← Quay lại trang sách

- 18 -

Hết giờ làm việc chiều, Thắng vào viện gặp ông trưởng khoa để thương lượng vì ông ta đánh tiếng gia đình nên đưa Hoàn về nhà, ở đây lâu không tiện cho cả hai bên. Bệnh viện thiếu giường, bệnh nhân lại quá nhiều. Thắng xin cho Hoàn ở lại và sẽ trả tiền thuê giường với giá cao. Khi Thắng gặp ông trưởng khoa thì ông đang chuẩn bị mổ não cho một bệnh nhân. Ông trưởng khoa chỉ lắc đầu, vỗ vai Thắng, giọng vừa chân thành vừa cương quyết,

- Về điều trị thì hơn. Cũng phải giải tán để mà làm ăn chứ lúc nào cũng một đống người chầu chực hầu hạ thế này cũng vất vả lắm!

Thắng quay về chỗ Hoàn nằm. Người thanh niên ở giường bên trái đã chết đêm qua. Yến với bà Khánh chứng kiến cái chết ấy vì lúc đó hai người chưa ngủ. Người thanh niên thở dốc, mắt lộn tròng mồm há ra như cá mắc cạn. Chị gái anh ta đang thiu thiu ngủ ngoài hành lang, Yến tưởng người thanh niên chỉ khó thở như mọi lần nên không gọi chị anh ta dậy. Đến lúc người thanh niên giật lên lần cuối rồi nằm im thì bà Khánh mới hốt hoảng chạy lại, Yến thấy khuôn mặt co rúm vì đau đớn của người thanh niên đang giãn ra, giãn đều từ từ, màu da vàng đi rất nhanh. Người chết như một thân cây bị cắt rời khỏi gốc và ngọn, một thân cây chưa khô nhưng đã héo. Lần đầu tiên Yến chứng kiến cái chết mà không xúc động, Yến thấy nó bình thường lặng lẽ, hơi một chút cô đơn. Trong khi người chị gào khóc bên xác cậu em trai thì Yến lảng ra góc phòng đọc sách, càng đọc càng tỉnh, đến tận sáng. Bà Khánh thì khác, luôn rên rỉ trong cổ họng vì sợ hãi, bà vuốt mãi thái dương của Hoàn cho đến khi mệt quá, thiếp đi.

- Cho ăn chưa?

Thắng hỏi Yến, kéo ghế ngồi cạnh giường, cầm tay Hoàn nhấc lên từ từ rồi đặt xuống. Hoàn mở mắt nhìn Thắng bằng toàn bộ lòng trắng đã bị nhuốm một chút xám nhẹ, nhìn mà không thấy. Thắng lảng tránh đôi mắt vô hồn của vợ, nó làm anh khó chịu và cơn cáu giận đột ngột dâng lên. Yến lật trang sách nhẹ nhàng thành thạo, một tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trước mặt. Bà Khánh hỏi về cuộc gặp với ông trưởng khoa, Thắng lắc đầu:

- Không được mẹ ạ!

Bà Khánh cúi xuống tiếp tục nhặt đỗ lép trong ống bơ. Thắng định bỏ ra ngoài, nghĩ sao lại ngồi xuống. Hoàn nhắm mắt sau đó mở ra, chầm chậm, đầu hơi nghẹo về phía Yến. Thắng thấy những sợi gân ở cổ vợ nổi to, chạy song song, hằn lên trên lớp da trắng xanh bệnh hoạn. Tóc Hoàn rụng thành túm xoắn vào nhau, bết dưới gáy. Thắng buồn nôn, Một trạng thái lẫn lộn giữa thương hại và khinh bỉ dâng lên trong anh, Tại sao cô ta lại thế chứ? Đàn bà con gái gì mà đi xe máy cứ thích phóng nhanh, Cuộc sống đang yên ả thanh binh Hoàn lại khuấy nó lên. Hoàn đã mất đi chút dịu dàng cuối cùng khi từ chối những đòi hỏi của Thắng lúc anh muốn. Hoàn đã khiêu khích, đã sỉ nhục Thắng bằng thái độ dửng dưng lãnh đạm. Giờ Hoàn nằm đây, hốc hác, ghê sợ. Thắng lại thấy buồn nôn lần thứ hai và không hiểu sao anh nhổ nước bọt xuống dưới chân. Giường trong, bà già rên rẩm. Hoàn cựa quậy đầu lật về phía Thắng, mắt lại nhìn nhưng không vô hồn nữa mà có chút giận dỗi tuồng như Hoàn đã đọc được những ý nghĩ của chồng. Thắng lặng đi, nỗi bực dọc tan biến khi anh nhìn sâu vào đôi mắt mở to mệt mỏi của Hoàn. Đó là đôi mắt của đứa trẻ bị bỏ rơi. Nắng từ bên trái chiếu vào mép giường rung rinh óng ả, dâng lên, dâng lên nữa và dừng lại ở khuôn mặt Hoàn. Sự sống lại bừng lên ở làn da xanh xám, nó là màu hồng nhạt mịn màng với những sợi lông măng lóe trắng làm thành lớp đệm trong như không khí. Hoàn trở về đột ngột, một vẻ đẹp rực rỡ, kiêu kỳ nổi bật giữa khung cảnh nhếch nhác, u ám và nặng mùi. Thắng co người trước vợ, toàn bộ hiện tại bị xóa sạch, chỉ còn lại tình trạng yếm thế của quá khứ. Tại sao chẳng bao giờ Thắng được kiêu hãnh với Hoàn? Tại sao? Thắng gào lên trong đầu bằng sự cay cú. Ánh nắng bị chặn đứng lại. Khuôn mặt Hoàn hốc hác nhợt nhạt, lông mày chau vào nhau giận dữ, tàn ác. Thắng thở phào lần ra cửa sổ thấy tàu lá chuối xòe to đang lay động. Nó, chính nó đã che mất ánh nắng kỳ diệu vừa rồi… Trong không khí nồng nồng gây gây của bệnh viện này ta đã ra đời. Thoạt đầu ta trắng nhạt phẳng phiu với lớp phấn rải khắp cơ thể. Ta đứng thẳng cuốn khít bên dưới, phần trên loe ra ngày càng mở rộng như tham vọng của con người. Đến lúc không bị cuốn nữa ta xòe ngang và uốn cong như tất cả những kẻ đã ra đời trước ta. Màu xanh đậm hơn, chắc hơn. Ta vươn lên bên cạnh khoa phục hồi và sườn ta chạm vào mép cửa sổ. Bao giờ cũng thế cái này luôn phấn đấu để lắp được cái kia.

Ông Khánh dậy lúc ba rưỡi sáng ra ban công ngồi hóng gió. Những cơn gió lướt qua ngọn cây mang theo tiếng u u từ nơi xa lạ. Trời sâu thẳm dày đặc sao, những ngôi sao trắng nhức nhối. Ngồi một lúc, ông Khánh lần ra chỗ cây tùng, cái cây rung rung như mừng rỡ chào đón ông. Bàn tay ông Khánh rờ rẫm vuốt ve dọc thân cây. Những chiếc lá trong đêm trở nên mềm mại, ông Khánh lần tay xuống gốc, hơi đất nông xộc lên. Cây tùng rùng mình tỏa ra một luồng điện chạy dọc cánh tay ông Khánh lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng làm ông tan loãng... con rồng xuất hiện từ xa, nó rập rờn uốn lượn tiến thẳng về phía trước. Cùng lúc, con rồng càng to ra, rõ hơn, đôi mắt tròn lồi, hai cánh mũi phập phồng, những chiếc râu vểnh sang hai bên rũ xuống ở đoạn cuối. Toàn bộ bờm của con rồng dựng lên gai góc uy nghi trong sắc vàng ngả sang hung. So với lần trước nó già dặn thiêng liêng hơn. Cơn khoái cảm của ông Khánh dâng trong không khí, đó là thứ khoái cảm trộn giữa sợ hãi và thân mật. Thế giới chìm trong tĩnh mịch. Con rồng đang bay về hang. Ông Khánh rụt rè bám theo. Ở nơi nào đó có một cái đầm rậm rạp nước đen thẳm nuốt chửng tất cả các bóng cây cổ thụ đứng cạnh bờ. Những ngọn cỏ vươn dài rủ từ mép đầm xuống mặt nước, một tổ chim nhỏ nằm chênh vênh trên chiếc cành chia ra giữa đầm của cây lim già hàng ngàn tuổi. Tổ chim nhỏ bé vô nghĩa không có dấu hiệu của sự sống, nó tồn tại như một giấc mơ vô chủ. Bên dưới gốc lim có tảng đá nhô ra nằm chếch lên mặt nước tạo thành cái hang xanh đen sâu hút. Hang rồng. Ý nghĩ của ông Khánh tập trung vào hình ảnh đầm, cố gắng đấy nó lên rõ nét nhưng thật khó khăn. Hang rồng là một bí mật, kẻ nào dấn tới kẻ đó sẽ chết. Ông Khánh hoảng sợ nới tay khỏi gốc cây tùng, thân xác ông hồi lại, nặng nề với hơi thở đứt quãng. Con rồng mất hút phía trước không gian mênh mông tan biến, cây tùng rung rung dưới ánh điện từ đường hắt vào. Trán ông Khánh đổ mổ hôi, chúng đọng thành hạt nằm ngang theo các nếp nhăn và lung linh sáng. Càng về sáng không khí càng nóng lên, có tiếng xe ì ì tiến gần đến phá vỡ sự im lặng của ban mai. Sau đó là những âm thanh khác ở các hướng khác. Cuối cùng chiếc loa công cộng ở đầu phố kêu xèn xẹt, nhạc thể dục cất lên ế a khê nồng. Ông Khánh thấy mọi thứ quanh mình trống trải lạnh lẽo mặc dù ban mai đang đến, cây cối nhà cửa đang hiện lên dần dần chen chúc ngột ngạt. Cả căn nhà hai tầng cô độc tuồng như nó không có sự sống ngay cả khi Sơn đang ngáy khàn khàn dữ tợn. Từ ngày Hoàn và bà Khánh vào viện, ông Khánh mới thực sự thấy mình cần họ. Ông lẻ loi, những chậu cây cảnh chỉ an ủi ông được phần nào. Đến cả báo dạo này ông cũng đọc trễ nải, hờ hững. Sự vô nghĩa đang đè xuống ông Khánh bằng sức nặng tích tụ từ hơn nửa thế kỷ.

Cả buổi sáng Thắng bỏ việc cơ quan chờ gặp bằng được ông trưởng khoa lần nữa để xin cho Hoàn ở lại. Nhìn thấy anh, ông trưởng khoa lắc đầu cương quyết và Thắng hiểu rằng đành phải đưa Hoàn về. Xét cho cùng mọi người nói có lý, Hoàn nằm thế này hàng năm hàng vài năm, khi nào bình phục thì tự nó bình phục với lại quá trình ấy diễn ra từ từ. Không thể mất công mất việc ở đây mãi được. Thắng nghĩ đến Yến. Nếu Yến đậu đại học thì phải đi học, nếu trượt thì cũng quay về nhà ôn năm sau thi tiếp. Đằng nào thì cũng phải giải thoát cho Yến tự do.

Bà Khánh, Yến, Cương đang vây quanh Hoàn thấy Thắng quay về liền ngừng chuyện, Cương hỏi ngay:

- Thế nào?

Thắng lắc đầu y như ngày hôm qua. Yến khẽ rùng mình quay sang bón cháo cho Hoàn. Bà Khánh nhìn Cương nói như an ủi chính mình:

- Cô thấy về cũng có lý. Mình về nhà mình điều kiện tốt hơn, sạch sẽ hơn cháu ạ. Có gì thì gọi bác sĩ đến vậy. Ở đây mãi cô cũng mệt mỏi...

Yến cắt ngang lời bà Khánh:

- Bác đem cái khăn lại đây!

Mùi cồn xộc lên cay cay tê tê. Bà Khánh đưa khăn, Yến gần như giật lấy lau miệng cho Hoàn. Bà già mới nhập viện nằm ở giường bên bắt đầu rên ư ử chậm chạp lật từ bên nọ sang bên kia. Tay Thắng bấu chặt thành giường cổ nổi gân chằng chịt, quai hàm trồi lên tụt xuống môi mím chặt giãn ra hai bên thành một đường thẳng. Ngoài trời nắng hực lên mạnh và quyết liệt làm bóng cây in dưới đất rõ từng chiếc lá. Cương nấn ná một lúc rồi về. Khi Cương chào, Thắng không đáp mắt nhìn Hoàn, mặt chau lại dữ dằn. Cho Hoàn ăn xong Yến ngồi bóc cam, bóc tỉ mẩn dề dà. Yến gầy đi, cổ tay hóp lại da xanh nhưng vẫn giữ được nét uyển chuyển của tuổi dậy thì. Thắng nhìn mái tóc từ đỉnh đầu xuống ngang lưng Yến lòng nhói lên, nỗi bực dọc vô cớ tan biến thay vào đó sự lo lắng ân hận. Cần giải tán ngay. Yến đã khác lắm, mặt bồng bềnh vừa thanh thoát diệu vợi vừa hắc ám lạnh lùng. Thắng đứng vụt dậy đi thẳng xuống phòng hành chính làm thủ tục xuất viện và thuê xe. Ngày mai sẽ đưa Hoàn về nhà.

Tầm bốn giờ Thư vào liến thoắng cười nói lúc cầm tay Hoàn lúc vỗ vai Yến làm căn phòng nhộn nhạo hẳn lên. Bà Khánh ngây ngô cười theo những chuỗi cười giòn tan sảng khoái của Thư. Yến thì không, bất lắm cũng chỉ gật đầu tán thưởng lấy lệ.

Thư bảo:

- Thôi u ạ, cho về là sáng suốt chứ ở đây lâu có khi lại vác thêm bệnh vào thân.

Yến cau mày, mặt xịu xuống. Thư bẹo má Yến dài giọng:

- Tao mang cho mày mấy quyển truyện trong túi kia kìa. Con nỡm, sao hôm nay ỉu xìu thế. Nhớ nhà hả?

Yến nhếch môi, mắt và tóc tỏa ra một màu đen thẫm. Bà Khánh rủ rỉ:

- Sáng Cương nó cũng ở đây

Thư chun mũi:

- U đừng nhắc đến nó nữa. Tởm lắm!

Bà Khánh mắng:

- Mày với con Hoàn y hệt tính nhau, cái gì cũng tởm lắm tởm lắm. Cương nó làm sao nào?

- Chả sao cả.

Thư vênh mặt cười khanh khách.

- Có chuẩn bị đi diễn ở đâu nữa không Thư?

Bà Khánh hỏi, Thư lắc đầu:

- Còn đi đâu nữa. Đoàn dạo này bung bét quá u ạ. Tay phó với tay trưởng lúc nào cũng nhăm nhăm thịt nhau làm gì có thời gian nghĩ đến đoàn hả u.

Thư thở dài vơ quáng quàng cái túi rồi bỏ về. Bà Khánh lụi cụi thu nhặt đồ dùng cho vào chiếc làn. Yến lấy cớ chăm sóc Hoàn luôn lục tung những thứ bà Khánh đã xếp rồi kiếm chuyện gắt gỏng.