- 17 -
Cụ Điển và lão Bính chúi đầu vào đống bánh kẹo Kỷ mang về, họ đếm từng cái rồi xếp chúng một cách trịnh trọng. Ông Điều trân trối ngó ra ngọn cây ngoài cửa, trên ngọn cây một quầng mây trắng ngự im phăng phắc. Chuyến ra phố đẩy Kỷ rơi vào trong trạng thái kỳ lạ. Một cái gì dâng lên siết lấy tim Kỷ, siết chặt, từ từ. Quai hàm Kỷ bạnh ra lông mày nhíu lại, môi thâm tím bám chặt nhau. Kỷ bị ám ảnh bởi ngôi nhà và không khí trầm lặng, căng thẳng mà mọi người dành cho mình. Kỷ nghĩ ngợi, cụ Điển, lão Bính hỏi cũng không nghe thấy. Đôi lúc Kỷ giật thót như vừa đi từ mộng ra. Đêm, bốn người lại ngồi giữa sân, Kỷ không nói cứ chong mặt lên trời, dần dần nhận thấy xung quanh yên tĩnh quá, vắng vẻ quá. Kỷ cô đơn như một kẻ bị gạt khỏi tất cả mọi con đường đang nườm nượp người đi kẻ lại. Kỷ nhận thấy mình với bố giống nhau, bắt đầu từ cái bóng. Bóng hai bố con Kỷ đổ song song về phía trái, cùng độ dài cùng khòng trĩu xuống, sau đó đến sự im lặng, đến đôi mắt đăm đăm ngó trời và cùng buông ra tiếng thở dài. Bất giác Kỷ đặt hai tay lên đầu gối, Sau động tác ấy Kỷ biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hai ông Điều như hai bức tượng đá ngồi cạnh nhau. Cụ Điều khua quạt lạch phạch đuổi muỗi dưới chân. Lão Bính hướng mặt ra bãi tha ma, nơi bầy đom đóm nhắp nháy thác loạn với thứ ánh sáng xanh mắt mèo.
Bốn người đàn ông rời xa nhau bằng sự im lặng đau đớn. Đột nhiên Kỷ ngẩng cao đầu thu hai tay vào lòng nói liến thoắng, Lão Bính và cụ Điển dỏng tai nghe, Kỷ kể xưng xưng về cuộc gặp sáng nay với mọi người bên phố bằng cái giọng leo lẻo, lạnh tanh. Kỷ tả ngôi nhà hai tầng của vợ chồng Thắng kỹ lưỡng chi tiết đến mức sau đó chính Kỷ cũng không ngờ rằng mình có trí nhớ kỳ lạ như vậy. Mắt Kỷ long lên, mặt bóng rợn. Kỷ đứng dậy đi quanh ba người vung tay với vẻ hung hăng, cái bóng lồng lộn di chuyển dưới chân Kỷ, Không ai dám cắt ngang lời Kỷ bởi họ cảm thấy một không khí bất thường đang ngự trị bên cạnh, trên đầu, ngang hông và trong bụng mình. Lão Bính thở hắt ra, cụ Điều dùng sống quạt gãi lưng, mắt nhướn lên nhắm lại với cố gắng ghê gớm để thoát khỏi thứ nhựa dính vô hình. Tiếng chó tru dài, xa hút. Kỷ ngừng đột ngột như lúc bắt đầu nói. Cụ Điển hắng giọng:
- Thế con vợ Thắng thế nào?
Kỷ nhìn vào lòng bàn tay nói thỏang:
- Ban công hình bi chuối… sơn xanh…
Mặt Kỷ mơ màng, lênh đênh trôi xa.
- Thím Hoàn vẫn thế à?
Tiếng lão Bính nhỏ xa xăm, xa bằng chỗ Kỷ đang nghĩ ngợi nên Kỷ nghe thấy Kỷ đáp lại, từ tốn:
- Vẫn thế, vẫn mê man chẳng biết gì. Gầy lắm.
Cụ Điển hỉ mũi làm ra vẻ biết tường tận mọi việc:
- Ơ hay chửa, thằng Sơn bảo béo lên cơ mà?
Những con dơi bay vùn vụt qua lại trên đỉnh cây nhãn, trong ánh trăng rọi xuống sân, bóng chúng loạng choạng, chập chờn như những linh hồn đói khát.
Kỷ trở lại vẻ bình thường, tỉnh táo, hiền lành.
- Tuần sau khởi công nhà.
Nghe Kỷ nói, lão Bính ngạc nhiên nhìn sang cụ Điển. Kỷ phấy tay át luôn:
- Làm sớm nghỉ sớm chứ để lâu rồi rối việc lên.
Ông Điều thở mạnh, những tiếng khò khè phát ra thành từng chuỗi dài. Kỷ dìu ông Điều vào nhà cảm thấy bố nặng và cứng hơn mọi lần. Lão Bính lầm lũi về nhà. Cụ Điển lên giường nằm im re.
Tầm ba giờ sáng Kỷ thấy giường mình bị ai đó lắc mạnh.
Ông Điều mơ đi vào khu rừng có những cây Đắng Cay vỏ xanh óng, cành tỏa đều đặn thành hình trụ, một con đường mỏng mờ ảo thấp thoáng luôn qua các lùm cây con đường biến mất đột ngột rồi lại đột ngột xuất hiện, cuối cùng nó đi thẳng xuống lòng đất mang theo cả ông Điều, mùi đất nồng nồng ngai ngái với hàng trăm tiếng rì rầm bao bọc ông Điều. Có lẽ cứ thế mãi. Ông Điều nghĩ trước khi tỉnh dậy.
Kỷ dậy sớm gọi người đến bắt lợn rồi tất bật đi mua vật liệu xây dựng. Gạch được tập kết ùn ùn quanh nhà. Kỷ bỏ ăn trưa săm soi rờ rẫm từng viên gạch, từng bao xi măng, từng cuộn thép. Cả ngày không thấy lão Bính sang chơi, Kỷ cũng chẳng để ý. Cơm nấu muộn, đến chín rưỡi tối gia đinh mới ăn xong. Cụ Điển lại lên giường từ sớm. Nửa đêm, Kỷ không ngủ được vùng dậy lấy cuốc xẻng ra mài, tiếng rít của sắt vang lên nhẹ nhưng sắc giữa không gian im lặng mê mệt. Kỷ cắm cúi mài, lưỡi xẻng sắc như lưỡi dao thái chuối, Ông Điều lại mơ đi tiếp đoạn đường dưới lòng đất, ông đi mãi đi mãi, bốn bề vẫn chỉ một mùi nồng nồng ngai ngái, vẫn chỉ tiếng đất và tiếng côn trùng rên rỉ ảo não, ông Điều nghe mà không thấy bởi xung quanh tối đen, duy có con đường là lờ mờ run rẩy dài theo bước chân ông, thi thoảng ông Điều thấy một vệt sáng nhẹ lướt qua bên cạnh mình, vệt sáng ngoằn ngoèo mềm mại như khói. Nó đang ở phía trước, quyền uy ghê gớm.
Cụ Điển trở nên trầm ngâm, khuôn mặt nhăn nheo điên loạn của cụ phảng phất một nỗi buồn bã. Cụ liên tục đốt hương cắm lên bàn thờ nhưng không vái. Sau một ngày ở lì bên nhà, lão Bính lại mò sang với thái độ hồ hởi khả nghi. Lão hăng hái giúp Kỷ chuẩn bị mọi thứ như đây chính là khởi công xây nhà cho lão. Đêm lão Bính cũng hồi hộp trằn trọc, ngày thì xăng xái đo đo tính tính, lão làm cẩn thận, tỉ mỉ. Thợ đã được thuê, còn ba ngày nữa sẽ khởi công. Kỷ chuyển đồ đạc sang gửi nhà lão Bính chỉ để lại những thứ cần dùng như giường, bàn và mấy cái ghế. Nhà lão Bính rộng, có thể kê đến bốn giường mà vẫn đi lại thoải mái. Kỷ và lão Bính cảm giác mình như một vị tướng đang chờ đợi giây phút ra lệnh cho quân lính lao vào trận quyết tử. Chưa bao giờ hai người ý hợp tâm đầu đến thế, vừa luôn tay chuyển đồ đạc vừa nhìn nhau cười. Nụ cười của lão Bính thật thà nhưng vẫn phảng phất chút khả ố bởi cái răng cửa màu nâu luôn dô ra phía trước, còn nụ cười của Kỷ lành lặn, tuy thế vẫn làm lão Bính giật mình thon thót bởi có gì đó không được bình thường. Đến lúc chạm tới bàn thờ thì Kỷ phân vân, mang sang gửi lão Bính không ổn, để lại càng không ổn vì đằng nào cũng phải phá toàn bộ ngôi nhà này. Kỷ hỏi lão Bính, lão không nói nhìn lảng ra chỗ khác, hỏi cụ Điển thì cụ dằn dỗi bảo kệ cha chúng mày muốn làm gì thì làm. Kỷ loay hoay rồi hỏi bố:
- Để ở đâu bây giờ, bố?
Ông Điều không nhúc nhích, mồm vẫn hé ra, hai vành tai hồng lên trong suốt vì nắng chiếu qua từ phía sau. Kỷ chặc lưỡi để nguyên bàn thờ trên chỗ cũ, lúc khác tính. Căn nhà bỗng rộng thênh thang bởi sự trống trải của nó. Tiếng mọt vẫn đều đều miên man bất tận, tuồng như nó chẳng can dự gì vào sự kiện trọng đại sắp tới. Kỷ nhìn bố, thấy bố nhỏ bé chông chênh ở giữa lòng nhà với chiếc bàn ố vàng vì thời gian và nước chè. Cụ Điển vơ vẩn đi từ cột nhà này sang cột nhà kia, hai tay gãi vào nhau làm bung ra những lớp da chết màu trắng. Từ hôm qua cụ thấy ngứa ran ở hai bàn tay và mu chân, cái ngứa nằm bên trong, giần giật tê tê vô cùng khó chịu. Cụ gãi mà chẳng thấm tháp gì vì cơn ngứa ấy toát ra từ mạch máu, từ thớ thịt và các lóng xương, Dừng lại ở bàn thờ, nhìn chiếc lư đồng mốc meo, cụ Điển quay sang Kỷ riết rỏng:
- Lúc nào rỗi tranh thủ đánh đi một tí cho nó sáng. Đồ thờ mà như mặt thằng hủi thế kia, khổ là phải.
Kỷ bỏ ra giếng cùng lão Bính. Cụ Điển lắc đầu bảo ông Điều:
- Anh xem, tan hoang đến nơi rồi.
Ông Điều giống như một con chuồn chuồn mù.
Mảng tường trước bàn làm việc của Chung bị nước từ đâu ngấm vào loang lổ những vệt rêu xanh nhạt xen với màu mốc trắng đã ngả một chút sang vàng, đôi chỗ vữa đã bung ra để lộ màu gạch đỏ bầm như vết thương lở loét của cơ thể sống. Bà Hường quả quyết rằng cái đó là do lỗi của Chung. Bà sồn sồn chạy lên chạy xuống, một chốc lại đến chỗ Chung, thẽ thọt:
- Cậu xê ra cho tôi kiểm tra một tí.
Chung cau có đứng dậy bà Hường mó máy rờ rẫm chỗ tường lở, miệng xuýt xoa đau đớn:
- Nước hắt vào đây mà. Chết thật!
Con Hà đắc chí ra mặt, vừa nhai kẹo cao su vừa gọi điện thoại cho bạn. Dạo này nó bám nhằng lấy chiếc điện thoại, gọi đi hết chỗ này đến chỗ khác để tán chuyện. Con Hà nói chuyện dai, thi thoảng lại văng tục và cười ré lên. Mỗi lần nó cười, Chung lại giật mình sởn gáy như bị điện giật
- Cúc đấy à... ừ ừ. Thế à? Tao biết ngay mà... ngu nhỉ. Thế à? Thế thật à? Nó không đi nạo à? Con đĩ ấy ngu, cho chết... Đúng! Thì thế, chính bản thân con đĩ ấy cũng máu lắm cơ, mày công nhận không... Ừ, để thằng ấy đá chân đất là dại rồi... Tất nhiên... hí hí... thôi nhé... ừ tao sẽ gọi cho nó ngay bây giờ đây...
Những cuộc nói chuyện như thế tràn lan cả ngày. Chung than thở với Thắng về sự hỗn láo của con Hà, anh ta gần như ăn vạ Thắng bằng vẻ mặt cau có. Những bức thư vẫn gửi đến đều đều và có xu hướng tăng lên. Chung càng ngày càng lo lắng bấn loạn, da mặt anh ta xám xịt, răn rúm, chân tay luôn run lẩy bẩy. Phản ứng đầu tiên của anh ta khi nghe tiếng động bất ngờ hoặc gặp người lạ là xòe tay che hạ bộ, đầu gối chùng xuống nửa như van lạy nửa như đứng tấn thủ thế. Lần nào nhận thư từ bưu điện ông Huỳnh cũng ca cẩm về độ lạnh lẽo khả nghi của Chung. Mỗi khi Chung bóc thư, Thắng nhìn trộm qua gương thấy mặt anh ta hoảng loạn tuyệt vọng. Thi thoảng đang yên đang lành Chung lại rít lên nhè nhẹ, tiếng rít ấy ám ảnh Thắng, nó gợi cho anh nhớ đến một cơn gió màu xanh lơ huyền bí mà dạo bé tí teo anh đã nhìn thấy ở bãi tha ma.
Nhân lúc Thắng xuống phòng tài vụ lĩnh lương, con Hà tót ngay ra cổng ngồi nói chuyện với mụ Tâm bán nước. Nó thanh minh rằng mình không phải đồ nhà quê như ông Huỳnh tuyên truyền. Mụ Tâm him him mắt, tai vểnh lên đầy háo hức. Con Hà khẳng định tuy không sinh ra ở phố nhưng gốc gác nhà nó là dân thành thị. Chìa đôi giày to vật vã sát mặt mụ Tâm, con Hà vếch môi lên:
- Đây chị xem, dân nhà quê mà dám chơi loại này à!
Mụ Tâm cười hinh hích phẩy tay:
- Lần sau thằng nào con nào nói, mày đập cả đôi giày này vào mõm nó cho chị.
Con Hà mua một phong kẹo cao su không lấy lại hai trăm đồng tiền thừa. Qua cổng bắt gặp ông Huỳnh đang lén lút nhòm ra, nó vênh mặt lên, chúm môi huýt một tiếng dài. Ông Huỳnh chữa ngượng bằng cách hỏi vui vẻ:
- Gớm chị em mày chuyện gì mà rôm rả thế?
Con Hà đốp lại:
- Chuyện gì đâu. Chúng cháu bàn nhau đập giày vào mặt đứa nào hay nói huyên thuyên ấy mà.
Ông Huỳnh tím ruột lảng đi. Tới cửa phòng con Hà dừng lại, nó nghe tiếng Chung vọng ra, rên rỉ, nức nở. Con Hà nép sát cửa nhòm vào thấy Chung vung vẩy tay đi đi lại lại, mồm méo xệch, tay rờ rẫm mặt cánh tủ, run rẩy hỏi:
- Lão ấy vẫn mài à?
- ….
- Lão ấy bảo sẽ sang tận đây à? Ôi giời!
Chung thõng hai tay xuống, người lả ra, tóc rũ rượi. Im lặng lúc lâu, Chung lại lên tiếng, giọng thì thầm buồn đến nẫu ruột:
- Bố anh đồng ý cho thiến rồi à? Mài xong thì sang ngay à?
- ….
Chung ngẩng lên, giật giật chiếc khóa:
- Nhưng ở đây khác với bên kia, đừng có tưởng bở. Tôi là cán bộ nhà nước rồi.
- ….
- Vẫn thiến thế nào được!
Chung tì trán vào tay nắm cánh tủ, vai rung rung, đúng lúc ấy điện thoại đổ chuông làm anh ta giật bắn người vùng đứng dậy, lắc đầu thật mạnh như vừa bước ra từ giấc mơ. Con Hà vào lạnh tanh như không nghe thấy gì, Chung chìa điện thoại cho nó.