← Quay lại trang sách

- 19 -

Một giờ chiều.

Bờ Sông.

Lặng lẽ trong suốt men từ chân cầu Gia Bẩy lội ngược lên Bến Tượng, người đàn ông đó lẫn với nước phù sa và các nhánh cây. Mái tóc hàng trăm ngàn sợi li ti rủ xuống vai, một đôi vai gầy nhọn, bóng người đàn ông chập chững lội kiên nhẫn, mỏi mệt. Bờ phù sa không có vết chân. Ngay cả khi người ấy khuấy nước thì nước cũng chỉ rung rinh lan toả trên bề mặt mỏng dính tựa như một con nhện nước chạy qua. Trên đoạn đê ngăn giữa sông và công viên hoang tàn có một cây gạo gốc to ba người ôm, rễ nổi gồ lên mặt đất. Từ dưới nhìn lên cây gạo trở thành mũi tên khổng lồ đang lao thẳng vào trời. Cây đổ bóng ra giữa sông tạo trên mặt nước lấp lánh một vùng tối kỳ dị, chính xác hơn một cái ổ lảng vảng bóng tối và đường nối giữa gốc cây với ổ đó chính là bóng của thân cây. Người đàn ông dừng lại rồi sau chút ngập ngừng cúi xuống chụm hai tay vốc một vốc nước lên soi mặt. Vốc nước trong tay người đàn ông sóng sánh lay động sau đó im phắc và nổi lên một khuôn mặt huyền ảo. Khuôn mặt bằng nước toát ra vẻ minh triết với sống mũi cao thẳng, đôi lông mày rậm lượn từ từ về hai bên thái dương. Vợ mình đã ước ao nó. Người đàn ông nghĩ nhưng không buồn, trái lại còn ngả sang sự ngớ ngẩn. Cùng với ý nghĩ đó người đàn ông buông hai tay, khuôn mặt bằng nước vở ra rơi xuống với một tiếng thét mơ hồ xa xăm dưới đáy sông. Những lùm cây ven bờ run lên. Người đàn ông đi trên bóng của thân cây gạo ra giữa sông tới cái ổ tối do tán cây tạo thành thì biến mất,

Người ta kể rằng: Ngày 23 tháng 8 giờ Dần ở Ghềnh Đá thuộc châu Thái Nguyên có thần xuất hiện để lại dấu chân to bằng cái thúng.

Người ta kể rằng; vẫn ngày 23 giờ Ngọ tại khu Võ Nhai một người đàn bà sinh ra cục thịt vuông có một con mắt mở trừng trừng.

Nhưng sử không chép rằng ngày 23 tại châu Thái Nguyên một người đàn ông đã tự tử vì vợ ngoại tình với viên tri huyện. Đồn rằng viên tri huyện này to cao, sống mũi thẳng và lông mày rậm lượn từ từ về hai bên thái dương.

Cương ngồi một mình cạnh bờ rào. Con ngựa vẫn đứng dưới gốc bạch đàn, thi thoảng nó cúi đầu lắc thật mạnh, bờm văng sang hai bên và tiếng chuông vang lên lanh canh. Từ lúc ở viện về Cương thờ thẫn như người mất hồn. Một nỗi lo lắng ám ảnh Cương mỗi khi nhớ lại thái độ của Thắng. Lòng Cương rối bời, bỏ ăn chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc, ai hỏi cũng không trả lời. Trần Mân và Đức Hưng say rượu ôm nhau khật khưỡng đi ra sân. Chốc chốc Hưng lại đổ xiêu xuống chống hai tay lên nền đất mắt trợn ngược như trúng gió. Mân một tay nắm chặt cổ áo Hưng tay kia huơ lên trời bắt chuồn chuồn, mồm lảm nhảm chửi lão Toản điếc. Qua chỗ Cương, Hưng với Mân khựng lại. Mân lè nhè:

- Anh Cư...ư...ơ...n...g.

Cương thở dài châm thuốc hút. Đức Hưng ợ lên một hơi, vươn cổ nuốt cục gì xuống họng, chỉ thẳng vào Cương:

- Buồn làm đéo gì... Nó giao vai thì diễn... ự... ựa. Buồn đéo gì... Như tao đây, toàn vai xịn mà cũng... ựa...

Hưng cúi đầu xuống hai tay vành mâm, mặt dà sát đất đánh hơi. Mân vẫn huơ tay giọng càng lúc càng nhịu lại:

- Anh Cư...ư...ơ...ơ...n...ng.

Lão Toản chạy đến bảo:

- Đi về đi, nhanh lên.

Lão xua Hưng với Mân như xua hai con gà. Cương chia điếu thuốc dở cho Mân:

- Hút không?

Mân lập cập túm lấy điếu thuốc:

- Em xin.

Cương đứng dậy phủi quần.

Mân có rít hơi thuốc dài rồi túm lấy Hưng:

- Anh Hưng... làm hơi.

Mân ấn điếu thuốc vào mồm Hưng nhưng lại ấn đầu đang cháy Hưng rít lên rồi cười hiền lành. Cương thấy vết bỏng đỏ tấy trên môi Hưng thì nhắm chặt mắt lại. Phượng xù xách làn qua ngứa mồm buông ra một câu:

- Bê tha!

Mân cười hềnh hệch:

- Chị Phư...ự...ợ...ợ…..n...g,

Đức Hưng cố ngẩng cái đầu đang nặng trĩu lên:

- Con Phượng mặt bờ... mày nói ai bê..ê…ê...

Phượng bỏ làn xuống mắt xếch ngược lên làm Cương phải vội vã cầm tay lôi đi. Hưng và Mân vấp phải rễ cây nhãn ngã xoài ra đất, cả hai không thể tự gượng dậy được cứ nằm thở dốc. Bước vào phòng Phượng, Cương ngạc nhiên bởi vẻ ấm cúng của nó. Chưa bao giờ Cương vào đây mà chỉ nghe cánh hậu đài xì xào rằng đã có bao nhiêu thằng đàn ông đã lần mò ở phòng này với đủ mọi trò. Phượng dùng tay áo lau mồ hôi, đổi thái độ rất nhanh, vẻ đanh đá mất đi thay vào đó thái độ tự nhiên hơi kiêu căng:

- Anh uống nước đi. Để em bật quạt cho mát. Hai cái thằng chó chết ấy giẻ rách quá...

Cương vuốt tóc ra sau, trầm ngâm rồi đột nhiên nhìn Phượng chằm chằm. Phượng đang liến thoắng chợt khựng lại bối rối nhìn lảng ra cửa sổ, Cương thấy Phượng khác mọi ngày, không còn nhâng nháo trơ trẽn mà thuỳ mị e lệ. Cương đứng dậy cầm tay Phượng:

- Anh ăn trưa ở đây nhé?

Phượng gật đầu. Cương vơ Phượng vào mình ghì siết lấy. Một luồng điện tê dại chạy khắp người Cương và mọi sức lực chỉ nhăm nhe trào ra.

- Anh có thích không? - Phượng hỏi khi Cương chuội người sang bên cạnh sức lực tan rã trống rỗng. Tóc Phượng che kín cổ áo - Thực ra thì… mà thôi…

Phượng buông lửng câu nói. Kỹ thuật của Phượng làm Cương bàng hoàng… Một cánh cửa được mở ra, lạ lẫm hiếu kỳ. Thư vào đoàn nghe mọi người ngồi quán xì xào liền lượn qua phòng của Phượng thấy cửa đóng chặt và tiếng cười giòn tan vọng ra. Chiều Cương phóng xe ra quán ven sông Cầu uống bia đến tối mới về ngủ. Đêm đi chậm rãi nhẩn nha. Qua những thân bạch đàn lờ mờ chân trời bám theo sườn đồi cong lên hạ xuống rồi đột ngột biến mất sau bức tường chắn đen đúa lởm chởm mảnh chai. Con ngựa đã ngủ. Ngựa ơi mày đang mơ gì không? Có! Thấy gì? Một con đường trắng nhạt lướt qua rất nhiều các bụi Cậm Cam. Sau đó là đom đóm bay theo vòng tròn xoáy trôn ốc. Nói chung chẳng sáng sủa chút nào nếu như chuông ở cổ không vang vang lấp lánh. Em nhớ chị ấy! Chị ấy là ai? Chị Hoàn! Lại Hoàn... ôi giời... Cương vùi mặt vào gối cố ru mình ngủ mà không được. Đêm miên man đằng đẵng, Có thể sắp tới em sẽ đi xa lắm! Mày đưa tao đi có được không? Cơ mà anh đi nhiều nơi lắm rồi còn gì? Tao muốn đi nữa... khoan đã, đừng dấn sâu vào giấc mơ, để tao nói hết đã! Em đang ngủ! Ừ tao xin lỗi. Chiều nay không thấy mày ra ăn cỏ tao buồn quá. Sáng mai anh sẽ gặp em. Sáng mai em lại ra. Tao muốn bây giờ cơ. Nhưng bây giờ là ba giờ sáng... Cương nhắm mắt? trong đầu hiện lên một ban mai rực rỡ hàng trăm sắc màu nhưng yểu mệnh. Cương biết với màu sắc kia, không khí kia, tiếng động kia chỉ chút nữa nó sẽ chết cùng hơi thở bẽ bàng, nó sẽ đổ sụp xuống không tiếng động nhưng vẫn tung lên những đám bụi mờ ảo li ti cùng bầu không khí loãng nhạt vô vị. Ban mai đã chết, đêm thì chưa đi. Xét cho cùng chờ một ban mai cũng mỏi mệt vất vả như kẻ quá thì chờ người đến tỏ tình. Cương giết thời gian bằng cách nhẩm tính số lần mình và Hoàn gặp nhau. Con số đến ba mươi thì bắt đầu loạn. Lần này lẫn với lần kia để rồi cuối cùng chúng hòa quyện thành một cái gi đó nhấp nhô trùng điệp không thể tính rạch ròi chính xác được. Trên nền đó gương mặt Hoàn hiện lên hốc hác tàn nhẫn và điên dại. Hoàn không nhìn Cương, mắt hơi cụp xuống như cố gắng nhìn vào nội tạng cơ thể mình. Hoàn không thuộc về ai ở thế giới này nhưng Hoàn lại là nỗi ai oán của riêng Cương. Nếu đột nhiên Hoàn trở về bình thường và biết Cương ngủ với Phượng trưa nay? Xét cho cùng chẳng ai có quyền với ai. Cương và Hoàn chỉ là bạn bè, là hai người có quan hệ lén lút... Nhưng mà ở đời người ta chết vì bóng gió nhiều hơn chết vì sự thật. Ban mai vẫn chưa đến, chưa mở mắt được. Nó gõ cửa, tiếng gõ rụt rè. Ban mai chăng? Cương vùng dậy mở cửa. Phượng! Đồng hồ chỉ 4 giờ sáng. Lại quấn quýt lấy nhau, lại thủ thỉ và tiếp tục những trò tục tĩu, nực cười. Ngẫm ra mới thấy, đàn bà xóa đàn bà rất nhanh, rất hiệu quả.

- Anh sợ à?

- Không.

- Sao cứ ủ rũ ra thế. Trai chưa vợ gái chưa chồng, làm gì được nhau, Mấy con đĩ ấy lơ mơ chõ mồm vào em nhai sống. Đưa tay đây em xem cho nào. Khiếp, như tay đàn bà.

- Sao lại tay đàn bà?

- Ừ, Trần Mân ngáy đấy

- Con Mic-ky thì sao?

- Không, của nó đấy

- Sao anh đấy nhiều thế... quay mặt lại đây với em. Trước anh ghét em lắm à? Lắc cái gì? đúng quá đi chứ lị,

- Nhìn em, anh chỉ thấy thèm.

- Thế thôi à?

- Thế là quá nhiều rồi,

- Nhớ, hôm kia nhớ, thằng Tuấn Ảnh nó mò sang phòng em...

- À, khóa phòng chưa?

- Rồi… nó mò sang phòng em. Xong rồi, xong rối...

- Gạ gẫm chứ gì?

- Ừ. Thằng ấy thật tởm. Em định tát cho nó một cái.

- Nếu thế, em phải tát cả đoàn. Xe máy của thằng cha nào vỡ ống xả, nổ to quá,

- Gần sáng rồi,

- Ừ. Em về phòng đi.

- Anh đuổi em à?

- Không… Nhưng…,

- Lại sợ chúng nó thấy chứ gi, Đồ hèn. Loại đàn ông như anh dễ làm em chán. Đưa cho em cái áo, không, ngu lắm, xu chiêng cơ mà.

- Lúc sang đây em có mặc đâu.

- Thế à, đưa đây vậy. Càng ngày thằng kia càng ngáy to. Đàn ông ai cũng tục tĩu thô lỗ. Mấy giờ rồi?

- Năm giờ mười,

- Mùa hè chưa nằm đã sáng. Em về ngủ tiếp đây. Tám giờ sang ăn sáng nhé!

- Ừ.

- Hôn em một cái nữa nào. Bên này nữa. Em về nhé, Anh cũng ngủ đi một tý.