- 20 -
Buổi sáng ở Thái Nguyên thường bắt đầu bằng cái rùng mình, những làn sương dần tan trên các nóc nhà dồn về bờ sông tụ ở đấy một lúc khá lâu, sau đó mới biến mất. Người ta bảo dân Thái Nguyên hay tự tử gần sáng, lúc ấy cảnh vật ảm đạm hiu hắt nhưng trong sạch. Mặt trời đột ngột xuất hiện ở đầu Ghềnh Đá, nó chưa đủ sức tiếp cận mặt đất mà chỉ tỏa sáng những đám mây quanh mình nền bầu trời như một vết thương hiểm nghèo. Tầm chín giờ thì toàn bộ thành phố bị ánh sáng phơi ra trần trụi với đủ loại mái nhà và các dàn ăng-ten. Thành phố trở nên dữ dằn, khốc liệt. Người đi trên đường thưa thớt, lạnh lùng và sẵn sàng gây gổ với nhau vì quá nóng. Ở dưới những tán cây nhỏ, các quán nước xiêu vẹo, tạm bợ và chủ quán thường là bà già hoặc con gái trẻ nhưng không đẹp. Những đứa con gái bán hàng nước giải khát mặt luôn lạnh tanh, trâng tráo, cười với khách nụ cười vờ vĩnh, giả tạo. Gái Thái Nguyên chỉ đẹp ở dáng, xấu nhất là da và khuôn mặt.
Sơn lấy xe, lượn lờ mấy vòng ở đường tròn, hắn vẫn chưa có bạn để tụ tập, đàn dúm. Sơn muốn bắt quen với lũ thanh niên cùng lớn nhưng chúng lảng đi khinh hắn ra mặt. Điều ấy làm Sơn buồn, hắn chỉ quen mỗi tay chủ quán băng, một tay biết nhiều chuyện nhưng ít chịu ra khỏi nhà và suốt ngày ngáp vặt. Những lúc không còn gì để chơi, Sơn lại phóng xe lang thang đánh võng, vươn người lên phía trước bấm còi inh ỏi miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa. Sơn làm thế để xóa đi cái cảm giác lẻ loi của thằng nhà quê giữa chốn thành thị. Trên đầu Sơn, mặt trời vẫn chói lọi, nhức nhối. Thành phố hầm hập trong cơn sốt, nó sắp sửa đứng dậy thét lên, và đổ sập xuống. Gió hất tóc Sơn ngược về phía sau, trán hắn lộ ra ngắn, loang lổ tựa một mảnh vỏ cây báng súng. Trong niềm hân hoan, đột nhiên Sơn nhớ đến Hoàn, hắn giảm tốc độ, nghĩ ngợi đôi chút nhổ toẹt điếu thuốc khỏi mồm rồi lại vít tay ga. Chiếc xe vọt về phía trước, nhẹ và thẳng băng. Sơn muốn thử cái cảm giác Hoàn đã trải qua. Gió dày đặc... “Tại sao mình không sinh ra ở đây? Tại sao tất cả những thứ mình cần lại không thuộc về mình? Tại sao mọi người đều xa lánh mình mặc dù mình chẳng làm gi họ cả?...’’ Sơn chỉ nghĩ được đến thế đã thấy mỏi mệt, hắn không quen nghĩ, vả lại, gió làm đầu óc tê dại, nguội lạnh, trở nên trống rỗng. Sơn không biết yêu, không bao giờ mơ, hẳn chỉ có nhu càu. Con đường mở ra liên tục, nhà và cây trôi nhanh hơn nhưng vẫn còn rõ nét. Đôi ba xe máy ngược chiều Sơn quất gió vào mặt hắn bỏng rát. Sơn quành về đường cầu Gia Bẩy, đoạn này nhà hai tầng san sát, đủ các kiểu. Sơn không nhìn thấy cơ quan Thắng bởi nó nằm thụt vào bên trong. Sau mỗi lần phóng xe như vậy Sơn lại thấy nhẹ nhõm, sảng khoái, nhưng hôm nay thì không, hắn về nhà với tâm trạng bứt rứt, cáu bẳn chẳng hiểu vì cái gì.
Sơn nằm xuống chiếc đi văng, một chân vắt lên chỗ tựa lưng, ông Khánh hỏi chỉ ậm ừ cho qua chuyện, Căn phòng được dọn sạch sẽ gọn gàng đã kê thêm chiếc giường một vào góc trái. Khi Thắng bảo Hoàn sẽ nằm ở giường đôi thì Sơn hiểu rằng mình không còn chỗ nữa. Đột nhiên Sơn ước bây giờ Hoàn mới bắt đầu bị tai nạn thì thật tốt cho hắn.
Hôm nay vợ chồng tay hàng xóm không đi làm, cửa sổ được mở rộng, trong bóng tối lờ mờ của lòng nhà, tiếng nhạc đi ra lấp lánh, dìu dặt như dòng nước trong dưới ánh mặt trời buổi mai. Dải nhạc dập dờn đến với Sơn. Phải một lúc, hắn mới nhận ra điều đó, lập tức hắn vùng dậy, nhìn trân trân sang bên cửa sổ. Sơn bị rơi vào trạng thái thẫn thờ, thụ động, người hắn lâng lâng, dềnh lên dềnh xuống, trôi nổi, vừa sướng khoái vừa bất lực. Hắn trôi không theo chiều ngang cũng chẳng theo chiều dọc. Chỉ biết rằng trôi, rất xa, rất lâu, vượt qua vô số thời gian, vô số những bàn tay đang giơ ra níu lấy, nhưng không bao giờ chạm được vào hắn, Luôn luôn có một khoảng cách giữa hắn với những gì ngoài hắn. Lần đầu tiên Sơn bị nhạc ru ngủ, nước mắt ứa ra từ làn mi khép chặt, cong vút như đôi kiếm đen.
Trưa, Muôn tiện đường đi phóng xe máy xuống thẳng bệnh viện thăm Hoàn. Bà Khánh đi ăn cơm ngoài cổng, Thắng chưa đến. Muôn cầm tay Hoàn nhấc lên, thả xuống, lật trái lật phải như người đi chợ chọn thịt. Một lúc, Muôn bảo:
- Mù mịt quá!
Yến nhấm nước bọt vào tay trỏ, lật trang sách nhẹ nhàng, êm dịu hệt một tấm lụa được lật sang bên. Muôn nhìn trộm Yến, loanh quanh ra vào, quyết định nói:
- Tao xem điểm rồi.
- Được không?
Yến hỏi, không ngửng đầu lên, mắt ngập ngừng giữa những con chữ.
- Lần sau thi tiếp cũng được.
Giọng Muôn cứng cói bất cần, Yến lật sách mặc dù chưa đọc hết.
- Em chẳng thi nữa đâu. Mệt mỏi lắm. - Yến đặt cuốn sách lên đùi, nhìn Hoàn - Mai đưa chị Hoàn về nhà đấy. Hấp tấp quá. Em bảo ở đây cũng được chứ sao. Chẳng ai nghe em. Về, lúc nào cũng về. Gì cũng phải chữa xong mới về được chứ. Chị bảo ông Thắng một câu. Cứ để ở đây em lo tất, Về, lở có gì, hối không kịp,
Muôn giật mình. Giọng Yến liếng thoắng leo lẻo. Tóc Yến rung lên, đung đưa theo nhịp lắc,
- Đây chị xem, người ngợm thế này mà đã sồn sồn đòi về, - Yến kéo tấm ga phủ người Hoàn xuống, tay kia lật vạt áo. Muôn thấy bụng Hoàn bẹp dí, trắng đục. Mặt Yến vô cảm, mồm liến láu - Thế mà họ nhẫn tâm bàn nhau chuyển chị ấy về, không cho em biết. Con người ấy đã đi đôi mắt này nhìn anh đăm đăm… vào buổi chiều, suối tóc này chảy mượt mà trên đôi vai chàng hôn lên đó với sự kính cẩn...
Muôn đờ người nhìn Yến. Mặt Yến xa lạ, hơi dài dại, Yến nói mà không biết mình nói gì. Cuối cùng, Muôn cũng lờ mờ hiểu rằng Yến đã suy sụp sức khoẻ, lại cộng với những câu chuyện tình rẻ tiền chất đống kia nữa. Muôn liếc sang bên. Bà già đang ngủ, khuôn mặt lạnh lẽo, bóng rợn như sáp nến. Cũng may, lúc đó không có ai. Muôn đập tay lên vai Yến, đập mạnh, gần như chém xuống:
- Mày vứt cuốn truyện này đi.
Yến giật mình nhìn Muôn, lắc đầu mấy cái như rũ cơn mỏi mệt ra khỏi khuôn mặt điên dại, mụ mẫm của mình. Yến hỏi:
- Gì đấy chị?
Muôn lắc đầu không nói. Thắng cùng bà Khánh vào. Muôn bảo:
- Về là đúng bác ạ. Ở nhà, mọi thứ thuận tiện hơn,
Tai Yến dỏng lên nghe ba người nói chuyện, nhưng vì Muôn nói nhỏ, nên không nghe thấy gì. Mặt Yến đanh lại. Hoàn trở đầu sang bên, mồm hé ra, Muôn rùng mình khi nhận thấy mặt Hoàn và Yến có nét giống nhau, má hõm, mắt hõm, trán và hàm dô ra, nanh nọc, tàn nhẫn, Bất giác Yến và Muôn thở dài, tiếng thở rũ rượi không dừng được.