← Quay lại trang sách

- 5 -

Tấm rèm cửa cao vút, quặn xoắn lại, thả tung ra rồi lừ lừ phất ngay ở phần cuối của mép trái. Đèn đường vàng hắt vào phòng làm nổi lên những hình thù kỳ dị của đồ đạc. Thắng khẽ xoay người nghe tiếng thở đều đều nhẹ nhẹ của vợ. Hoàn ngủ say sưa người hơi co nghiêng về bên trái, một tay áp má, tay kia vươn ra phía trước, lòng tay ngửa các ngón khép lại thi thoảng giật nhẹ. Thắng nhổm dậy trong ánh điện mờ mờ, miệng Hoàn hơi hé ra làn môi mỏng hồng nhạt bị vương mấy sợi tóc. Sống mũi Hoàn cao thẳng dừng lại đột ngột giữa nhân trung tạo thành một góc vuông vừa kiêu sa vừa nghiêm khắc lạnh lùng. Thắng nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm vẫn lặng lẽ cuộn lại, buông ra, lừng lững lay động. Khi tấm rèm cuốn lên, Thắng nhìn thấy bầu trời bên Linh Nham xám ngắt nhoang nhoáng chớp. Đêm bị bó buộc trong quầng sáng vàng đục của ngọn đèn bẩy nhăm oát có lồng sắt bảo vệ, Cây cột điện được soi sáng trở nên xa lạ, nhẫn nại, sau nó là bóng tối và cây cột tuồng như vừa nhấn bước cuối cùng ra với ánh sáng. Hoàn trở mình nằm ngửa, một cánh tay vắt qua đùi Thắng, khuôn mặt buông lỏng, thảnh thơi, cái cổ trắng đục vặn sang trái. Tóc Hoàn mờ đen không phản chiếu một chút màu sắc nào nên nó bí ẩn mơ màng. Thắng cầm hờ bàn tay Hoàn đặt lên đùi mình, nó ấm mềm co giật như một con chim non. Hoàn oằn người, tấm chăn hoa mỏng trượt xuống dưới, bộ ngực sáng đục nhô lên hai quả đồi trắng nằm chênh vênh giữa bóng tối của buổi chạng vạng. Hai quả đồi trắng lên xuống mơ hồ theo nhịp thở tựa một biển sương dập dềnh vì sự chênh lệch áp suất. Thắng cúi xuống thơm nhẹ lên ngực Hoàn, bóng anh đổ dài từ giường xuống đất, bò lên mặt bàn in trên tường. Hoàn vẫn ngủ thiêm thiếp thơ dại, chìm dần vào yên tĩnh mơ màng. Đột nhiên Thắng nghĩ có thể Hoàn sẽ không bao giờ dậy nữa và anh vội vã đặt tay lên má vợ. Hoàn ú ớ đôi lông mày chau lại rồi giãn ra thở một hơi dài nặng nề. Sau gần hai tháng, đêm nay vợ chồng Thắng mới làm tình với nhau cuồng nhiệt rối rít như ngày mới cưới. Hoàn đã nói nhiều, nói luyên thuyên đủ mọi thứ chuyện cho đến lúc chìm sâu vào giấc ngủ. Thắng cúi xuống, môi anh lượn quanh đâu nhũ hoa của Hoàn, lượn nhẹ, chậm, vị mằn mặn tan ra đâu lưỡi. Hoàn co tay vít đầu Thắng xuống ngực mình, vít mạnh rồi lại xoay nghiêng người, mặt Thắng úp vào sườn Hoàn... Thắng rời khỏi giường đến bên cửa sổ, mặt kính hắt lạnh làm anh tỉnh táo. Lúc ấy khoảng ba giờ sáng, tiếng kêu từ bãi tha ma bên Linh Nham vọng sang rờn rợn, ai oán. Thắng nhìn chăm chăm vào chiếc bóng vàng đục, nhìn mãi cho đến lúc những đốm lửa lóe lên nhấp nhoáng và phát ra tiếng rít như cát miết vào mặt kính. Thắng xách khẩu AK nhảy vụt qua đống gạch, lăn xuống cái rãnh nước xăm xắp, một loạt đạn sướt qua vai anh. Không khí hun dần lên vì khói súng, ai đó giáng một chiếc búa xuống giữa đỉnh đầu Thắng, răng anh nhũn lại... Thắng cố lách qua đường ống nhỏ dài hun hút, bên kia đầu ống ánh sáng nhỏ bằng ngón tay trỏ đang lấp lánh, Thắng bò điên cuồng với trạng thái lâng lâng, đường ống mềm như cao su khiến anh cảm được sự dập dềnh sau mỗi lẫn đạp chân dấn lên phía trước. Ánh sáng to dần, trong suốt không lóe lên nữa, nó tĩnh lặng yên ả ngày càng mở rộng. Thắng biết mình sắp thoát khỏi đường ống, anh cũng biết đằng sau mỗí vết chân của anh, đường ống bị sứt sát và rỉ máu. Đến lúc Thắng nhoài người khỏi đường ống thở một hơi dài thì anh chìm trong biển sáng vàng nhạt tinh khiết. Thắng vung tay hất bỏ cái mạng nhện, khi ngẩng lên anh đã thấy một người đàn ông ở ngay trước mặt mình. Hắn nằm trên mảng tường gạch lở lói lơ lửng giữa không khí, khuôn mặt nhàu nát ngả xanh, những ngón tay dây màu xoắn vào nhau như bị keo dính chặt. Trăng tròn vạnh, lặng phắc tỏa ra thứ ánh sáng cũng lặng phắc. Giữa bầu không khí và mặt trăng là một đường viền sắc lẹm cắt ngang chạy dài vô tận về hai phía. Thắng cúi đầu thở dài, người đàn ông cũng thở dài, vết đạn ở trán hắn rung rung như một bông hoa mào gà. Không khí héo rũ hơi ngả lạnh, cáí lạnh của hơi nước được lọc qua một tấm kính khổng lồ. Thắng chờ đợi, thời gian không xuất hiện rõ nét nhưng cảm giác thì khá lâu. “Thắng ơi!” Tiếng gọi đột ngột làm Thắng giật bắn rơi xuống hun hút, sau lưng anh những tràng đại liên đỏ lừ nối đuôi nhau lặng lẽ đuổi theo... Một ngôi sao xoẹt ngang bầu trời.

Hoàn dậy Thắng đã đi làm. Tầng trên tiếng chân lịch thịch của bà Khánh dội xuống. Hoàn ra ngồi trước giường thấy mình xấu xí, mệt mỏi, đuôi mắt võng vì chịu lực áp của con ngươi bên trong, Hoàn xoa mặt, dí ngón cái vào giữa thùy trán di di cho đầu óc tỉnh táo trở lại. Đêm qua Hoàn ngủ ngon không mơ, giấc ngủ êm ái như nước loang trên tờ giầy thấm.

- Sáng nay có đến cơ quan không Hoàn?

Bà Khánh hỏi vọng từ ban công xuống.

- Có mẹ ạ!

Hoàn vừa chải đầu vừa đáp, nhìn vào gương đã thấy mình đẹp hẳn lên. Một cảm giác vui vẻ, tất bật dâng trong lòng Hoàn. Hôm nay Hoàn muốn gặp Cương, chẳng biết để làm gì. Làm gì nhỉ? Hoàn tự hỏi. Chia tay à? Đi đâu cơ chứ? Hoàn dắt xe ra khỏi nhà phóng vào đoàn, không nghĩ đến Cương mà nghĩ đến con ngựa ở đồi bạch đàn. Phòng Cương nhỏ, bừa bộn, tỏa ra một mùi chua lưu cữu. Thấy Hoàn, Cương hỏi ngay:

- Ăn sáng chưa?

Hoàn lắc đầu. Cương đặt tay lên vai Hoàn sau đó vòng cả hai tay qua gáy kéo Hoàn lại phía mình. Hoàn giãy nhẹ, ngả cả người vào Cương. Phòng bên Trần Mân lục sục thu xếp đồ đạc, con chó Mích Ky lách nhách cắn như ngứa mồm. Qua cửa sổ những ngọn bạch đàn hơi khum khum bắt nắng lóe sáng. Hoàn vừa hít hít ngực Cương vừa dỏng tai đón tiếng nhạc ngựa nhưng không thấy. Hoàn vùng thoát khỏi tay Cương ngồi xuống giường, Cương bật quạt, chiếc quạt Tàu cánh đen xoay chậm chạp lừ đừ theo hình vòng cung.

- Buồn cười nhỉ.

Cương vò đầu nhăn nhó. Hoàn vênh mặt hỏi lại:

- Cười gì?

- Cái này.

Cương cho hai ngón tay trỏ vào mồm kéo rộng nó ra, mắt trợn ngược toàn lòng trắng. Hoàn bật cười đứng dậy đấm nhẹ vào trán Cương, đưa mắt ra cửa sổ đang mở toang cả hai cánh. Cương đóng sập nó lại, quay sang đã thấy Hoàn bỏ chiếc áo ngoài để lộ ra bộ ngực trắng hơi xệ xuống gợi đầy ham muốn, Hai người cởi quần áo lặng lẽ từ tốn, tự nâng niu bản thân mình như đó là chiếc bánh dễ vỡ. Da Hoàn mát lạnh, mịn màng có mùi thơm. Chân tay họ xoắn chặt nhau, Hoàn bị bẻ cong lưng, nửa người trên giường nửa duỗi thẳng ra nền nhà, tóc đổ tràn xuống, rối tung lên, yết hầu co giật. Tay Hoàn chới với tìm chỗ bám trên lưng Cương, mồ hôi rịn ra. Hoàn xoay nghiêng người, đẩy Cương về vị trí phía sau, chân hai người lồng khít nhau cựa quậy co giật theo từng cơn hứng. Hoàn hé mắt, chiếc gối áp sát khiến Hoàn chỉ thấy bóng mờ của đường kẻ ô và li ti những sợi tơ vải bị sùi lên. Cương vật vã sau Hoàn, lên xuống ngang ngửa rồi dừng lại kiềm chế. Cả hai người lọt hẳn trên giường. Cương úp mặt vào mặt Hoàn, Hoàn mở to mắt tránh đầu sang bên. Trước mặt Hoàn trần nhà võng xuống ố vàng nổi hằn lên những vệt tre đan bên trong. Một vệt nứt đen chạy ngoằn ngoèo như con rắn đang ở trạng thái hoảng hốt. Đầu Hoàn tỉnh táo kỳ lạ, cơn khoái cảm biến mất, chỉ còn lại chút dư vang mơ hồ của hơi thở với Thắng đêm qua. Hoàn lựa thế hối thúc theo nhịp của Cương để kết thúc cho nhanh. Cương ập xuống lần cuối cùng với tiếng rít khàn khàn tiếc rẻ, bất lực... Hai người nằm cạnh nhau cùng thở dốc. Hoàn nhìn đồng hồ đeo tay của mình vẻ sốt ruột mặc dù không có việc gì đang chờ đợi. Những con số trên mặt đồng hồ vô nghĩa với Hoàn nhưng bản thân hành động nhìn giờ lại khiến Hoàn bồn chồn. Thời gian cứ trôi đi, đều đặn, trùng trùng điệp điệp đến rùng rợn, Mình chẳng là gì cả, chẳng có gì cả, mình sẽ phải lênh đênh mãi ngay cả khi không hít thở trên mặt đất này nữa...

- Em thích không?

Cương nhổm dậy, dùng ngón út gại mấy sợi tóc mai của Hoàn hỏi nhẹ trìu mến. Đầu Hoàn nhúc nhích, cô cầm tay Cương kéo nó vòng quanh ngực mình. Hành động ấy Hoàn chỉ làm một lần duy nhất với Thắng trong đêm thứ hai sau ngày cưới. Bây giờ lặp lại động tác này, Hoàn giật mình. Nhưng mà... tại sao Thắng lại xa lạ thế. Tại sao càng ngày Hoàn càng có cảm giác sợ hãi mỏi mệt mỗi khi ở bên chồng. Sức Thắng dẻo dai nhưng nó lạnh quá, Cương tò mò hơn, háo hức hơn. Cương không phải là người anh hùng mỏi mệt. Một tia nắng lách qua khe hở cửa sổ rọi chéo lên giường xòe ra soi nửa bụng Hoàn bắt lây sang cánh tay Cương. Hoàn lánh nhẹ và ngực Cương bừng lên trong dải nắng màu mật ong với những sợi lông tơ như hàng trăm bông lau trong chiều nhưng ở xa, rất xa, tận cuối tầm mắt. Ngực Thắng chắc hơn, không có những sợi lông tơ như của Cương... Mùi hôi từ rãnh nước sau nhà theo gió ùa vào phòng. Khu tập thể yên tĩnh, sự yên tĩnh buồn tẻ. Một cành bạch đàn khô văng vào cửa phát ra tiếng kêu khô khốc. Hoàn dỏng tai mắt sáng lên, tiếng nhạc ngựa vang vang nhè nhẹ ngoài hàng rào.

- Trưa ăn cơm ở đây chứ?

Cương hỏi, Hoàn gật đầu mân mê những ngón tay to mềm của Cương:

- Ừ, anh đi mua bún về đây chúng mình cùng ăn. Tiền ở túi áo em đấy.

Cương mang cặp lồng đi ra. Hoàn giơ tay ngang mắt. Mười một giờ. Có lẽ ở cơ quan Thắng cũng sắp sửa đi ăn. Hoàn nhắm mắt, toàn thân tê lịm, hai đùi khép vào nhau. Trong đầu Hoàn, giữa sự im lặng mê man dậy lên một tiếng nói lạnh lẽo mờ nhạt: “Chị ấy cũng sắp đến bây giờ í mà”. Câu nói cất lên ở một nơi rất xa. Hoàn bàng hoàng vùng dậy mặc quần áo dắt xe ra khỏi phòng. Nắng chụp xuống đỉnh đầu làm thành một quầng sáng quanh Hoàn. Xe lao đi với tốc độ nhanh, tai Hoàn ù ù như bị nước đọng. Ve kêu nhức nhối. Cầu Loàng nhoang nhoáng trước mặt với những hàng cột vằn đỏ xen trắng. Người đi đâu mà vắng thế này? Bên trái đường, cách một mảnh ruộng đầy cỏ là đền xương Rồng, ngôi đền thiêng nhất thành phố, ở đấy có một cây cổ thụ gốc ba người ôm không hết, lỗ chỗ những vết lõm vì đạn trong cuộc binh biến của ông Đội Cấn. Đền Xương Rồng thờ một người đàn bà... Mặt Hoàn nóng rực tuồng như chỉ chút nữa sẽ bóc cháy. Phi đi con ngựa trắng lạc đàn của chị. Phi đi, đưa chị đến chân trời, xa hơn cả chân trời, đến nơi có những bông huệ trắng đứng dầm mình trong mưa... Hoàn vít tay phải, chiếc xe vụt lên phía trước như máy bay rời khỏi đường băng. Một tiếng thét lanh lảnh sau đó là tiếng nổ trầm đục nhưng vang vọng uy nghiêm...

... và ta đã tìm.

Không thể...

... mơ thấy...

Đó là vật khí..

Chú Thắng ra tôi bảo!

Giọng ông Huỳnh nghiêm trọng làm Thắng vội vã đứng dậy. Chung liếc xéo hai người mặt cau có. Ông Huỳnh bĩu môi cố ý bộc lộ sự khinh bỉ. Thắng hỏi nhanh:

- Việc gì thế bác?

- Có chuyện... ra đây. - Ông Huỳnh lôi Thắng ra khỏi phòng, nói to - Không cho nó lại nghe hết.

Thắng ngoái cổ nhìn vào phòng bắt gặp ánh mắt oán giận của Chung tự dưng thấy khó xử. Ông Huỳnh lấm lét dúi vào tay Thắng một phong thư, thì thào:

- Chú cầm lấy mà xem, của thằng chó ấy đấy. Tôi thấy lạ quá chú ạ!

Thắng cầm phong thư lạnh lẽo nhàu nát nửa ngạc nhiên nửa sợ hãi. Ông Huỳnh rì rầm bên tai Thắng:

- Tất cả các thư khác đều thế chú Thắng ạ, Mấy lần tôi định bóc ra xem thử, nhưng mà... chú bóc đi.

Thắng lắc đầu rít lên:

- Lần sau bác không được thế, rõ chưa.

Ông Huỳnh ớ ra, hầm hầm bỏ xuống phòng thường trực. Chuông điện thoại trong phòng đột nhiên đổ dồn và tim Thắng co thắt theo nhịp của nó. Chung uể oải đứng dậy nhấc máy. Thắng bước vào đặt phong thư lên bàn Chung:

- Thư này

Chung nhìn Thắng xa lạ, một tay lên úp kín lên phong thư, tay kia buông thõng chiếc ống nghe điện thoại, giọng mơ màng:

- Ông về ngay đi, Hoàn nó bị tai nạn xe máy rồi!

Cụ Điển hiu hiu rung đùi kể chuyện một mình xơi gọn hai mươi tên cướp chỉ nhờ có phép rút đất bằng cái giọng lên bổng xuống trầm:

- Tôi tháo dải rút quần quăng thòng lọng gò cổ một lúc hai chục thằng lại với nhau rồi bảo ngồi đấy, khôn hồn thì ngỗi im ở đấy thằng nào khóc tao tát vỡ mặt. Thế đấy!

Cụ nhún vai, vành tai đỏ hồng lên cựa quậy Lão Bính nghi hoặc chồm dậy:

- Bị rút đất chúng nó không chạy được à?

- Chứ sao.

Cụ Điển vênh mặt tay vỗ vỗ thành bàn làm cốc chén rung lách cách.

- Chúng nó không chạy được thì sao cụ chạy được?

Lão Bính hỏi lại, líu lưỡi vì sung sướng. Cụ Điển giật mình ngẫm nghĩ một lúc sau đó quát lên:

- Tôi về đây!

Vừa bước ra cửa cụ Điển thấy một con chim sẻ sa thẳng xuống trước mặt mình. Con chim giãy giụa mấy cái rồi nằm im, Cụ Điển ôm ngực lảo đảo:

- Con vợ thằng Thắng hỏng rồi!

Đường về xa thẳm mịt mù. Tao đã bảo rồi chị ấy về kia kìa. Bầu trời nứt một vệt dài mỏng mảnh, từ vết nứt đó phơ phất tỏa ra những dải khói trắng xanh.