- 21 -
10 giờ
Bờ sông Cầu.
Lương Ngọc Quyến cảm thấy mệt mỏi, ánh sáng đè lên ông với toàn bộ sức nặng vũ trụ được rèn đúc hàng tỉ năm của nó. Vị quân sư cố gắng trở cánh tay trái đang bị tê liệt vì gối đầu quá lâu, tóc ông bợt bạt, khuôn mặt hơi ủ ê nhưng vẫn toát lên nét cương nghị bởi chiếc cằm bạnh ra như rắn hổ mang. Lập Nham đi nhiều, hoạt động nhiều mà tính thì khoan hòa, nho nhã. Giờ mọi thứ bị đảo ngược, đôi chân liệt vì cùm lâu đã buộc chặt ông vào tảng đá vô hình. Ông đâm ra cáu kỉnh, bất đắc chí, lúc nào cũng sẵn sàng nổi cáu, Nhưng còn ai để trò chuyện nổi cáu nữa, ông đang ở một mình, cô độc, bất lực, đang bị bỏ quên, văng ra ngoài vòng quay Lập Nham không có một quyền lực nào hết trong khi vẫn biết rằng quanh mình mọi thứ đang hoạt động, náo nhiệt, tận lực. Ký ức luôn đeo đẳng ám ảnh ông, nó gầm réo sôi sục, lúc cuộn lên, lúc nằm xuống thăm thẳm. Cái hận việc lớn không thành chỉ là lẽ nhỏ, rất nhỏ. Ông nghĩ tới việc khác. Nghĩ tới mối quan hệ giữa mình và Đội Cấn. Hinh như thế, hình như không bao giờ kẻ văn người võ có thể gặp gỡ, trùng khít nhau. Ngay cả việc đi song song cũng là cái gì khó tưởng tượng. Lập Nham cúi nhìn vết thương tử vong từ bụng mình. Trịnh Vân Cấn đã bóp cò. Việc ấy không chỉ là sự nhờ vả. Chẳng lẽ ông đã chọn nhầm người, Lương Lập Nham cố trở mình lần nữa, ông đang bị dìm trong ánh sáng xối xả, cuồng loạn. Mặt trời trắng loá phát ra những tiếng kêu o o. Những luồng khí chuyển động quanh Lập Nham như những dòng hải lưu, chờn vờn, chậm rãi, lúc ẩn lúc hiện. Lập Nham nằm giữa các luồng khí, bên tai ông văng vẳng tiếng súng xen với tiếng kêu mờ mịt, xa xôi của ai đó, Lập Nham nhắm mắt, trong đầu ông hình ảnh đoàn binh lặng lẽ kéo nhau đi hàng dọc, lầm lì, đen rợn. Một đoàn binh buồn bã, trầm uất. Họ đi và tạo ra những rung động nhẹ, lan tỏa triền miên trên mặt sông. Cảm giác đau đớn lại dội đến. Lần này, nó xuất phát từ ý nghĩ, chảy len lỏi khắp ngõ ngách cơ thể, vào từng động mạch, tế bào,
Vị quân sư họ Lương rên khe khẽ, hai giọt nước mắt ứa ra rung rinh khiến cảnh vật nhòa nhạt rồi chúng trượt xuống gò má tạo thành hai dòng chảy lấp lánh. Hình ảnh đoàn binh vô nghĩa cứ trập trùng diễn qua diễn lại trong tâm trí ông, nó như một lời định tội. Thời gian đằng đẳng, trong suốt. Hốt nhiên, Lương Lập Nham lại nghĩ đến người con gái đã vì nghĩa lớn mà nhận lời làm vợ Trịnh Văn Cấn.
Ông còn nhớ y nguyên dáng người đậm, chắc, nhưng vẫn uyển chuyển mỗi khi cất bước của cô ta. Đôi mắt to đen, luôn luôn nhìn thẳng ngự dưới đôi mày cong vút nhưng rậm rạp và nét môi dưới thu gọn lại. Đó là một khuôn mặt tương phản, mâu thuẫn. Chính xác hơn, một khuôn mặt lưỡng tính. Cầu mong nàng chết trong cuộc loạn binh ấy để xứng với những gì mà nàng đã đánh đổi.
Nàng bảo ông:
“Nhưng em không yêu ông ta. Lấy ông ta... em không chịu được”.
Ông lắc đầu, không để phản đối mà để đuổi một con ruồi đang lượn vòng vèo, chực đậu xuống mi mắt mình,
“Việc này thành bại do cô cả’’.
Hùng chen ngang:
“Giúp bọn anh. Thầy Nham là người có học, thầy biết đại sự sẽ thành. Rồi mai kia, em sẽ được tọa hưởng kỳ thành”.
Hổ lắc đầu, môi run run:
“Không nói chuyện trả công. Em cứ về nghĩ kỹ trả lời anh sau cũng được”
Hổ thương em, ông biết thế, Hổ không muốn hy sinh đứa em gái mình cho việc của mấy người. Nhưng Hổ cũng không thể phản đối. Hùng thì đã quyết, lòng không chuyển. Lương Lập Nham nhìn lại anh em viên cướp, lòng cộm lên sự phân vân. Với những người như thế này, liệu việc lớn có thành không?
“Tại sao lại là em, hả thầy?”
Nàng chỉ hỏi thế, rồi quay đi. Qua chấn song đề lao, ông thấy nàng như một con vật bị trọng thương đang cố trở về rừng của mình,
Hùng quay sang Hổ, quắc mắt:
“Sao lại chần chừ?”.
Hổ nằm vật xuống nền xà lim. Nắng quái lách qua khe mái đổ lên má phải của Hồ như một vệt cháy Hùng lồng lộn nửa người trên, đôi tay lực lưỡng quờ quạng, vớ được cái gì, bóp nát cái ấy. Lương Lập Nham vỗ vỗ vào thanh sắt chẹn ngang chân mình. Hổ thở dài, tiếng thở dài của tên cướp thật khó tả, nó âm u, kỳ dị. Người liên lạc của Trịnh Văn Cấn vào, cái bóng khổng lồ của anh đổ trùm lên ba người.
Anh ta hỏi:
“Thầy có khỏe lên chút nào không?”
“Cũng đang khá dần”
Lập Nham thờ ơ đáp lại. Lần đầu tiên ông thờ ơ với người liên lạc của Trịnh Văn Cấn, không hiểu vì sao.
“Tôi bảo chúng nó nấu cháo tim gan cho thầy, cố mà ăn”.
Hùng hất hàm:
“Việc của anh em tôi, coi như xong”
Người liên lạc của Trịnh Văn Cấn không đáp, quay đi cười nửa miệng. Hổ bảo Lập Nham:
“Em tôi nó sẽ khổ’’
Không ai nói gi nữa. Lập Nham nghe nước sông Cầu vỗ óc ách vào bờ. Bầu trời sẫm dần tiến sát đến ở cửa sổ và lúc sau bịt kín nó bằng màu đen phẳng lì.
Nửa đêm Lập Nham bị đánh thức bởi ánh đèn măng sông. Ông ngóc cổ, chống hai tay cố nhấc nửa người dậy. Khuôn mặt Trịnh Văn Cấn lờ mờ sau quầng sáng, chỉ đôi mắt lóe lên như mắt cọp.
“Thế nào, thầy?”
-(Thiếu trang 200)
Bỏ những thất bại, uất hận. Nghiệp ấy, ngẫm ra cũng hèn kém. Lương Lập Nham học cả văn lần võ, thành thử ông đứng ở giữa, Vào các tối, tiếng kèn cất lên khàn khàn lẫn vào những nóc nhà, vòm cây tạo ra bầu không khí ủ ê, tẻ nhạt của hàng phố Thái Nguyên. Nghe thấy nó, bao giờ ông cũng buồn, Nỗi buồn của kẻ xa quê, muốn trở về, muốn được yên thân dù là chút ít để dạo một vòng quanh hồ Hoàn Kiếm với tâm trạng sảng khoái thư thả. “Nàng đi đâu?” Câu hỏi lại dội lên trong đầu Lập Nham, ông nhìn thấy nàng lần cuối vào ngày thứ năm của cuộc khởi nghĩa. Khi đó nàng đứng trong nhà, nửa người chìm sâu vào bóng tối. Nàng cúi đầu, nghe Trịnh Văn Cấn nói. Ông ở ngoài sân, trên chiếc cáng do bốn người lính khiêng, ông chờ cùng đi với Cấn. Cuộc chiến đang chờ hai người. Cấn phải bàn bạc kỹ lưỡng, nếu không, toàn bộ binh sĩ bị tiêu diệt. Trịnh Văn Cấn đặt tay lên vai nàng, vỗ nhè nhẹ mấy cái như phủ dụ an ủi. Mái tóc của nàng đổ nghiêng về bên có ánh sáng chiếu vào, nó tràn qua vòm ngực nở căng dưới lần áo màu nâu bó khít. Lương Lập Nham cảm thấy tim mình nhói đau. Ông ra hiệu cho mấy người lính đi ra cổng. Ông không muốn nhìn thấy cảnh đó vì ông biết mình đã yêu nàng, Trịnh Văn Cấn hối hả đuổi theo ông, những bước chân chắc nịch, dồn dập ngày một rõ. Ông không quay nhìn, nhưng hình dung được rằng Trịnh Văn Cấn vẫn đang cười một mình. Cả ngày quần nhau trong khói đạn. Ông luôn luôn ở bên Trịnh Văn Cấn, đưa ra những lời gợi ý đúng lúc. Trịnh Văn Cấn đã quay về đại bản doanh sớm hơn mọi lần. Lương Lập Nham ở lại bị dính đạn vào đùi.
Buổi tối, ban tham mưu họp. Hôm sau, tình hình căng thẳng, hôm sau nữa chuẩn bị rút. Ông không nhìn thấy nàng. Vào cái giây phút Trịnh Văn Cấn tì nòng súng vào bụng mình ông thấy buồn bã vô hạn. Ông nhìn quanh. Những gương mặt rầu rĩ, mỏi mệt, cả hoang mang và sợ hãi. Không có nàng. Ông nhìn lại lần nữa và cuối cùng nhắm mắt. Tiếng súng vẫn đì đọp vọng tới từ ba hướng. Thời gian ngưng lại.
“Xin đô đốc ra tay cho”,
Tiếng một đứa trẻ lọt tai Lương Lập Nham. Nòng súng ở bụng ông hơi xê dịch. Có gì trầm đục, nhói sâu vào cơ thể.