← Quay lại trang sách

- 9 -

Ông Khánh để Sơn trông nhà còn mình vào viện thăm con. Hoàn nằm thiêm thiếp mồm hé mở, một ống nhựa bằng chiếc đũa bắt từ mũi ra ngoài buông thõng ở mép giường. Hai chiếc giường bên cạnh đã thay người, một già và một đứa bé gái.

- Ăn chưa?

Ông Khánh hỏi vợ, bà Khánh gật đầu lấy khăn ướt lau mặt cho Hoàn, Yến tranh thủ ra nằm trên chiếc ghế bắc dọc hành lang để đọc truyện. Ông Khánh phẩy tay qua lại trước mặt Hoàn nhưng không thấy chớp, đôi đồng tử vẫn đứng im phăng phắc. Bà Khánh chép miệng:

- Vẫn chẳng biết gì cả.

Giường bên bà già cựa mình rên hừ hừ, anh con trai đi nhanh từ hành lang vào đỡ bà nằm nghiêng. Hoàn thở dốc rồi chuyển sang ho ằng ặc, bà Khánh xé cuộn giấy lau miệng cho con nửa ca cẩm nửa thanh minh:

- Khổ, đờm nó tắc đấy mà.

Yến chạy vào nắn vai Hoàn ấn xuống, Cơn ho dậy lên khoảng nửa phút sau đó nguôi dần, Hoàn lại thở khò khè đều đặn. Ông Khánh nắm bàn chân Hoàn và giật mình, nó như một miếng gỗ khô. Tự dưng ông Khánh thấy mỏi mệt, cơ thể muốn tan ra, biến đi càng nhanh càng tốt và không hiểu sao lúc đó ông vụt nghĩ đến cây tùng ở nhà. So với cái cây đời con người ta trở nên bẩn thỉu dị mọ quá, Đã mấy ai dám lao mình xuống như dáng cây tùng của ông, mấy ai đủ nghị lực thăng lên uy nghi lẫm liệt như nó? Con người gục ngã quá nhanh còn những cái cây thì bền bỉ ngay cả khi bước vào cái chết… Ông Khánh ôm ngực ho khan. Bà Khánh đưa chồng ra ngoài. Dọc hành lang hun hút thi thoảng mới có một hai bóng người hớt hải lướt đi, sau đó biến mất ở căn phòng nào đấy Bên trái chỗ gấp khúc nối hai hành lang, một người đàn bà mặc áo xanh gầy gò, tàn tạ ôm đứa con bốn năm tuổi đầu to quá cỡ, phồng lên như quả đu đủ. Thấy chồng mải nhìn mẹ con đứa bé, bà Khánh nói:

- Nó bị nước đọng nước điếc gì đấy. Nghe bảo vào đây đến lần thứ hai mà chả ăn thua gì. Chân liệt rồi.

Ông Khánh nhắm mắt tựa hẳn lưng vào thành ghế. Nắng vượt qua bên kia bệnh viện rọi chéo các ổ kính trắng.

- Hay là mình chuyển con nó về Hà Nội?

Đột nhiên ông Khánh nói nhanh. Bà Khánh vỗ vỗ tay lên hai đầu gối:

- Tôi cũng nghĩ đến nhưng người ta bảo ở đâu cũng thế cả thôi. Não thì khó chữa lắm,

Đầu ông Khánh rũ xuống, đôi vai nhô lên dưới lớp áo phin mỏng màu mỡ gà. Tiếng còi xe cắp cứu xộc thẳng vào cổng bệnh viện. Sự yên tĩnh bị xáo động chút ít sau đó lắng xuống với những cái bóng chậm chạp lo lắng và đôi ba chiếc lá rơi xào xạc trong gió. Thắng đến đi thẳng vào phòng đưa cho Yến túi cam rồi quay ra ngồi cạnh ông bà Khánh:

- Hôm nay nhà con có sốt không mẹ?

- Có nhưng nhẹ thôi. - Bà Khánh thì thầm nhìn vào phòng - Vừa cho ăn hơn một chai. Bây giờ mẹ đảo qua nhà một tí, con ở lại có được không?

Ông bà Khánh đi rồi, Yến cũng tranh thủ xuống dưới ăn cơm, mình Thắng ở lại. Bên ngoài bóng tối nhập nhoạng, ngọn đèn ở hành lang được bật lên tỏa ra thứ ánh sáng vàng đục. Giường trong, đứa con gái vẫn nằm ngửa mắt mở trừng trừng thi thoảng nó co tay rồi đập xuống giường, hành động ấy nửa vô thức nửa chán chường. Thắng phẩy quạt đuổi muỗi cho vợ. Trên đầu Hoàn, sau chiếc giá sắt bóng tối chập chờn đung đưa theo độ rung của chiếc bóng điện treo giữa phòng. Thắng búng búng ngón trỏ vào bàn tay đang úp xuống của Hoàn nghe tiếng bồm bộp rè đục. Hoàn oằn người ho một tiếng duy nhất nhưng khó nhọc đau đớn. Thắng vội day ngực cho vợ, bàn tay anh chạm vào những chiếc xương ở lồng ngực Hoàn, anh ngập ngừng lần sâu xuống lách nghiêng tay quờ sang hai bên, cổ nghẹn đắng lại. Ngực Hoàn teo tóp, nhão, hơi lạnh. Bao lần Thắng áp má lên ngực vợ cảm nhận cái mát mẻ mềm mại đang dâng lên hạ xuống... Thắng rút tay kéo phẳng chiếc ga trải giường đang bị rúm ró góc trên. Mẹ con bé đến nhìn Hoàn rồi quay sang Thắng lân la:

- Trưa nay cô ấy ho ghê quá.

-Thế ạ.

Thắng đáp không ngẩng lên, anh hơi khó chịu vì bóng người đàn bà che mất khuôn mặt Hoàn.

- Cô ấy nằm được bao lâu rồi? Đến nửa tháng chưa chú?

- Hơn tháng.

Thắng vẫn cúi đầu răng cắn chặt, mắt như lồi ra, anh sắp sửa nổi cáu.

- Tội thật. Cháu nhà tôi vừa vào sớm nay, người ta bảo não nó bị viêm. Người đàn bà thở dài quay về giường con mình, khuôn mặt Hoàn lại hiện ra trắng nhờ, lồi lõm. Cô y tá vào ngửa bàn tay hơ trước mũi Hoàn lẩm bẩm:

- Vẫn hơi sốt.

Thắng chờ đợi nhưng cô ta bỏ đi không nói gì thêm. Đêm ở viện như thuộc về cõi khác. Những tiếng nói bất ngờ xuất hiện, chìm đi, lại trồi lên ở góc nào đó. Mùi hoa ngọc lan thoang thoảng đưa từ ngoài vào phòng. Yến mua cho Thắng một gói xôi nhưng anh không ăn. Hai anh em ngồi bên Hoàn im lặng tủi phận. Thắng nhìn Yến cái nhìn biết ơn nhưng cũng phảng phất chút xấu hổ yếu thế. Tình trạng này kéo dài không biết sẽ ra sao. Ai có phận người ấy. Còn phải làm việc, phải kiếm tiến, phải sống. Tại sao lại thế nhỉ, tại sao số phận trớ trêu với vợ chồng Thắng như vậy? Cái gì khiến Hoàn hay phóng xe nhanh? Đã có lúc Thắng tưởng hiểu được Hoàn nhưng cuối cùng anh nhận ra rằng không phải thế, Hoàn là tảng đá khép kín không có cửa, chính vì điều đó mà thời gian gần đây vợ chồng Thắng xa lạ với nhau... Yến gọt cam cho Thắng, anh chỉ nhấm một chút nước rồi vứt nó vào sọt rác. Không khí chập chờn lúc dịu đi lúc hực lên. Yến gại gại má Hoàn thở một hơi dài:

- Mắt cứ mở trân trân thế này, ai vào cũng sốt ruột!

Thắng nhắm mắt, bóng tối tràn vào người anh từ đỉnh đầu lan nhẹ xuống lồng ngực rồi bao phủ toàn thân. Trong cái biển tối mênh mông ấy đột nhiên Thắng phát hiện ra rằng tình trạng của Hoàn và ông Điểu giống nhau như đúc. Thắng choáng váng lảo đảo đứng dậy. Mùi cồn xộc lên. Trưa hôm sau Thắng từ cơ quan vào viện đã thấy Muôn đang ngồi bóp chân cho Hoàn. Muôn hỏi ngay:

- Cậu tính thế nào?

Thắng kín đáo liếc nhìn bà Khánh lắc đầu. Cô y tá ghé vào nói với Thắng:

- Tí nữa anh bảo cái Yến cho chị ấỵ ăn tăng thêm một gói nữa nhé.

Muôn đứng lên vâng dạ thay cho Thắng. Cô y tá quay sang giường đứa bé gái, mẹ nó không có đấy. Muôn nhìn con bé thấy mặt nó tái mét, môi dưới trễ xuống, tay phải từ từ co lên như người tập khí công, chậm chạp từ tốn. Muôn chờ bà Khánh mang chậu quần áo vào phòng vệ sinh, nói nhanh với Thắng:

- Có lẽ phải tìm cách chuyển đi chỗ khác thôi, trông vào bọn ở đây chị không tin lắm.

Bà già lại rên hừ hừ, rút chân lên cố gắng trở mình. Kịch! Con bé thả tay xuống, tiếng mẹ nó léo nhéo ngoài hành lang. Thư xách một cái túi ni lông vào túm lấy tay Muôn lắc lắc:

- Khiếp lâu lắm em mới nhìn thấy chị.

Muôn cười giòn tan.

- Trông cô càng ngày càng trẻ ra đây này. Tinh hình thế nào?

Thư hạ giọng:

- Bình thường. Bọn em ly dị rồi.

Thắng lảng ra ngoài. Yến hỏi:

- Truyện của em đâu chị Thư?

- Đây, nỡm ạ!

Thư lôi trong túi ni lông ra ba bốn cuốn sách nhàu nát xộc xệch gáy được ghim bằng dây thép đưa cho Yến. Mẹ con bé bê cạp lồng cơm ra ngồi cạnh Thắng tò mò hỏi:

- Cô tóc như con trai kia cũng là văn công hả chú?

Thắng rít thuốc vừa nhả khói vừa nheo nheo mắt gật đầu. Người đàn bà liến thoắng:

- Thế chứ, văn công có khác, cô nào cô ấy cứ đẹp đẹp là. Ôi dào ở xã tôi ấy à thi thoảng văn công cũng về, họ diễn hay lắm cơ. Quần áo bao nhiêu là màu nhìn cứ hoa cả mắt. Con bé nhà tôi cũng được xem mấy lần đấy. Nó mê chèo lắm chú ạ.

Thắng nhích xa người đàn bà một chút, tay anh chạm vào thành cửa sổ nóng rực. Bà già tự nhiên thở dốc, mắt trợn ngược lên, mặt co rúm lại giật liên tục. Anh con trai chạy sang gọi bác sĩ, mọi người đổ xô đến mang bà già quay trở lại phòng hồi sức cấp cứu. Mười phút sau người ta truyền nhau cái tin bà già đã chết, để chứng minh điều đó một chiếc băng ca đẩy dọc hành lang về phía nhà xác, trên đó thò ra sau lớp vải trắng hai bàn chân xám ngoét của bà già. Không thấy anh con trai đâu. Yến chạy ra xem bị Muôn gọi giật lại. Bà Khánh run lật bật rồi rít lau mặt cho Hoàn. Yến theo Thư với Muôn ra ngoài thì thào:

-Từ hôm ấy đến nay có hai người chết ở đây rồi đấy.

Muôn phẩy tay át đi:

- Mày cứ lo hão, ai cũng có số cả.

Thư cắn môi đưa cho Thắng một chiếc phong bì bảo:

- Bọn em sắp đi diễn xa, khoảng một hai tuần gì đấy. Đoàn gửi cho Hoàn cái này.

Thắng chần chừ không muốn nhận, Thư ấn ngay chiếc phong bì vào túi áo anh, Những ngón tay Thư ngập ngừng dừng lại ở ngực Thắng cảm nhận chút hơi nóng rồi thoát ra rất nhanh, Tiếng trẻ con thét lên ở tầng dưới.

Đầu giờ làm việc chiều, đang ngồi uống chè Chung nhìn Thắng chằm chằm rôi thốt lên:

- Ông gầy quá.

- Ừ, - Thắng vuốt ngược tóc ra sau - Nhà tôi có lẽ cứ thế này cả đời mất ông ạ.

Giọng Thắng trĩu xuống như tảng bê tông thả vào nước, Chiếc quạt trần kình kịch trên đầu hai người, những tờ giấy bị lật phát ra tiếng kêu giòn khô như mo nang tre. Chung chiêu một ngụm chè rồi lại chíp chíp răng với vẻ nhăn nhó khổ sở,

- Ông có quen lão thiến lợn nào không?

Chung vươn người ra phía trước hỏi Thắng, nhìn chặt lấy mồm anh. Thắng cười lắc đầu, Chung ngả hẳn ra ghế, ậm è mấy tiếng sau đó tuôn ra một tràng dài kể với Thắng về những ông thiến lợn rong mà ngày bé anh ta gặp, Chung quả quyết có rất nhiều trẻ con bị thiến, càng nói giọng anh ta càng thay đổi, gấp gáp như có sự phẫn nộ.

- Hồi ấy tôi có tám tuổi thôi... nó túm lấy, không dùng dây thòng lọng... nó túm lấy chân vạch quần đùi ra, xoẹt… giời ơi!

Chung nấc lên điên loạn, hai tay trượt xuống ôm lấy hạ bộ của mình, mặt xanh rớt méo mó trong cơn đau tưởng tượng, “Cút” ông Huỳnh hí lên với ai đó ngoài cổng kèm theo tiếng cửa sắt chạm nhau làm Chung giật bắn người nhìn quanh, mắt phóng ra những tia nhỏ mảnh và man dại. Khoảnh khắc ấy qua nhanh rồi trở về như không có gì xảy ra, Chung lại đưa chìa khóa lên ngoáy tai, hai chân thọc sâu vào gầm bàn, người ườn ra sau mồm chíp chíp vì chiếc răng sâu. Bà Hường dắt một con bé trẻ măng mắt đánh xanh thẫm vào:

- Đây là cháu Hà, nhân viên mới của ban các anh.

Thắng và Chung nhìn con bé không giấu nổi sự tò mò. Con Hà lùn tịt, chân tay tròn lẳn, tóc cắt ngắn cũn cỡn, nó mặc bộ quần áo bò bạc phếch và đeo một chiếc khuyên tai to ở bên trái. Thấy Thắng và Chung nhìn mình, con Hà cũng nhìn lại sau đó nó đi quanh phòng, đôi giày đen cổ quái vang lên những âm thanh hùng hổ cấc lấc.

- Bàn làm việc cùa cháu đâu?

Con Hà hỏi, không nhằm vào ai cả. Bà Hường nhanh nhảu đỡ lời:

- Chú Thắng là trưởng ban, chú ấy sẽ xếp cho cháu.

Thắng với Chung phải lóc cóc kê cho con Hà cái bàn sát với cửa ra vào, khi nhận giấy tờ sổ sách nó ôm một đống thả xuống bàn làm cốc chén rung lên. Chung giật bắn suýt ngã vào tường. Thắng biết Chung đã ngứa mắt lắm nhưng chưa làm gì được. Con Hà vừa soạn đống giấy tờ vừa chúm môi huýt sáo, nó dừng lại moi trong túi quần ra một phong kẹo vứt toẹt xuống trước mặt Chung hất hàm:

- Chú làm một cái cho vui miệng. Mà chú có vẻ ít nói nhỉ, giống y hệt bố cháu, lúc nào cũng lừ đừ như ông từ say khói, chán chết đi được.

Con Hà liến thoắng trong khi Chung co rúm người, miệng rên khe khẽ. Con Hà dừng nói hít hít mũi rồi lảng ra cửa sổ thở hắt mấy cái liền. Thắng bấm bụng cười nhìn Chung cho chìa khóa vào ngoáy tai với vẻ mãn nguyện. Con Hà biến sang phòng bà Hường, mười phút sau nó quay lại lật giấy soàn soạt miệng vẫn liên tục huýt sáo. Chán lật giấy, con Hà lân la ra bàn của Chung vừa tò mò cầm hết cái nọ đến cái kia lên ngắm nghía, vừa lảm nhảm bắt chuyện:

- Ối giời, sao chú lắm thư thế?

Con Hà reo lên vươn tay định cầm tập thư, Chung như bị điện giật quát:

- Đừng có mó vào!

Căn phòng lặng ngắt. Con Hà rụt tay lại từ từ như đoạn phim quay chậm, lúc ấy Thắng mới biết nó có bàn tay quả là đẹp, những ngón tay thon dài ép khít nhau chụm lại thành một búp sen trắng nõn. Giữa đống thư có một giọng cất lên nhỏ đều đều và buồn: Nó bảo em thế sao chị không sang tìm anh ấy để báo tin. Đằng nào cũng đã... Chung đập mạnh tay xuống bàn, tiếng nói im bặt. Ba người trân trối nhìn vào đống thư, mặt ai cũng rúm lại như bị vò xé. Người thoát ra đầu tiên là con Hà, nó mở tung các cánh cửa sổ, tiếng ve ùa vào cuồng nhiệt bứt rứt. Thắng không biết mình châm thuốc từ lúc nào, anh rít lấy rít để.