← Quay lại trang sách

- XLII -

Bốn chai nhựa nhỏ đựng rượu gin rung lách cách trên khay ăn của anh ta. Anh này, cô nghĩ, thật quá phức tạp. Anh ta đến từ Genoa và đã ly hôn, có hai đứa con. Anh ta từng làm việc ở Châu Phi, Nga, và Haiti, thêm hai năm làm bác sĩ ở Ninth Ward, New Orleans. Anh ta chỉ vừa mới chuyển tới Little Rock, anh kể vậy, để điều hành một phòng khám di dộng dành cho các cựu chiến binh trở về sau chiến tranh.

— Pino, - anh chìa tay tự giới thiệu.

— Jaslyn.

— Thế còn cô? - anh ta hỏi.

— Tôi à?

Một nét duyên ẩn trong ánh mắt anh ta.

— Thế còn cô?

Cô có thể nói gì về bản thân đây? Rằng cô xuất thân từ một hàng dài các thế hệ làm gái bán thân, rằng bà cô đã chết ở trong tù, rằng cô và chị gái đã được nhận nuôi, lớn lên ở Poughkeepsie, bà mẹ nuôi Gloria thường loanh quanh trong nhà và hát những bản opera kinh khủng? Rằng cô đã được gửi tới Yale, trong khi chị gái cô thì quyết định tham gia quân đội? Rằng cô đã theo học ở khoa kịch nhưng thất bại? Rằng cô đã đổi tên từ Jazzlyn thành Jaslyn? Rằng cô làm thế không phải vì xấu hổ, không hề? Rằng Gloria đã nói rằng không có gì để xấu hổ cả, sống là phải biết khước từ cảm giác xấu hổ?

— Ồ, đại loại tôi là một kế toán, - cô đáp.

— Đại loại là một kế toán ư?

— Ừ, tôi làm việc cho một tổ chức nhỏ. Chúng tôi giúp cho công tác chuẩn bị thuế khóa. Đó không phải công việc tôi từng nghĩ mình sẽ làm sau này, ý tôi là, hồi tôi còn trẻ ấy, nhưng giờ thì tôi thích công việc này. Công việc khá tốt. Chúng tôi đi đến những khu nhà lưu động, khách sạn, kiểu thế. Những vùng sau cơn bão Rita, Katrina, đại loại thế. Chúng tôi giúp mọi người điền vào các mẫu khai thuế và lo mọi thứ khác. Bởi lẽ những người ở đó thường không còn cả bằng lái nữa.

— Một đất nước vĩ đại.

Cô nhìn anh với vẻ ngờ vực, nhưng lại tự hỏi có lẽ nào ý anh thực là vậy. Có thể chứ - có thể, cô nghĩ - tại sao lại không chứ, thậm chí trong những thời điểm như bây giờ.

Anh càng nói cô càng nhận ra rằng giọng anh phảng phất âm sắc những vùng miền khác nhau, tựa như mỗi lần đặt chân lên một mảnh đất nào đó anh lại gom nhặt một vài âm điệu ở đó. Anh kể cho cô nghe chuyện ngày xưa, hồi còn là một đứa trẻ ở Genoa, anh vẫn thường lui tới các trận đấu bóng và giúp băng bó cho những người bị thương trong các trận ẩu đả ở sân vận động.

— Thật ra có những vết thương khá nghiêm trọng, - anh nói. - Đặc biệt là trận Sampdoria đấu với Lazio.

— Gì cơ?

— Cô không hiểu tôi đang nói về đội nào với đội nào phải không?

— Đúng thế, - cô bật cười.

Anh mở một chai rượu gin khác, rót một nửa vào cốc của cô, một nửa vào cốc của anh. Cô cảm thấy như mình thoải mái hơn khi ở bên cạnh anh.

— Ồ, - cô nói, - tôi từng làm ở McDonald’s.

— Cô đùa à.

— Đại loại thế. Tôi từng cố trở thành diễn viên. Giống như vậy, thật đấy. Học thuộc kịch bản của mình - anh có muốn khoai chiên kèm theo không? Phải đọc lời thoại thật chính xác - anh có muốn khoai chiên kèm theo không?

— Theo ngành điện ảnh à?

— Kịch.

Cô với lấy cốc của mình, nâng lên và uống. Đây là lần đầu tiên suốt bao năm trời cô mở lòng với một người lạ. Cảm giác như cô đang cắn vào lớp vỏ quả mơ.

— Chúc mừng!

— Salute, - anh đáp bằng tiếng Ý.

Máy bay nghiêng cánh bay qua thành phố. Những đám mây bão cùng màn mưa xối xả đập vào cửa sổ. Những ánh đèn New York giống như những cái bóng của chính nó, mờ mịt, ma quái sau những tầng mây và ướt đẫm trong mưa.

— Vậy? - anh nói, ra hiệu về phía cửa sổ, bóng tối như tấm mạng phủ khắp Kennedy.

— Gì cơ?

— New York ấy. Cô ở lại lâu không?

— Ồ, tôi chỉ tới thăm một người bạn già.

— Ừm. Người ấy bao nhiêu tuổi rồi?

— Già lắm rồi.

*

Hồi còn nhỏ và không nhút nhát như bây giờ, cô từng rất thích vui đùa trên phố Poughkeepsie, bên ngoài ngôi nhà nhỏ của họ, cô chạy được suốt con đường một chân trên vỉa hè còn chân kia dưới mặt đường. Muốn làm thế phải biết chút mánh thể dục, một chân duỗi ra còn chân kia hơi gập lại, cứ thế chạy được gần bằng tốc độ tối đa bình thường.

Claire thường ngồi xe hơi thuê có kèm tài xế tới thăm. Có lần bà ngồi quan sát trò chơi của cô một lúc lâu, có vẻ rất thích thú, nói rằng bé Jaslyn như đang múa ba lê ấy nhỉ, nhón lên, hạ xuống, nhón lên, hạ xuống, nhón lên.

Sau đó, Claire ngồi với Gloria trên những chiếc ghế gỗ ở vườn sau, cạnh cái bồn tắm nhựa gần hàng rào sơn đỏ. Trông họ thật khác xa nhau, Claire mặc áo sơ-mi gọn gàng còn Gloria thì mặc váy đầm hoa, hồ như họ cũng đang chạy trên những bậc vỉa hè khác nhau, nhưng lại thuộc về cùng một cơ thể, hai người bọn họ được gắn kết lại.

Ở chỗ đợi lấy hành lý, Pino đứng ngay cạnh cô. Anh đâu mang va li mà đợi lấy. Cô xoa xát hai bàn tay vào nhau một cách bồn chồn. Tại sao, cái cảm giác căng thẳng trong thẳm sâu này vẫn nguyên đó? Hai cốc rượu gin và tonic chẳng có công dụng gì hết. Nhưng anh ta cũng không bình tĩnh, cô để ý thế, khi anh hết chuyển người từ chân này sang chân kia rồi lại chỉnh chiếc túi khoác trên vai. Cô thích cái vẻ bồn chồn ấy của anh - nó như đưa anh về với thực tại, khiến anh trở nên có thực. Anh đã gợi ý từ trước là anh có thể đi chung taxi với cô tới Manhattan, nếu cô muốn. Anh dự định tới khu Village, vì muốn nghe chút nhạc jazz.

Cô những muốn nói với anh rằng trông anh chẳng giống một tay mê nhạc jazz chút nào, con người anh toát lên chất folk-rock thì đúng hơn, rằng anh có lẽ sẽ rất hợp với một bài hát của Bob Dylan, hoặc có khi anh mang vỏ bìa đĩa nhóm Springsteen trong túi áo cũng nên, nhưng tuyệt đối không phải là jazz. Nhưng cô lại thích những sự phức tạp. Cô ước gì mình có thể ngoảnh sang anh mà nói: Tôi thích người làm tôi mất thăng bằng.

Đa phần thời gian trong cuộc đời cô trôi qua như thế: tưởng tượng ra những điều phải nói nhưng rồi chẳng bao giờ thực sự thốt chúng ra thành lời. Giá mà cô có thể ngoảnh lại và nói với Pino rằng tối nay cô sẽ đi cùng anh tới câu lạc bộ jazz, ngồi xuống chiếc bàn đặt cái đèn có núm tua trang trí, cảm nhận tiếng saxophone láy rền qua cơ thể, đứng dậy và bước tới sàn khiêu vũ nhỏ xíu, áp cơ thể cô vào với cơ thể anh, có lẽ còn để cho làn môi anh lướt lên cổ cô.

Cô quan sát dãy va li bổ nhào từ trên băng tải xuống khay tròn bên dưới: chẳng có cái nào là của cô. Một đám trẻ con ở phía bên kia hết nhảy lên rồi lại nhảy xuống khỏi cái băng xoay ấy trong sự thích thú của bố mẹ chúng. Cô vẫy tay về phía đó và làm bộ cau mặt trêu đứa nhỏ nhất, đứa đang vắt vẻo trên một chiếc va li màu đỏ to uỵch.

— Bọn trẻ nhà anh, - cô vừa nói vừa ngoảnh về phía Pino. - Anh có đem theo ảnh chúng không?

Thật là một câu hỏi vụng về ngớ ngẩn. Cô buột miệng mà chẳng buồn nghĩ ngợi gì, tựa quá gần vào anh, hỏi quá nhiều. Nhưng anh đã rút điện thoại di động ra và lướt qua những bức ảnh, chỉ cho cô xem một cô bé ở độ tuổi thiếu niên, da sẫm, nom nghiêm nghị, quyến rũ. Anh đang bắt đầu lần kiếm bức ảnh của cậu con trai thì nhân viên an ninh bước tới ngay trước mặt anh.

— Không sử dụng di động ở nơi nhà ga, thưa ông.

— Sao?

— Cấm điện thoại di động, cấm máy ảnh.

— Thật hôm nay không phải ngày may mắn cho anh, - cô thốt lên, mỉm cười khi cúi xuống để nhấc chiếc túi du lịch nhỏ.

— Có lẽ thế, mà cũng có lẽ không phải thế, - anh nói.

Phía bên kia, một tiếng kêu chói tai vẳng đến. Bọn trẻ con cưỡi lên những chiếc va li trên băng chuyền vừa ngã trúng nhân viên an ninh. Cô và Pino nhìn nhau. Đột nhiên cô cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều: cơn xốn xang của yêu đương, toàn bộ cơ thể cô lâng lâng nhẹ nhõm.