← Quay lại trang sách

- 11 -

Ông Khánh đang tỉa lá cho mấy chậu cây cảnh thì Sơn mò lên, quần áo nhàu nát xộc xệch.

- Thế nào?

Ông Khánh nháy mắt hỏi, Sơn cười hồ hởi:

- Toàn chơi độc thủ bác ạ... Nhưng mà thiếu mất hai tập cuối.

Giọng Sơn ngập ngừng tiếc nuối.

- Sao không lấy về xem nốt đi?

Ông Khánh xoay người về chậu sen cạn dùng mũi kéo sấn một chồi cỏ rồi ném nó vào thùng đựng rác. Sơn lắc đầu, ông Khánh hiểu ý bảo:

- Tý nữa tôi đưa cậu tiền, nhưng đừng có nói với Thắng, nó mắng cho đấy.

Mặt Sơn rạng rỡ hẳn lên, hắn sán lại mấy chậu cây vờ nhìn ngắm chăm chú, liền mồm khen đẹp. Ông Khánh ngừng tay quệt mô hôi bất chợt hỏi:

- Này hình như cậu chưa đi bộ đội hay sao ấy nhỉ?

- Dạ... vâng.

Sơn gãi dẫu ấp úng, hắn thích phim chưởng nhưng không muốn đi lính. Mấy thằng bạn Sơn bị gọi nhập ngũ tháng trước, tháng sau chuồn về hết vì không chịu nổi vất vả. Đối với Sơn đời lính chẳng có gì quyến rũ, Thắng là tấm gương cho hắn, đánh nhau vào sống ra chết, sẹo đầy người cuối cùng chẳng dọa được ai. Ông Khánh mơ màng nhắc lại thời bộ đội của mình với chiến dịch Biên giới oanh liệt

- Bố cháu cũng tham gia chiến dịch ấy đấy.

Sơn buột miệng khoe cắt ngang lời ông Khánh làm ông im lặng một lúc. Tiếng nhạc từ nhà bên cạnh vọng ra, Sơn dỏng tai bứt rứt, hắn thẫn thờ nhìn chiếc cửa sổ hé mở với những chấn song sắt sơn màu nâu đó hỏi ông Khánh:

- Nhà kia chắc là giàu lắm bác nhỉ?

Ông Khánh lầu bầu:

- Dân sở nhà đất, còn phải nói.

Sơn hạ giọng rủ rỉ:

- Lúc nào rỗi bác cháu mình sang bên ấy chơi đi.

- Nó mời cậu à?

Ông Khánh nhìn Sơn ngạc nhiên, hắn cuống lên lắc đầu mắt cụp xuống và nhìn thấy những bóng cây in dưới nền gạch rung rinh lay động,

- Vợ chông nó tướng dã nhân khốn nạn lắm, cậu đừng có dây vào.

Sơn không dám nói gì, hắn sợ ông Khánh nổi cáu. Lần trước về nhà Sơn nói dối với mọi người rằng vợ chồng Thắng có bộ dàn Com-pắc, ngày nào hắn cùng nghe. Kỷ bảo khi nào có dịp rẽ sang chơi và nghe thử.

Sơn sợ nhỡ ai bắt tả lại bộ dàn Com-pắc thì gây nên hắn muốn được nhìn thấy một lần cho yên tâm, Có lẽ phải rủ Thắng mới được. Ông Khánh nhúng tay vào xô nước nhẹ nhàng vảy lên các chậu cây. Động tác cùa ông thành thạo điêu luyện đến mức nước từ tay bắn ra đều nhỏ như mưa phùn, Sơn nhìn ông Khánh tưới cây liên tưởng đến những thế võ trong phim chưởng và hắn bỏ xuống nhà chờ lấy tiền thuê tiếp hai tập cuối. Chiều Thắng mệt, về thẳng nhà. Ông Khánh nhờ Sơn đèo mình vào viện. Sơn bịt mũi khạc nhổ từ cổng viện vào đến phòng bệnh, hắn chỉ nhìn Hoàn thoáng qua rồi lỉnh ra ngoài hành lang ngồi, người nôn nao vì mùi cồn. Yến hỏi:

- Hôm anh về anh Kỷ đã tính chuyện nhà cửa chưa?

- Rồi, nhưng cứ từ từ đi đâu mà vội. Thế sao?

Sơn hỏi lại gườm gườm nhìn Yến,

- Chả sao cả, Theo em anh nên về phụ anh Kỷ xây nhà đi, ở đây có gì đâu mà làm.

Yến nói lạnh lùng dứt khoát Sơn hộc lên điều hắn lo lắng giờ Yến đã nói ra.

- Mày thì biết cái gì,

Sơn vờ nổi cáu nhưng Yến đã cúi xuống cuốn sách nhàu nát tiếp tục đọc coi như không có ai bên cạnh, Sơn cuống lên bịa ra đủ thứ việc hắn phải làm và cuối cùng kết luận:

- Mày tưởng tao sướng lắm đấy à. Không vì ông Thắng nhà mình, tao đã về mẹ nó từ lâu rồi. Báu gì, làm quần quật từ sáng đến tối, bây giờ tao đã ăn gì đâu... Tao gầy đi đây này.

Sơn định vạch ống tay áo cho Yến xem nhưng thấy tay mình cứ nần nẫn ra nên hắn vờ cúi đầu thở dài. Yến nhếch môi khinh bỉ lật sách thật mạnh quay lưng lại phía Sơn. Sơn thất vọng bỏ vào phòng nhưng khi nhìn thấy đứa bé bị sét đánh thì lại vội vã quay ra.

- Anh hỏi này Yến này, mày đã nghe đĩa Com-pắc bao giờ chưa?

Yến nhìn Sơn từ đầu xuống chân như nhìn một con vật lạ. Sơn hồì hộp bứt rứt hỏi lại lần nữa. Yên lắc đầu. Sơn nhìn xa xôi qua cửa sổ. Lần đầu tiên Yến thấy Sơn quan tâm thực sự một cái gì đó, cũng lần đầu tiên Sơn tử tế xưng anh với Yến và lần đầu tiên hắn lộ ra sự buồn bã. Một chiếc băng ca cắt ngang hành lang đi xuống nhà xác. Tử thi trên chiếc băng ca là một thanh niên có khuôn mặt dài, mũi mỏng, cằm nhọn và lông mày lưỡi mác, anh ta tự tử bằng cách cắt mạch máu ở cổ tay trái.

Nhớ là cái gì đó vô cùng khó khăn, mình nghĩ thế. Mọi thứ cứ lặng lẽ qua đi, qua tuốt đi, vô tình, lạnh lùng, không có cơ hội trở lại... Tuyết nhìn mình rồi trôi qua như cái lá lẫn vào với bao nhiêu kỷ niệm bập bềnh trôi nổi. Một ngày đi cùng Tuyết, xa, rất xa tới đại dương mênh mông của thời gian, nơi mọi thứ đều bị hòa tan để trở thành khoảng xanh nhạt tù đọng.

Người ta đồn Tuyết mất tích mình biết Tuyết trôi đi. Hôm ấy không có nắng nhưng trời sáng sủa. Mình đã cầm tay Tuyết, cầm rụt rè sau đó nắm chặt và nhớ đến một ý nghĩ bí mật hồi còn học đại học dưới Hà Nội. Không ai nói câu nào, chỉ thở và nhắm mắt lại xem bao nhiêu hình thù kỳ dị lênh đênh trong đầu ở khoảng giữa hai hốc mắt. Tuyết về rồi mình mới sực nhớ quên không hôn. Chả ra thể thống gì cả, lần đầu tiên không hôn thì rất gở. Mình giơ hai tay ra trước mặt xem tay nào chạm vào Tuyết nhiều nhất để hôn. Đây tay trái, nó vẫn còn run rẩy co giật. Anh hôn em!

Người ta đồn Tuyết mất tích mình biết Tuyết trôi đi. Tối thì Tuyết lại đến, hai đứa lặng lẽ ôm nhau, bỏ quần áo, Tuyết cấm lấy cái của mình vuốt ve. Mùa hè người con gái mát hơn người con trai, mùa đông thỉ chả biết thế nào vì Tuyết trôi đi trước khi mùa đông đến. Mình thấy ngực Tuyết sáng mờ trong bóng tối, mềm và xuôi xuống. Hai đứa xích lại gần giường rồi vội vã đổ vật ra. “Của anh to thật, em thích quá!”. Tuyết bảo khi lau mồ hôi cho mình. Mẹ cha mấy lão thiến lợn thế mà hồi bé chúng nó cứ dọa thiến mình. Sao không đến đây mà nghe Tuyết khen. Tuyết nằm song song cạnh mình, một tay gác ngang trán một tay úp lên cái của mình vày vò nó như vày vò miếng giẻ. “Anh có thích không?”. Mình nhúc nhích nửa gật, nửa lắc, Tuyết xoay người áp vú vào sườn mình rủ rỉ: “Anh hứa với em rồi thì phải làm đấy nhé”. “Gì cơ?” “Còn gì nữa, băm nát mặt thằng già ấy”. Mình gật đầu. Băm nát mặt một lão già vì đã hiếp Tuyết cách đây bốn tháng thì cũng thỏa đáng. “Đêm nay nhé. Em đã hẹn với thằng già ấy rồi”. Chín giờ Tuyết đi đến chỗ hẹn, mình xách con dao thái chuối đi sau một đoạn. Đến cái quán cắt tóc xiêu vẹo trống không, Tuyết dừng lại, mình nép sát vào hàng rào chờ đợi. Lão già từ cái ngõ con chạy ra. "Sao lâu thế?” Tuyết gắt. “Lừa mãi mụ ấy mới để cho đi. Vào núi nhé?”. Giọng khê khê nồng nồng. “Thì vào” Mình bám theo hai người, lão già thấp béo dáng xô về phía trước với đôi tay cún cỡn vung vẩy, Tuyết đi cạnh cao hơn, gầy và thẳng hơn. Đường Vàơ chân núi Linh Nham nhỏ, lắt léo giữa những lùm cây đại, trong đêm nó lồi lõm hung hãn vì ổ gà. Không nhìn thấy nhưng mình biết có rất nhiều rắn. Một cây Kháo cao vút lên trời. Mình vẫn phải men theo rệ đường mà đi. Hai người nói gì đó rời rạc đứt quãng. Đêm thật vắng, ngoài đường cái thi thoảng có ánh đèn lóe lên rồi tiếng ô tô rì rầm lao qua. Họ vào chân bãi đá lẩn sâu trong bóng tối của ngọn núi đổ xuống. Một cái miệng đang hả ra tham lam im lặng. Lão già chui vào lán nghỉ chỉ có bốn cọc và một tấm phên nứa gác chéo. Tuyết chùng chình rồi mạnh dạn vào theo. Mình vòng ra sau thấy hai cái bóng nhấp nhô lúc xáp vào nhau lúc lùi ra xa. Mình lần theo tảng đá tiến lại gần. Lão già ghì lấy Tuyết: ‘‘Lâu lắm rồi còn gì”. Tuyết đẩy lão ra: "Cởi đi để thế làm thế nào được. Bây giờ người ta cho đàng hoàng chứ chẳng giống lần trước đâu”. Lão già cuống quýt cởi áo, loay hoay tìm chỗ để, rồi tặc lưỡi vo lại ném vụt xuống chân. Quần lão thì Tuyết cởi. Mình thấy Tuyết vơ áo của lão già làm đệm đầu gối rồi quỳ xuống. Mình đến gần nữa, tay nắm con dao mỏi dừ, mồ hôi rơm rớp. Lão già ưỡn cong người mặt vác lên nóc lán hai tay bấu chặt vai Tuyết. Đột nhiên lão thét lên, tiếng thét xé trời phá tan sự tĩnh mịch của dãy núi. Mình nhảy vụt vào thấy lão già ngã vật ra tay bịt chặt háng giãy giụa. “Em cắt rồi, bây giờ anh chém đi”. Tuyết ra lệnh cho mình. Lão già cố gắng vùng dậy chạy nhưng bị cơn đau dúi xuống, lão vùng lên lần nữa. Mình đờ ra nhìn lão, con dao vẫn nắm chặt trong tay. “Chém đi, chém nát mặt nó đi cho em’’. Mình nghe Tuyết rít vào tai liền phạt ngang dao, cánh tay đau nhức bị lực phản lại. Mình và Tuyết quay trở lại nhưng con đường cứ dài ra mãi.

- Tay anh đau nhức.

- Thế à, áo anh rây đầy máu này, cả mặt nữa, để em xem có phải không. Đúng rồi dính nhơm nhớp, tanh quá.

Mình nâng vạt áo lau mặt. Sao lung linh sáng phía trước, trên đầu, đằng sau và âm ỉ trong ngực mình.

- Hồi ấy nó hiếp em có đau không?

- Thôi anh... con dao đâu?

- Vứt rồi... anh văng mất một chiếc dép, còn mỗi một chiếc ở chân đây này.

Những lủm cây siết lấy con đường, quệt vào vai mình. Đêm thật yên tĩnh, nhiều sao nhưng trăng khuất sau mây nên cảm giác người đi vắng cả. Tự nhiên mình không muốn về nhà. Con đường kết thúc ở đây.

- Sao thế anh?

- Ở đây thôi, anh không muốn về nhà nữa. Xa quá rồi!

Mình với Tuyết tựa lưng vào gốc Kháo. Qua lớp cành gầy rụng gần hết lá mình thấy trăng từ từ ló ra vàng mỏng. Vắng quá.

- Anh có sợ không?

Mình lắc đầu vẩy vẩy cánh tay cho đỡ mỏi. Tuyết xích lại áp vào mình.

“ Anh có muốn nữa không?

- Muốn gì?

- Ngủ với em.

Trăng vằng vặc buông xuống soi sáng một nửa khuôn mặt Tuyết, mình thấy đôi mắt long lanh mở to nhìn lên trời với vẻ kỳ lạ khó hiểu.

- Của lão ấy to không?

-To.

- Đứt ngay à?

- Vâng, đứt ngay... nữa đi anh.

Mình nghe tiếng thác đổ trầm trầm từ khu Bò Đái vọng ra. Tuyết giãy mạnh, uốn cong người hai tay túm lấy hai cổ tay mình cố cậy nó ra. Cổ Tuyết ngày càng nhỏ lại. Đầu Tuyết vật liên hồi sang bên, chân đạp đất bắn rào rào. “Ai thiến đê...ê...ê..” Lại lão thiến lợn ngày xưa, mẹ cha mày. Mùi hoa giun thoảng đến rồi tan biến rất nhanh.

Người ta đồn Tuyết mất tích mình biết Tuyết trôi đi. Bây giờ Tuyết về nhìn mình ánh mắt mờ nhạt yên lặng không âm vang mặc dù khi mình thả Tuyết xuống sông Linh Nham thì nước đã réo rất to, xòe bọt trắng quanh chân mình như một nụ cười sảng khoái.