- 14 -
Nhìn thấy ông Huỳnh, Thắng định lảng đi nhưng vẫn bị ông túm lại thì thào:
- Chú biết không, con Hà chính là cháu của mụ Hường, nó đưa ở quê ra. Khốn nạn thật, chúng nó biến cái cơ quan này thành gia đình riêng của chúng nó.
Thắng nhún vai:
- Chị Hường có nói với em rồi. Chậc, họ hàng thì quan trọng gì, miễn là nó làm được việc bác ạ!
Ông Huỳnh biến sắc:
- Chú là chú cứ chủ quan, chúng nó có âm mưu cả đấy. Nói chú biết thế thôi, mấy hôm nay tôi thấy thằng kia với con Hà thậm thụt với nhau trong phòng, có khi thế này rồi cũng nên...
Ông Huỳnh bấu ngón trỏ và ngón cái của tay trái thành hình tròn rồi dùng ngón trỏ cùa tay phải chọc ra chọc vào sau đó cười khoái trá. Thắng cũng cố gượng gạo cười theo cho qua chuyện, bỏ nhanh về phòng làm việc. Chung đang lúi húi lau ấm chén mặt cau có, con Hà dí sát mặt vào gương nặn trứng cá, bàn của nó bừa bộn như một đống rác. Thấy Thắng vào con Hà nhanh nhẩu hỏi:
- Tình hình của cô ấy thế nào rồi hả chú? Chắc là vẫn như cũ nhỉ, tội thật! Cháu có việc ra ngoài này một lúc, khoảng mười lăm phút thôi chú ạ.
Thắng chưa kịp nói gì con Hà đã vơ lấy cái xắc lao vọt ra ngoài. Chung cằn nhằn:
- Tiên sư con này, mới nứt mắt đã lười chảy thây ra. Tôi không chịu được nó.
Thắng ngồi vào bàn nói nhẹ nhàng:
- Nó còn trẻ, có gì ông bảo cho nó biết, cáu gắt với trẻ con chỉ tổ các ban khác họ cười cho.
- Trẻ gì, nó đổ nước vào thư của tôi, ướt hết cả, - Giọng Chung méo xệch nghẹn ngào - Cô ấy khóc, cô ấy bảo sẽ bị cảm lạnh. Giời ơi là giời!
Thắng lặng đi, trong tiếng nói của Chung có sự đau đớn thực sự, nó trên cả đau đớn, đó là nỗi ai oán.
- Tôi hỏi thật nhé, thế ai gửi cho ông những lá thư kia?
Thắng nhìn xoáy vào Chung hỏi nhanh, nghiêm khắc. Chung cúi đầu nghĩ ngợi đầu lưỡi thò ra ngoe nguẩy bên khóe miệng:
- Cô ấy!
Chung đáp dè chừng. Thắng cười gằn:
- Nhưng cô ấy là ai? Vợ ông à, hay người yêu? Sao không sang thăm nhau mà lúc nào cũng thư với từ cho mất việc.
- Ông tò mò nó vừa vừa chứ.
Đột nhiên Chung quát lên dữ tợn, người anh ta căng ra run bần bật trong cơn kích động cực độ. Thắng khoanh tay nhìn đống thư ướt thấy những dòng chữ nhòe díu lại lem nhem như người khóc. Bàn tay Chung đờ đẫn vuốt vuốt những bức thư và một giọng nói như được gọi lên từ bàn tay của anh ta. “Chán mớ đời. Mắt thì thế, lác xệch lác xoạc lại hay nhòm ngó. Em đùa bảo cứ như con cú ấy thế là nó cười đấm vai em thùm thụp. Nó có mái tóc như mưa phùn, cái miệng nửa vờì vừa dễ dãi vừa đĩ thõa vừa bí ẩn đê tiện. Lúc hai đứa tắm chung nó cắu đùi em bảo: Nần nẫn thế này chả trách thằng chó nào cũng lăn xả vào là phải. Mặt nó thoắt buồn. Lần khác nó nhìn chằm chằm vào ngực em nuốt nước bọt nói thầm: Trắng nhỉ! Em không để ý, đằng nào những cái ấy cũng thuộc về anh. Đã yêu em chả tiếc gì cả. Đêm qua em khó ngủ nghe gió quật rầm rầm trên mái nhà nghĩ đến anh lòng rối như canh nấu hẹ. Tại sao ông ấy cấm chúng mình yêu nhau. Tại sao anh cứ phải ngủ ở đống rơm cơ chứ. Giá như anh nghe em, chúng mình trốn đi thật xa, thật xa vào anh ạ. Họ sẽ khóc vì không tìm thấy chúng mình. Cho chết, ai bảo cứ xui ông thiến lợn thiến anh, Em tính dắt luôn cả con vện theo để bảo vệ cho hai đứa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sợ lúc nổi cơn thèm anh đòi thịt nó thì chết. Ngày trước mẹ em bảo bọn đàn ông thằng nào cũng thèm thịt chó, giờ em mới hiểu. Em đã chứng kiến một con chó khóc khi người ta treo ngược nó lên cành cây để làm thịt, Con chó nhìn dán chặt vào chiếc cật nứa nhọn huơ lên huơ xuống trước mặt nó. Đêm hôm sau hồn con chó về than phiền với em người ta làm dồi nó không ngon. Em sợ quá giãy mãi mới tỉnh. Thế đấy anh ạ, Mà quên, em chưa nói với anh là anh phải cẩn thận, lão ấy đang chuẩn bị sang tìm anh…’’ Con Hà xộc vào làm tiếng nói từ đống thư câm bặt. Thắng với Chung sững sờ nhìn nhau.
- Chú thấy thế nào, được không? Hai trăm đấy. Xịn!
Con Hà bày đôi giày mới lên bàn hỏi Thắng giọng hồ hởi. Thắng quay lại thấy một đôi giày mũi nhọn hoắt, vằn vèo như tấm vải dù đã cũ nát,
- Cháu mới mua à?
- Vâng! - Vừa đáp con Hà vừa xoay đôi giày tứ phía nghẹo cổ ngắm, lẩm bẩm - Con Tình đợt này rực lên cho mà xem,
Chung lừ lừ tiến lại túm vai con Hà, răng nhe ra:
- Mày đổ nước có phải không?
Con Hà chưa kịp phản ứng Chung đã tát một cái như trời giáng làm nó loạng choạng bật lùi lại.
- Này, ông Chung!
Thắng dựng tóc gáy quát lên, dằn mạnh chiếc gạt tàn thuốc lá xuống bàn.
Căn phòng bỗng nhiên giãn ra, các bức tường biến mất, chỉ còn lại
vô tận không đường chân trời. Thắng lang thang tìm lại sông Linh Nham nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng vỗ lóc bóc của nước sông Thạch Hãn. Những vệt màu đỏ chói quệt ngang quệt dọc từ một chiếc bút vô hình xóa dần kỷ niệm của Thắng. “Cẩn thận!” Ai đó quát to, thảng thốt, Thắng không nghe nên cứ mê mải đi, bên trái anh khẩu AK gãy báng nằm nghiêng chênh vênh giữa sáng và tối, bóng nó động đậy cổ thoát ra. Thắng huýt sáo, nói “Yên!”. Bóng khẩu súng biến thành con chó ngoan ngoãn nằm gối mõm lên hai chân trước.
Con Hà nghiêng người lách qua cánh cổng sắt màu xanh thẫm chạy ra ngoài. Đường phố thưa thớt đèn, những chiếc lá bàng to nằm ưỡn cong trên vỉa hè như đàn trâu chết dịch. Một chiếc bánh xe cải tiến lăn dài theo dãy phố, sau nó một đám sương mù dồn lại lơ lửng trước mặt con Hà. Đám sương mù bảo: “Mày là con nhà quê. Nhìn mà xem, chân mày còn dính bùn kia kìa”. Hà cãi: “Đâu mà, chân cháu sạch lắm”. Đám sương động đậy: “Thế thì chân cô Hường mày”. Con Hà bĩu môi: “Cháu chả tin. Cô cháu bảo cô cháu ở thành phố này từ bé, lấy đâu ra bùn”. “Không cô mày thì bố mày. Thôi đừng có cãi, tao đi đây. Giời, lưng đau như dần thế này”. Đám sương dạt về phía trước theo vệt bánh xe cải tiến sau đó loãng ra tan biến trong nỗi uất ức vì bị sỉ nhục của con Hà. Chung bị ai đó cầm roi đuổi, nhảy vọt qua cái rãnh đầy rác nước đen kịt. Khi Chung ngoái lại, không có ai nhưng vẫn cảm giác đang bị đuổi. Chung nghĩ “Tôi yêu sớm thi việc gì đến ông bà”. Ở đống rơm Chung ngửi mùi thơm nhẹ nhưng hơi ngái một chút. Đêm xuống Chung nằm ngửa nhìn lên trời thấy sao dày đặc liền nói hắt lên: “Hủi lắm!’’ Nước mắt Chung ứa ra, từ nay khó có thể quay về nhà với hai tội hay nhìn trộm hàng xóm tắm và yêu sớm. Những trận đòn từ chiếc roi mềm như một con rắn.
Cái dải xám vươn qua phía Nam vươn mãi trong sự im lặng trống trải của đêm, Bên dưới dải xám, những ngọn cây đen thẫm áp sát nhau thành một khối vững chắc, ngu xuẩn và cương quyết. Con rắn lách giữa hai tảng đá, đến gốc dưới nó dừng lại rút nửa thân sau lên phía trước và vươn đầu nhìn về dải xám, cặp mắt long lanh toát ra thứ ánh sáng đen, trong và linh hoạt. Đầu con rắn cao lên cao lên nữa cho đến lúc gần như đứng thẳng thì đung đưa từ bên nọ sang bên kia. Dải xám đen có vô vàn đốm sáng li ti. Một làn sương lướt qua trời như cái phất tay của các cung nữ. Toàn thân con rắn lấp lánh run rẩy mắt càng ngày càng rực lên, đột nhiên từ miệng nó phóng ra hai nhánh lưỡi đen sau đó rụt lại rất nhanh và tiếp đến lần thứ hai, thứ ba...
Không ai, không ai kết thúc được đêm. Đêm đã mở ra, mượt mà như mái tóc, như nước và lượn sông. Ngay cả ánh sáng cũng không kết thúc được đêm. Trong sự thanh tĩnh tràn trề sức sống giữa bãi tha ma, một đôi mắt mở to chiêm ngưỡng bước đi chập chững vụng về của những làn khí đang tập làm người. Bụi cậm cam run rẩy vì không khí se lạnh. Em là một bụi cậm cam? hãy giúp em, ở đây lạnh mà không có chăn, áo bông cũng không có. Mẹ đã bị đốt chỉ còn lại vài ba chiếc lá khô nâu đang tan rữa. Rồi sẽ chẳng còn gì, ngay cả không khí cũng vậy. Em là một bụi cậm cam, một bụi cậm cam yếu ớt cần được chăm sóc mà không tự chăm sóc được...