnh lại bằng giấy lụa cùng với những đồ kỷ niệm khác: một chuỗi vòng ngọc trai, một lọn tóc của chị gái.

*

Ở khu vực kiểm tra an ninh của Little Rock cô đứng sau một anh chàng cao lớn mặc quần jean và áo khoác da đã sờn. Đẹp trai một cách phóng khoáng. Anh ta ở độ tuổi cuối ba mươi đầu bốn mươi, có lẽ thế, hơn cô năm sáu tuổi gì đó. Bước chân anh ta nhích lên theo hàng người cũng mạnh mẽ sinh động. Cô lách lên gần anh ta hơn chút nữa. Tấm thẻ trên chiếc túi anh mang ghi: TỔ CHỨC BÁC SĨ KHÔNG BIÊN GIỚI.

Nhân viên an ninh gườm gườm kiểm tra hộ chiếu của anh ta.

— Ông có mang theo chất lỏng không?

— Chừng bốn lít thôi mà.

— Ông nói sao ạ?

— Chừng bốn lít máu ấy mà. Tôi nghĩ là chúng sẽ không bị tràn ra đâu.

Anh ta vỗ nhẹ lên ngực và cô cười thầm. Cô biết chắc anh ta là người Ý: những từ ngữ kéo dài ra với nét bổng trầm duyên dáng. Anh ta ngoảnh lại và mỉm cười với cô, nhưng người nhân viên an ninh đã đứng lui lại, nhìn chằm chằm vào anh ta như ngắm nhìn một bức tranh, đoạn nói: “Thưa ông, tôi mời ông bước ra khỏi hàng.”

— Có chuyện gì vậy?

— Xin mời bước ra khỏi hàng. Ngay bây giờ.

Hai nhân viên khác cũng đi qua.

— Nghe này, tôi chỉ đùa thôi, - anh chàng người Ý thanh minh.

— Xin mời đi theo chúng tôi.

— Tôi đùa thôi mà, - anh ta cố nói.

Anh ta bị đẩy đi về phía văn phòng.

— Tôi là bác sĩ, tôi chỉ nói đùa thôi. Chỉ mang theo chừng bốn lít máu, chỉ có vậy. Công nhận là đùa không vui chút nào. Chỉ có thế thôi mà.

Anh ta vung tay ra để phân bua, nhưng cánh tay đã bị vặn ra sau lưng, cánh cửa đóng sập lại khi anh vào.

Một cái nhìn cau có quét suốt hàng, lan tới cô và những hành khách khác trong khu vực an ninh. Cô cảm thấy như có một luồng hơi lạnh chạy dọc cổ khi nhân viên an ninh nhìn chằm chằm vào cô. Cô có mang theo một lọ nước hoa bỏ trong túi nhựa nhỏ có khóa kéo, cô lấy ra đặt nó cẩn thận trong ngăn hành lý đưa vào máy quét.

— Thưa cô, tại sao cô lại mang thứ này trong hành lý xách tay?

— Dung tích của nó không quá quy định mà.

— Vậy mục đích chuyến đi của cô là gì?

— Việc riêng. Tôi đi thăm một người bạn.

— Và điểm đến cuối cùng của cô là?

— New York.

— Đi làm hay đi nghỉ?

— Đi nghỉ, - cô đáp, từ ấy vướng ở cuống họng.

Cô trả lời một cách bình tĩnh, kinh nghiệm, cẩn trọng, và khi vừa bước qua máy dò kim loại, cô tự động dang rộng hai tay ra để được kiểm tra người, mặc dù chẳng có tín hiệu báo động nào vang lên.

Máy bay gần như trống không. Anh chàng người Ý cuối cùng cũng lững thững bước vào, lặng lẽ, ngượng ngùng, tỏ vẻ hối lỗi. Hai vai anh ta hơi khom xuống như thể anh ta chẳng biết xoay xở ra sao với chiều cao của mình. Mái tóc màu nâu nhạt trông xác xơ. Một vệt râu nhỏ màu xám nhạt ở cằm. Anh ta bắt gặp ánh mắt cô khi bước tới chiếc ghế phía sau chỗ cô. Họ khẽ mỉm cười với nhau. Cô nghe thấy tiếng anh ta loay hoay cởi chiếc áo khoác da và thở dài khi ngồi vào ghế.

Bay được nửa đường cô gọi một cốc rượu gin pha tonic, anh ta chìa một tờ hai mươi đô qua ghế để trả tiền đồ uống cho cô.

— Khi trước họ phục vụ mọi thứ miễn phí, - anh ta lên tiếng.

— Anh sành điệu lắm nhỉ?

Cô thấy bực với chính bản thân mình - cô không có ý nói năng cộc lốc như vậy, nhưng đôi khi cứ thế, lời nói buột ra một cách vô lý, giống như phòng thủ là bản tính vốn có của cô vậy.

— Không, làm gì có, - anh ta nói. - Tôi có bao giờ mà sành điệu đâu.

Cô biết anh nói thật, cứ nhìn cổ áo sơ mi to bản và vết mực trên túi ngực là rõ. Kiểu người như anh thậm chí có thể tự cắt tóc cho mình. Không phải kiểu người Ý thông thường như người ta vẫn hình dung, nhưng nói cho cùng kiểu người Ý thông thường là gì cơ chứ? Cô đã dần trở nên mệt mỏi với những người nói với cô rằng cô không phải một người Mỹ gốc Phi thông thường, như thể chỉ có duy nhất một cái hộp lớn dán nhãn thông thường và mọi người buộc phải nhảy ra từ đó, người Thụy Điển, người Ba Lan, người Mexico, và rốt cuộc thì ý họ là gì khi nói rằng cô khác thường? Cô không đeo vòng tai bằng vàng chăng, hay dáng đi của cô nhanh nhẹn dứt khoát, hay ăn mặc quá chỉn chu, trông quá mức gọn gàng tươm tất?

— Vậy, - cô đổi chủ đề, - họ đã nói gì với anh ở sân bay?

— Thì nói tôi đừng có bông đùa nữa.

— Chúa phù hộ nước Mỹ.

— Những gã cảnh sát đó không biết đùa. Cô đã nghe chuyện...

— Thôi, thôi!

—... về người đàn ông đi tới phòng khám với củ cà rốt để ở trên mũi chưa?

Cô đã bật cười. Anh ta tỏ ý muốn ngồi chiếc ghế cạnh lối đi cùng dãy với cô.

— Vâng, xin mời.

Cô lấy làm ngạc nhiên bởi sự thoải mái tức thì mà cô cảm thấy, mời anh ta ngồi, thậm chí quay người sang anh ta, nối liền cái khoảng cách của chỗ trống ở giữa. Cô vẫn thường cảm thấy ngượng ngùng khi ở gần những người trạc tuổi, gần sự chú ý của họ, ham muốn của họ. Cô vốn cao ráo thướt tha, làn da màu nâu nhạt, hàm răng trắng, đôi môi nom nghiêm nghị, không trang điểm, nhưng đôi mắt huyền của cô dường như luôn muốn né tránh cái vẻ ngoài xinh đẹp đó. Điều đó càng tạo nên sức cuốn hút kỳ lạ từ con người cô: cô gây cho người ta cảm giác tức thì rằng cô thông minh và cũng rất đáng sợ, một kẻ lạ từ miền đất khác. Đôi khi cô cố thoát khỏi cái vỏ ngượng nghịu ấy, nhưng rồi lại ngã tuột trở lại, nghẹt thở. Như thể cô cảm thấy tất cả đã sủi tăm sùng sục ở bên trong, sự hoang dã thuộc giống nòi ấy, nhưng rồi cô không sao đẩy nó đến điểm sôi được.

Ở chỗ làm việc cô nổi tiếng là một trong những người lãnh đạo với băng đá chảy trong huyết mạch. Nếu có một thư điện tử bông đùa được truyền đi giữa các văn phòng, cô hiếm khi được nhận, cô cũng muốn thế, nhưng thật hiếm khi, ngay cả giữa đám đồng nghiệp thân cận nhất. Trong tổ chức, đám tình nguyện viên rì rầm sau lưng cô. Khi cô ra thực địa cùng họ trong bộ quần jean áo phông, luôn có một cái gì đó cứng nhắc trong dáng vẻ của cô, hai vai thẳng, cử chỉ nghiêm túc.

—... và ông bác sĩ nói, tôi biết chính xác anh gặp phải vấn đề gì rồi.

— Sao?

— Anh đã ăn uống thiếu điều độ.

— Ra thế đấy, - cô thốt lên, ngả đầu sát vào vai anh một cách đáng ngại.