- 10 -
Sẩm tối, lúc ăn cơm, Sơn hỏi Thắng:
- Com-pắc là gì anh Thắng?
- Là một dàn máy nghe nhạc.
- To không?
- Tùy loại. Thế làm sao?
- Không. Sao vợ chồng anh không mua mà nghe cho nó sướng?
Thắng cau mày:
- Tiền đâu, gần chục triệu đấy
Sơn rên lên, cố hỏi thêm câu nữa:
- Thế nó có giống cái cát-xét không?
- Không, chạy bằng đĩa... Mà mày chưa có nền tảng nhận thức để hình dung về nó đâu. Dọn cái bàn này đi.
Một đêm chầm chậm qua đi, những ngôi sao trên bầu trời thành phố lùi xa như con người lùi vào dĩ văng.
Sơn cố mơ đến bộ dàn com-pắc nhưng không được và hắn cảm thấy buồn bã thực sự.
Họ không ngủ, Cu cũng không ngủ, cây nhãn trở nên khổng lồ khó hiểu với màu đen cuộn tròn từng lớp.
- Nóng nhỉ chị nhỉ.
- Quạt đây này. Thế ở bên phố sáng nào cũng có người đem bánh mì đi bán à?
- Khối, chúng nó rao điếc cả tai.
- Thích nhỉ. Ở đây ấy à, một tuần thằng bán kem mới đáo qua một lần, trẻ con bu lấy như ruồi. Mà thằng ấy đểu lắm nhá, kem chảy còn một nửa cái nó cũng bán đúng giá. Nhà mình bên ấy xây mấy tầng?
- Ba, mỗi người ở một phòng. Cái nhà này làm lâu chưa chị Ngải?
- Chả biết, lớn lên tao đã thấy có rồi. Mọt lắm.
Bóng cây đổ xuống sân, đổ mãi đổ mãi làm đêm nghẹt thở.
- Dì ở nhà cả ngày à?
- Vâng, từ ngày về hưu mẹ em mở cửa hàng bán thuốc Tây
- Lâu lắm tao chả gặp được dì. Từ đạo bác mất còn gì.
- Hình như sáu năm thì phải.
- Hơn sáu năm...
Không có ít gió nào. Những con dơi chao qua chao lại. Bầu trời xanh thẳm lạ lùng. Có một đêm, dạo còn bé tẹo, Cu phát hiện ra người lớn đi vắng vì Cu đã đái ngay vào cái giành đựng chè mà không ai biết. Càng về sau người càng hay đi vắng hơn. Bây giờ cũng thế.
- Đồi nhà mình rộng thật, sáng mai em phải lên đấy chơi mới được.
- Lên làm gì cho mệt, nhựa chè nó làm bẩn hết áo. Mày được nghỉ lâu không?
- Hai tháng.
- Lúc nãy mày bảo đang học trường gì ấy nhỉ?
- Đại học y khoa.
- Làm y tá à?
- Không, bác sĩ.
- Cứ nhìn thấy bệnh viện là tao nổi da gà, nó ghê ghê thế nào ấy.
- Rồi quen đi ấy mà. Trước em cũng thế, giờ bọn em còn phải mổ cả người chết nữa.
- Để làm gì?
- Để xem cấu tạo bên trong của nó. Nhưng mà toàn phải mổ trộm thôi, người nhà họ biết họ kiện chết. Nói chung bên ngoài thì thế chứ bên trong con người ta cũng bẩn lắm.
Cu nhìn thấy một cái lá rơi chậm qua cửa sổ. Đồi vươn lên xa lạ, bí ẩn, ngày càng xa lạ, bí ẩn. Chè là đồi.
- Anh Cu nhà mình bị như thế từ bé à?
- Ừ!
- Sao không đi chữa đi?
- Chả ăn thua đâu... Mẹ chị đi xem người ta bảo căn của nó nặng lắm. Mày có tin vào kiếp trước không?
- Làm gì có, họ toàn nói vớ vẩn đấy. Chỗ bệnh viện em thực tập ấy à, trẻ con sứt môi họ khâu lại được hết. Chỉ phải cái mất nhiều tiền.
- Thế. Với lại còn cái tay khèo của nó nữa... Ôi giời nói sang chuyện khác đi.
- Hình như anh ấy ngủ rồi.
- Chưa chắc. Này Cu, Cu ơi ngủ chưa đấy?
Cu không trả lời, không bao giờ trả lời vì mẹ đi vắng. Sao chợ luôn hợp xa nhà thế hả mẹ?
- Mày có người yêu chưa?
- Vừa có vừa không.
- Sao lại thế?
- Thằng ấy tốt nhưng hiền quá, ai bảo gì cũng nghe. Em đang phân vân, có một thằng chết em, nhà cũng khá, phải cái chẳng công ăn việc làm gì cả, mẹ em không đồng ý nó. Còn chị?
- …
Lại một cái lá sa thẳng xuống. Mẹ bảo người ta chỉ nghịch với một cái lá chả ai nghịch với cả cái cây. Thế cũng tốt miễn là...
- Lệ này, dì có hay kể chuyện về mẹ chị không?
- Thi thoảng thôi. Các cụ hay giấu quá khứ lắm. Nhưng mà có chuyện gì thế chị Ngải?
- Chả có gì... mẹ chị không bao giờ kể cho chị với thằng Cu nghe về ngày xưa của mình.
- Mẹ em bảo ngày trước bác đẹp lắm, lại hát hay nữa nên đi đâu cũng được mọi người quý. Kể cũng lạ, người tháo vát như bác mà lại lên tận đây sống thì không hiểu được.
- Dì chị kể thế thôi à?
- Có chứ nhưng em chẳng nhớ, đại khái khi Tây nó đánh chị em thất lạc mỗi người một nơi, mẹ em được cụ Sái nhận làm con nuôi.
- Chuyện ấy tao biết rồi. Này mày có ngửi thấy mùi chè không?
Bầu trời quanh quẩn ngoài cửa sổ, vẫn xanh thẳm, lạnh lùng. Bên kia đồi chó sủa dai dẳng mờ nhạt. Cu thấy đói, cơn đói màu xanh đen lồng lộn trong dạ dày thoát lên cổ, ra khỏi mồm rồi lại tụt xuống. Giá như mẹ về chợ nhanh hơn một tí nữa thì đỡ.
- Lạ nhà có ngủ được không Lệ?
- Cũng bình thường. Eo ơi đêm ở đây vắng thật. Thế tối nào cũng như thế này à?
- Còn thế nào nữa.
- Chắc chả bao giờ chị đi xem đâu nhỉ?
- Xem xét cái gì. Thi thoảng ở nông trường cũng có phim nhưng tao ngại đi, xa quá, đến bốn năm cây số. Với lại nói thật, tao không thích đám đông, nó bẩn bẩn đểu đểu thế nào ấy. Bọn đàn ông cùng thế.
- Chị chưa ngủ với ai thật à?
- Chưa... mà rồi. Nó chọc lung tung làm tao đau, tao giãy ra hất nó ngã rồi cứ thế ôm quần chạy về. May không ai thấy. Tao sợ từ hồi ấy đến giờ.
- Thằng ấy đâu rồi?
- Nó sang Trại Cau tán gái bị bọn con trai bên ấy đâm chết. Mày thì sao?
- Em thấy bình thường, không căng thẳng như chị.
- Ngay lần đầu à?
- Vâng, hơi đau một tí thôi.
- Tao chả hình dung được nó như thế nào đâu.
- Thế...
Trên đỉnh đồi đen sẫm có một viền sáng nhạt run rẩy long lanh như vệt nước mưa bò trên mặt kính. Cu muốn lấy tay chặn nó lại. Chó vẫn sủa nhưng người đi vắng. Viền sáng rộng ra thu hẹp bầu trời lại, bây giờ nó thành một quầng trắng dịu dàng như tấm lụa vắt hờ hững trên đây phơi. Đấy là chợ. Cu đói. I i u a ơi... a ơi... oi...
- Chị Ngải, hình như anh Cu làm sao ấy.
- Ngủ đi, kệ nó. Nó đòi ăn đấy.
- Chị nghe thế cũng hiểu à?
- Tao mà không hiểu thì nó còn sống với ai được.
I i u i a oi... a oi...hư hư hư.....ư.ư...
- Cu, ngủ đi, sáng mai hẵng ăn. Khuya lắm rồi.
Chợ đang họp trên kia lặng lẽ đông đúc có mẹ. Những con dơi già nua khúc khuỷu vật vờ bay qua bay lại bên cửa giống như ai đó ném cho nhau những nắm giẻ rách.
- Năm nay anh Cu bao nhiêu tuổi hả chị?
- Chả nhớ. Hăm ba hăm tư gì đấy.
Sao lại hăm ba hăm tư? Mười chín tuổi cộng với sáu năm mẹ đi chợ chưa về nữa thành hai nhăm tuổi. Bọn học trò nó chả tính như thế là gì.
- Tao nhớ sau khi đẻ thằng Cu được một tuần bác trông cây nhãn kia kìa.
- Khiếp nó to nhỉ.
Cu đã có một giấc ngủ dưới bóng của nó, đói và không mơ mãi mãi.
Lại đồn rằng Ngài về lúc nửa đêm cất tiếng sang sảng đọc sấm. Trăng thanh gió mát, trời không một gợn mây, làng xóm yên ắng, tiếng Ngài nghe rờn rợn. Sáng cả vùng thức dậy thấy vết chân Ngài in trên đá. Lạ một nỗi vết chân mới in nửa đêm về sáng đã lạnh ngắt như hàng nghìn năm. Nhà Lầm góa kể mở cửa ra thấy một bóng người to cao hùng vĩ lừ đừ đi qua trời. Không nom rõ quần áo mặt mũi nhưng vẫn biết là Ngài bởi giọng Ngài đã quen thuộc dù rất lâu Ngài mới giảng một lần. Khúc sông Linh Nham Ngài lội qua sâu hút, nước xanh đen xoáy tròn như xoáy sống trâu kêu ù ù. Ngài giáng là có chuyện nhưng lần này chẳng rõ lành hay dữ. Nhiều người xem thiên tượng thấy từ đầu năm sao Huỳnh sẽ phạm vào sao Thổ, lại thấy phía Bắc tinh tú rối loạn vì có một ngôi sao lạ xuất hiện, sao màu hung di chuyển dần về tả ngạn Linh Nham. Lần Ngài về gần đây nhất là năm Ất Tị, năm ấy ông Cấn làm cuộc binh biến, cả Thái Nguyên chao đảo, sông Cầu rống suốt đêm, Trước đêm ông Cần dựng cờ Ngũ tinh bên Linh Nham đã thấy Ngài về, chỉ khác mọi lần là ngài giáng giữa trưa, đúng lúc vắng người nhất, lại đúng lúc mặt trời trắng nhất thành thử chẳng ai cảm nhận được sự có mặt của Ngài. Khi nghe một tiếng sấm lớn dần ùa ra thì Ngài đã đi. Vết chân Ngài lần ấy có màu đỏ sẫm và đổ nhiều mồ hôi. Giờ Ngài lại về, một cái gì đó đang đến…
Bốn người xì xụp quanh nồi chè đỗ đen, ông Điểu ăn đến bát thứ hai thì bỏ dở, cụ Điển đánh tì tì một lúc đến bốn bát, vuốt bụng ước:
- Giá mà pha thêm sô-cô-la vào thì ngon nữa,
Lão Bính đặt bát xuống nhìn ra ngoài nói với ông Điểu giọng run run:
- Chiều hôm ấy cũng như thế này..
Ông Điểu bất động như đá. Lão Bính rùng mình giọng càng nhỏ lại, đứt quãng.
"... Nó dập dờn ngay sát chỗ kia kìa. Ông còn nhớ chứ? Ừ lẽ ra tôi không nên chỉ cho ông... lẽ ra tôi cũng có vợ...
Những câu cuối cùng nghẹn ngào biến thành sự im lặng ảo não. Cụ Điển không bận tâm đến lão Bính, cụ đang mải mê thò muôi vét nốt chỗ cái ở đáy nồi. Kỷ ra hiệu cho cụ Điển im lặng để nghe lão Bính nói nhưng cụ tảng lờ càng khua nồi mạnh hơn. Kỷ tức mình nhấc cái nồi giấu ra sau lưng. Cụ Điển hộc lên nghiến răng nhưng chỉ có hai chiếc lợi siết vào nhau. Khi không còn răng người ta không còn giới tính nữa, lúc đó có thể ngã bổ chừng bất cứ lúc nào.
- Thế còn việc xây nhà thì sao nhỉ?
Cụ Điển hỏi bâng quơ và lão Bính sực tỉnh trở lại Tự dưng Kỷ rạo rực châng lâng. Cả ba người bị cuốn vào chuyện xây nhà, ai cũng hồ hởi náo nức mặc dù theo lời Sinh thì còn mấy tháng nữa mới có thể làm được. Lão Bính mất vẻ ảo não khăng khăng đòi đổ mái bằng và làm cầu thang để lên đấy hóng mát. Cụ Điển gân cổ cãi lại:
- Tôi già cả thế này lên làm sao được?
Lão Bính đắc chí:
- Đành ở dưới một mình chứ làm sao nữa,
Cụ Điển đực mặt nghĩ ngợi một lúc rồi mếu máo bảo Kỷ:
- Nhà là nhà của mình, đừng có nghe lời đứa phải gió nào cháu ạ.
Kỷ xua tay:
- Được rồi, lợp ngói nhưng sân phải lát gạch cho nó sạch sẽ,
Vừa nói Kỷ vừa xăm xăm đi từ đầu này sang đầu kia của cái sân đếm bước để tính diện tích. Lão Bính hùng hổ để thêm vào:
- Xây tường bọc hết quanh nhà!
- Đúng!
Kỷ xác nhận không giấu nổi xúc động. Cụ Điển đề nghị quét vôi trắng lập tức bị lão Bính phản đối, theo lão thì phải quét vôi vàng mới sang. Ba người nhắm mắt tưởng tượng ngôi nhà theo cách của mình. Ngôi nhà của cụ Điển không có mái vì cụ không hình dung nổi mái bằng như thế nào nên nó chỉ là bốn bức tường và chi chít những cửa sổ. Ông Điểu im lặng mở mắt. Cây nhãn rụng lá dai dẳng xạc xào. Có tiếng còi xe máy rộ lên. Sơn phóng xe vào cổng mặt vênh vang hợm hĩnh. Kỷ gần như vồ lấy Sơn hỏi rối rít:
- Tình hình bên ấy thế nào? Chị Hoàn đỡ chưa? Chưa à, con Yến đâu sao không về?
Sơn lôi ra một gói sô-cô-la đặt lên bàn với thái độ kẻ cả. Mồm Sơn phì phèo thuốc đầu lọc, giọng hắn đã khàn khàn vẻ từng trải.
Cụ Điển bấn lên xoay quanh Sơn với vẻ xun xoe nịnh nọt
- Này cháu ở đấy khá lắm hả?
Sơn nheo mắt làm ra vẻ mỏi mệt:
- Khá cái gì, mệt bỏ cha đi. Ngày nào cũng hai ba lần vào viện hầu hạ bà Hoàn đến bã cả người.
- Thế con Yến làm gì?
Kỷ băn khoăn hỏi. Sơn bĩu môi;
- Lười lắm, suốt ngày ở nhà ăn với đọc sách, ông Thắng ông ấy mắng cho như chó ấy, chán lắm.
Ông Điều nhìn Sơn trừng trừng một tay úp hờ lên gói sô cô la. Sơn nhấc tay bố ra bóc gói sô-cô-la chia cho mỗi người một phong. Lão Bính nhận thanh sô-cô-la cảm động cổ nghẹn lại mồm méo xệch, đột nhiên lão hộc lên một tiếng quỳ sụp xuống chân Sơn, Mọi người sửng sốt. Sơn lùi lại gầm gừ:
- Đừng có làm thế.
Lão Bính ngượng nghịu phủi quần đứng dậy mắt mờ đi. Cả đời lão chưa được ai cho sô-cô-la bao giờ. Cụ Điển rên lên bỏ ra ngoài sân đi vòng tròn như bị ma ám lẩm bẩm:
- Sang ngay, phải sang ngay...
Sơn phóng xe máy đi quanh xóm tìm lũ bạn, túi ngực hắn thò ra một bao ba số. Gặp ai Sơn cũng giở chiếc bật lửa con đầm ra khoe và tuyên bố mình sắp xin được việc ở thành phố. Sơn đi rồi căn nhà lại trầm xuống đều đều tẻ nhạt với những câu chuyện tầm phào viển vông. Cụ Điển buồn bực ra ra vào vào, Kỷ nhìn ánh nắng vàng vọt lòng dạ rối bời lên. Lão Bính ngồi im dằn vặt vì chuyện mình đã quá xốc nổi quỳ xuống vì một thanh sô-cô-la. Đang đi lại, cụ Điển sực nhớ liền bảo với lão Bính:
- Này tính ra bốn đời nhà tôi đều đi đánh nhau cả đấy. Ờ, giỏi thật, đàn ông nhà này ra mặt đàn ông.
Lão Bính cáu tiết vặc lại:
- Tôi cũng đi dân công.
Cụ Điển lắc đầu khinh bỉ:
- Dân công là cái chó gì. Thằng Điểu nhà tôi đấy đại đội trưởng, chính nó đã đập vỡ nắp hầm của thằng Đờ Cát để xông vào bắt sống toàn bộ tướng tá Pháp. Dân công thì mãn đời cũng chẳng được mó đến một viên đạn chứ đừng nói mó đến súng ngắn. Dào ơi, thằng cu Điểu nhà tôi bảo hồi ấy chúng nó khinh dân công lắm. Loại ấy được tích sự gì, bất lắm cũng chỉ như vài con kiến tha mồi thôi, Thế đấy!
Cụ Điển nhún vai tưng tửng kết luận làm lão Bính tím mặt bỏ về thề sẽ không bao giờ bước chân sang đây nữa. Nhưng buổi tối đã thấy lão ngồi với cụ Điển, kẻ liến thoắng vung chân múa tay người ngồi nghe gật gù, thi thoảng lại hỏi móc những câu cay độc. Mối bất hòa giữa cụ Điển với lão Bính đều nhờ Kỷ giải quyết, Kỷ đứng giữa làm cái cầu cho hai người mò mẫm sang nhau. Chưa bao giờ Kỷ bị nổi cáu.
Vừa đi lưu diễn về, Cương vào ngay bệnh viện thăm Hoàn. Bà Khánh thấy Cương nước mắt vắn dài quay đi. Yến tiếp Cương không mặn mà như những lần trước, chỉ cắm cúi vào cuốn truyện môi mím chặt:
- Lâu quá nhỉ,cô nhỉ!
Cương nói khẽ, sốt ruột thực sự. Bà Khánh thở dài phe phẩy quạt cho Hoàn. Con bé giường bên từ từ co tay lên vẻ mặt nó lạnh tanh.
- Hoàn, Hoàn này!
Cương ghé tai gọi. Hoàn mở mắt nghẹo đầu nhìn ra cửa sau đó con ngươi, với cố gắng ghê gớm từ từ di chuyển trở lại và dừng ở mặt Cương. Cương nhìn chăm chăm vào mắt Hoàn thấy bên trái sáng hơn, xoáy thẳng vào mình, bên phải mờ nhạt hôn ám. Cái nhìn của Hoàn ngày một mạnh mẽ và bắt đắu chói làm Cương nghẹn thở. Mặt Hoàn lạnh lùng, gò má nhô cao, hàm dưới lõm vào, da xanh bóng. Bà Khánh thì thào:
- Em nó biết đấy
Cương nghiến răng cố kìm cơn xúc động, thấy sống lưng mình mỏi dừ. Yến vẫn một tay bóp chân cho Hoàn một tay nâng sách ngang mắt. Tóc Yến không đen nữa, chuyển sang màu tro xám nhưng vẫn dài như củ. Hoàn thở mạnh vật đầu sang bên. Giường của bà già giờ đã có một thằng bé vào thay thế, nó bị sét đánh cháy dọc từ sống lưng xuống chân giờ đang nằm trong trạng thái mê man.
- Anh Thắng thế nào hả cô?
Cương rút thuốc châm lửa hút giọng bình thản trở lại.
- Tý nữa thế nào nó cũng đến đấy. Gầy lắm!
Bà Khánh xa xót cúi xuống, mấy sợi tóc lòa xòa buông trước mặt, chúng đang bạc. Nắng chếch bên cửa phả hơi nóng vào phòng làm không khí trở nên mỏi mệt bức bối. Bà Khánh bơm thức ăn cho Hoàn qua chiếc ống gắn vào mũi, mặt Hoàn đờ đẫn phảng phất chút khoái cảm hưởng thụ, Yến bỏ sách lấy khăn lau trán Hoàn rồi hí húi pha thêm một chai nước ăn nữa. Cương bỏ ra ngoài, khi ngoái lại đột nhiên chân tay lạnh toát. Có một người cùng đứng với Yến và bà Khánh, chính xác hơn một cái bóng mờ nhạt. Cái bóng ủ rủ đi lại từ bên này sang bên kia giường mà không hề bị cản lại, nó đưa tay vuốt trán Hoàn, vuốt nhẹ, từ từ, cẩn trọng. Bàn tay mờ ảo ấn vào gò má Hoàn đẩy sang phải. Mắt Hoàn hỗn loạn. Cái bóng lội dọc theo cơ thể Hoàn đi thẳng vào bức tường và biến mất. Cương rời bệnh viện như chạy trốn, không chào Yến và bà Khánh. Đêm Cương mơ thấy một người lạ không rõ trai hay gái dẫn Hoàn đến trước mặt mình. Người lạ ấy đẩy Hoàn ngã xoài ra đất nói với Cương bằng giọng the thé:
- Nó bị tội thì ta đánh, ngươi đừng có can.
Người lạ vung roi quật Hoàn liên tiếp. Hoàn giãy giụa, Cương cũng giãy theo. Đánh mãi, người lạ bảo với cả hai:
- Ta gửi tội các ngươi, nhớ đấy.
Chưa dứt lời người lạ lắc mình lao vút lên một vòm cây tối. Hoàn lê đến vươn tay giữ lấy chân Cương mỉm cười. Cương hét lên, tay Hoàn biến thành hai ngọn lửa đốt ống chân bỏng rát, trong lửa có tiếng nhạc ngựa vang vang nhè nhẹ.
Sáng sớm hôm sau toàn đoàn tập trung rút kinh nghiệm chuyến lưu diễn và nghe đọc kịch bản mới. Tác giả là một tay gầy ngẳng tóc rũ xuống che nửa mặt, đôi kính cận dày cộp lấp lánh trông rất khó tính Trần Mân rỉ tai Thư:
- Mặt kia kịch cọt đéo gì.
Cương nghe được nửa vở thấy chán bỏ ra ngoài hàng rào ngồi. Từ ngày Hoàn bị tai nạn, con ngựa vẫn ra ăn cỏ ở chân hàng rào, chuông cổ nó vẫn vang vang nhè nhẹ. Nghe tiếng chuông, Cương giật mình nhớ đến giấc mơ đêm qua. Con ngựa hắt hơi mấy cái, toàn thân nó rung bần bật. Mùi thơm của lá bạch đàn khô lẫn với nắng tạo cảm giác thân quen dễ chịu. Rất nhiều lần Cương và Hoàn đã ngồi cùng nhau ở chỗ này hàng tiếng đồng hồ, khi ấy cả hai đều ăn nói dè dặt vì sợ phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh, Cái yên tĩnh làm tiếng nói rõ nét hơn, vang vọng hơn nhưng xạ lạ hơn. Lần nào Cương cũng lắng nghe tiếng thở của Hoàn, nó nhẹ nhàng mong manh nhưng quyến rũ. Hai người ngồi cho đến lúc cơn thèm khát dâng lên, cùng đứng dậy về phòng làm tình với nhau, Khi Cương ở trong Hoàn, Hoàn không dè dặt nữa mà cuồng nhiệt lắm lời. Hoàn xoay chuyển nghiêng ngửa lên xuống theo cơn cuồng hứng của mình. Cương bị Hoàn chinh phục hoàn toàn về chuyện đó. Không ai có những động tác vuốt lưng mềm mại dâm đãng như Hoàn, những động tác ấy kết hợp với sự di chuyển của các cơ với hơi thở và mùi vị từ da thịt Hoàn tạo thành một sự mê đắm hư ảo như mối giao hòa giữa nước với ánh sáng. Vào lúc đỉnh điểm đôi chân thon dài của Hoàn thường uyển chuyển vươn cao như hai con rồng trắng bay trong bầu trời giông bão.
- Anh chưa biết đâu, em ít đòi hỏi nhưng mà nếu đã làm em cũng mãnh liệt chả kém ai cả.
Khi người đàn bà nói câu đó với kẻ không phải là chồng mình thì tình yêu bộc lộ rõ hai mặt của nó, một đằng là cái chết vĩnh viễn, đằng kia bắt đầu sinh thành cái khác đau khổ, kiêu hãnh hơn… Con ngựa rũ bờm dấn lên hai bước, chân nó giẫm lá bạch đàn khô lạo xạo. Cho đến giờ phút này Cương không hiểu vì sao Hoàn lại bỏ về đột ngột như vậy. Cả chuyến đi biểu diễn vừa qua. Thư lúc nào cũng hỏi xoáy Cương về chuyện đó. Thái độ của Thư giận dữ hằn học làm như chính Cương là thủ phạm gây tai nạn cho Hoàn. Hay là như thế thật? Cương tự hỏi rồi ngoái cổ nhìn về phía hội trường, tiếng đọc kịch vẫn lên bổng, xuống trầm, lác đác một vài người bỏ ra ngoài.
- Chúng nó sắp vào thăm cái Hoàn đấy anh có đi không?
Câu hỏi của Phượng làm Cương giật mình ngẩng lên, Phượng rụt rè ngồi xuống bên cạnh Cương, mùi nước hoa tỏa ra thơm ngạt.
- Hôm qua anh vào rồi. Vẫn thế.
Cương nói chậm rãi nặng nhọc. Phượng lắc đầu, mái tóc sóng sánh hai bên:
- Số nó khổ, đang yên đang lành đùng một cái nằm bẹp dí một chỗ... Đóng với em, anh thấy thế nào?
Phượng hỏi giọng hồi hộp. Lần đầu tiên Phượng được đóng đôi với Cương, nếu Hoàn không bị tai nạn chắc chẳng bao giờ được. Cương cười buồn buồn:
- Cố gắng đấy nhanh tiết tấu lên một tí nữa. À này, hình như hôm nay Thư nó không vào thì phải?
Phượng bĩu môi:
- Có, đến muộn, nghe được một lúc nó chui ngay vào phòng với ông Phạm Hùng rồi.
- Đôi ấy kết nhau đấy nhỉ.
- Chậc, thì cũng như anh với Hoàn thôi.
Phượng biết mình lỡ lời, im bặt. Cương tái mặt nhìn lảng lên các ngọn cây. Cả đoàn biết Cương với Hoàn yêu nhau, Thắng có biết không? Nếu biết Thắng sẽ làm gì? Nỗi sợ hãi chạy dọc cơ thể Cương nó làm các mạch máu tê cứng lại. “Tiên sinh, xin ra tay cho, muộn rồi!’’ Một câu nói cũ kỹ xa xăm lọt vào tai Cương, câu nói đó không còn âm sắc, nó chỉ là xác chết của âm thanh, Cương trợn ngược mắt như trúng gió bất ngờ nắm chặt lấy vạt áo của Phượng tìm sự che chở.