← Quay lại trang sách

- 16 -

Đền thờ Đội Cấn.

Sáu giờ năm nhăm phút.

Lúc ấy tôi nhìn qua vai tiên sinh thấy sông như máu lừ lừ chảy giữa đôi bờ tre vàng úa. Tôi nhớ mang máng mình đã nói câu gi đó. Đội Trường nhìn tôi, cái nhìn chập chờn đen đúa, bóng nó còn in lại trên má tôi. Lẽ ra tôi phải bóp cò ngay khi tiên sinh chỉ tay vào bụng ra hiệu cho tôi bắn. Lẽ ra mọi việc phải kết thúc nhanh hơn, đỡ bi lụy hơn. Sau này ở Tam Đảo ngồi uống rượu với Đội Trường tôi chỉ tay xuống đất hỏi: "Ai nằm trước đây?”. Đội Trường nhếch môi nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Nếu anh ta nhìn, tôi sẽ bắn. Qua cửa sổ rộng tôi nhìn thấy quê mình, đó là một quầng sáng đục, mờ nhạt thấp thoáng bên sườn núi, trăng ở làng tôi cũng là ánh trăng này. Ngày xưa mẹ tôi thường đem ghế ra sân ngồi bắt chấy cho anh em tôi, mẹ kể chuyện về một người đàn ông không có đầu đi lang thang trong ánh trăng để tìm người yêu. Tầm ba giờ sáng người đàn ông không đầu sẽ bị ngã vì va phải một ông quan cũng không có đầu đi ngược chiều mình. Đấy là ông chú. Hai người đi chung một con đường vô hình khuất trong ánh trăng. Xa lắm bố con ông Lưu Nhân Chú đã từng đi bộ qua làng tôi để vào Lam Sơn tham gia khởi nghĩa. Tại sao ông ta không dấy binh ở quê mình mà phải vào tận Lam Sơn? Rất nhiều lần tôi muốn hỏi tiên sinh câu đó nhưng đành nén lại. Tôi sợ... ở Hùng Sơn đêm cuối cùng tôi không ngủ được. Hơi người ít quá mà những cây cổ thụ kỳ quái bí ẩn như những vị hung thần. Tôi không muốn chết vì bị siết cổ. Tôi nhớ vợ tôi, cô ấy biến đi như một viên đạn bắn trượt. Tại sao cô ấy lại biến đi hả tiên sinh? Tôi nằm dưới gốc một cây Chò cao ngất dễ đến ba người ôm không hết. Tôi nhìn lên vòm lá thấy tiên sinh hiện ra ở đây. Tiên sinh nhìn tôi không nói gì, mặt buồn rười rượi. Có lẽ tiên sinh vẫn giận tôi vì tôi không nghe theo ý tiên sinh. Nhưng nếu rút về Quảng Tây thì tôi trở thành tên cướp, không trở thành người anh hùng. Tôi quyết định ở lại là đúng. Làm bậc quân tử trong trời đất chỉ có đi thẳng mà không lùi, chính vì thế bậc quân tử để lại tiếng thơm muôn đời. Tôi với tiên sinh khác nhau, tôi ít học nên chỉ làm một việc mà thực ra một đời cũng chỉ làm được một việc lớn thôi. Tôi không tin tiên sinh, không bao giờ... Ngày bé tôi bị rắn hổ mang cắn, từ đấy giấc mơ nào của tôi cũng có con vật đó, con vật huyền bí, dữ tợn. Tiên sinh ngày 13 tháng 7 năm Đinh Tỵ ấy là ngày gì? Trước đêm khởi sự tôi đã nhìn thấy người đàn ông cụt đầu đi qua trước mặt tôi, đôi tay gầy guộc của người đàn ông ấy trông thật buồn. Tôi ra bờ sông thấy sông vật lên trắng xóa, tôi đã khóc... Tại sao tiên sinh lại nhờ tôi bắn, tại sao lại là tôi mà không phải kẻ khác? Người có học thường thâm hiểm, chấp dai Tôi nghĩ tiên sinh không phải hạng đó nhưng tôi vẫn day dứt.„

Dưới da là mắt, mắt mở trừng trừng

Mắt ngự trên đầu tôi bên khóe miệng tôi

Mắt trong hơi thở giữa gan bàn chân Sao đôi mắt anh nhìn em buồn thảm

Ngày chồng chất lên ngày và đổ

Mắt ghì siết lấy mắt

Mắt quỳ xuống

Một con đường

Mắt vỗ cánh bay từ bầu trời này sang bầu trời khác

Hãy thương em, em quá xa xôi

Trong tiếng thì thầm của mắt...

Buổi sớm Sơn đang đứng ngáp trước cửa thì thấy Kỷ lù lù bước vào. Kỷ mặc áo phin vàng chanh, quần xanh sĩ lâm, vai đeo chiếc túi cũng màu xanh nhưng bẩn và vá nhiều chỗ. Kỷ huơ tay mỉm cười với Sơn. Ông Khánh hỏi:

- Ai đấy?

Sơn lẩm bẩm:

- Em anh Thắng.

Kỷ nhanh nhảu chào ông Khánh rồi đi vòng quanh sân ngắm nghía ngôi nhà. ông Khánh mời đến lần thứ ba Kỷ mới lật đật vào. Sơn lờ đờ đi quanh chiếc ghế Kỷ đang ngồi. Vừa nói chuyện với ông Khánh mắt Kỷ vừa đảo qua đảo lại quan sát đồ đạc xung quanh. Tay Kỷ vuốt ve chiếc phích đun nước đặt cạnh mình, đó là chiếc phích Nhật màu hồng nhạt có đèn báo, nó chỉ nhỉnh hơn tích nước một chút, Kỷ nhấp nhổm bồn chồn mãi rồi quả quyết hỏi:

- Thế nhà anh Thắng đâu ạ?

Ông Khánh chỉ tay quanh phòng. Kỷ ngước lên trần:

- Cả trên kia đấy ạ?

Ông Khánh gật đầu. Kỷ ấp úng định hỏi nữa sau lại thôi. Ông Khánh biết ý hỏi ngay:

- Hai bác ở tầng trên.

Kỷ lôi trong túi ra một bọc chè đặt lên bàn nói dối:

- Bố vớí ông cháu biếu hai bác.

Sơn lấy xe máy đèo Kỷ vào viện. Từ ngoài cửa nhìn Hoàn nằm, Kỷ rùng mình cảm giác rờn rợn. Càng ngắm kỹ mặt Hoàn càng xa lạ, nó cũ kỹ, điên dại và lạnh. Từ nhà đi Kỷ cố hình dung đủ các trạng thái về Hoàn nhưng giờ đây mới thấy sai hết. Bà Khánh bẹo má Hoàn lay lay:

- Hoàn này, Hoàn, có nhận ra ai đây không? Kỷ đấy, Kỷ em Thắng đấy

Hoàn lờ đờ, con ngươi đi từ đầu mắt đến cuối mắt chậm chạp vô cùng tận. Sống mũi Kỷ cay xè. Bất giác Hoàn thở mạnh một cái tay trái vật xuống giường. Kỷ cúi xuống ngửi thấy mùi chua hơi tanh tanh ở Hoàn liền kín đáo lùi ra. Bà Khánh hỏi nhỏ:

- Cụ bên nhà thế nào?

- Bố với ông cháu vẫn khỏe cả.

Kỷ vừa đáp vừa nhìn Yến. Lòng Kỷ nhói lại, Yến khác nhanh, má hóp cằm đưa ra, sống mũi cao lên dài ra, mắt to hơn nhưng đồng tử chuyển động chậm. Yến quá hợp với căn phòng nồng nặc bệnh hoạn này Trước khi theo Yến ra ngoài Kỷ còn cúi xuống cạnh Hoàn một lần nữa không hiểu để làm gì. Yến bảo Kỷ:

- Anh nên về ngay chiều nay đi.

Kỷ tự ái hỏi lại:

- Mày đuổi tao à?

Yến lắc đầu, tay vẫn khư khư cuốn truyện nhàu nát:

- Ở đây độc lắm...

Giọng Yến nhỏ dài. Khi nhìn thấy Thắng, Kỷ thực sự choáng váng. Mặt Thắng hốc hác, mắt như hai hố chì lỏng. Thắng đốt thuốc liên tục, thi thoảng lại ho khan. Tất cả những gì Kỷ định nói đều không nói được, mọi ý nghĩ cũng bay biến cả, Đầu Kỷ chỉ còn là một vũng tối mờ. Thắng hỏi câu gì Kỷ trả lời câu đó, không nói thêm không hỏi lại. Trước khi ngồi lên chiếc xe máy chở thuê, Kỷ ngoái nhìn ngôi nhà của vợ chồng Thắng và choáng người không hiểu vì sao. Ngôi nhà quét vôi xanh nhạt có kẻ chỉ đỏ, ban công hình vòng cung, Kỷ cố ghi nhớ hình dáng toàn bộ nhưng trí óc chỉ đọng lại hình ảnh chiếc ban công vồng lên như một bắp chuối bị phạt ngang chóp, Người lái xe ôm vào số, xe chuyển bánh thì Kỷ thét to với Sơn, giọng lạc đi:

- Chết rồi… Com-pắc đâu?

Sơn giật thót người đưa tay hỉ mũi lững thững quay vào nhà. Thắng ngạc nhiên hỏi:

- Nó hỏi Com-pắc làm gì?

Sơn nhìn đèn đường sáng vàng nhè nhẹ, bĩu môi:

- Ai biết được. Hâm ấy mà.

Điều lo lắng của Sơn đã bị chạm đến nhưng cũng qua nhanh. Dù sao Kỷ đã về... Cả đêm Sơn trằn trọc, tai cứ dỏng lên hướng sang nhà vợ chồng tay hàng xóm, Bên ấy tĩnh mịch như cái rốn của sự im lặng.