- 23 -
Dải khí lam trên tấm phản dàn hình chữ nhật sau đó thắt lại ở giữa biến thành một thân người không đủ tứ chi, cái đầu to lên, phình sang hai bên kéo thành hai cái vành tai phía ngoài cong như lưng chuột.
Ông tát tôi rất mạnh rồi tiện tay hất đổ chiếc lư hương trên bàn thờ, tro bay mù mịt che lấp nửa hai người chúng ta. Tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc, thật đấy, hình như mẹ bị văng ra khỏi khung ảnh. Cỏ tóc tiên lại rối lên điên dại ông đã đập phá tất cả chỉ trừ mỗi cái búa nằm im dưới chân phản. Tôi cầm lấy nó nghe tiếng lợn kêu eng éc ngay bên cạnh. Đấy có phải con lợn hơn tạ ông thịt để cưới tôi không? Đến nhát thứ hai thì ông tránh được, giằng lấy cái búa từ tay tôi. Ông đã bổ nó xuống giữa đỉnh đầu tôi, đúng không, giữa đỉnh đầu, chỗ này này, rồi thì tôi chỉ nhìn thấy một bên vai đẩm máu của ông hơi nghiêng sang bên.
Bóng người đàn bà không mặt bước lên thềm nhưng liền lùi lại ngay khi con mèo nhe răng phì mạnh.
Trên tấm phản trong nhà một hình người sáng cạnh lập lờ nằm dài, hai chân duỗi thẳng, tay phải co lại tay trái duỗi thẳng xuống mép phản. Đó là người đàn ông tầm thước không mặc quần áo, dương vật mềm nhỏ đổ lật sang bên, Cách đây bốn tháng chị chủ nhà đột nhiên mất tích và công an thấy xác anh chồng của chị ta nằm dài trên tấm phản với vết thương khá nặng ở vai trái. Anh ta chết vì máu ra quá nhiều. Đây là vụ án ly kỳ bởi anh chồng đã bỏ nhà bỏ cơ quan theo một cô tình nhân trốn đi ba năm trời. Tại sao anh lại nằm chết ở nhà? Chị vợ đi đâu? Căn nhà bị niêm phong, một con mèo hoang đã đến ở, nó trở thành người chủ duy nhất không cho ai bén mảng tới, ngay cả lũ chim sẻ. Trong khu vườn bỏ hoang có một cây vải sát hàng rào tự dưng tốt um lên. Ngày mai thế nào công an cũng đến đào. Còn đêm nay chị ta không vào được nhà mình vì con mèo cản lại. Bóng người đàn bà không quay mặt về chỗ lùm cây thứ ba sát hàng rào. Con mèo chùng người khẽ lắc đầu duỗi hai chân ra phía trước cho đỡ mỏi rồi định nhảy lên cửa sổ, một cơn gió ùa đến làm nó rùng mình lảo đảo. Cơn gió xua tan cái hình người trên tấm phản thổi mạnh lớp tro còn vương ở bàn thờ biến ánh sáng thành vô vàn hạt bụi. Con mèo rúc vào bụi tóc tiên nằm run lên từng cơn vì cảm. Những ngọn cỏ tóc tiên rối loạn, người đàn bà thì đã nằm trở lại gốc vải cho dù đó không phải là tư thế vĩnh viễn.
Chung càng ngày càng khó tính, mặt mũi cau có, mắt gườm gườm như mắt chim sẻ đực. Những bức thư gửi đến tới tấp, chúng cũ móc lạnh lẽo. Mỗi lần lão Huỳnh mang thư lên Chung co rúm lại, môi dưới run bần bật thở không ra hơi.
Buổi sáng Chung gãi gãi vành tai thì thầm:
- Lão ấy sắp sang. Tôi sợ lắm.
- Ai?
- Lão ấy. - Giọng Chung méo xệch - Tại sao lão ấy lại mò sang tận đây hả ông?
Thắng không hiểu gì. Mặt Chung rối loạn, thái dương trắng bệch mất hết sinh khí. Hai tay Chung đặt lên bàn, các ngón tay co vào duỗi ra như đàn sâu đo. Thắng thấy trong mớ giấy tờ lộn xộn thò ra một góc phong bì nhàu nhĩ ố vàng.
- Ông nên bình tĩnh lại thì tốt hơn.
Thắng nhỏ nhẹ, vỗ vỗ vai Chung, lần đầu tiên trong đời anh vỗ vai một người cùng lứa. Chung xoay chiếc ghế nửa vòng, nấc lên:
- Lão ấy sẽ sang... Nó sẽ thiến tôi, giời ơi...
Câu cuối là tiếng rít hoảng loạn. Đột nhiên căn phòng trở nên yên lặng và Thắng nghe thấy tiếng mọt nghiến mơ hồ. Tiếng mọt miên man dầy đặc từ nơi xa xâm vẳng lại. Tim Thắng đau nhói anh quay về bàn làm việc của mình. Chung gục đầu xuống ngực nấc dồn dập. Con Hà vào ghé tai Thắng:
- Sao thế chú?
Thắng lắc đầu, con Hà dài giọng:
- Cháu biết ngay mà. Điên. Điên nặng lắm.
Và nó khe khẽ huýt sáo, mắt liếc xéo về phía chiếc tủ có cái khoá to óng ánh màu nhũ xanh.
Thắng cảm giác chiếc tủ rùng mình, anh nhớ đến bóng người kỳ dị in trên cửa sổ đêm nào. Một tia nắng lách qua khe cửa cắt chéo bàn Thắng. Thắng đặt tay mình lên đó. Bàn tay chia đôi bởi vệt cắt vàng chanh có vẩn những hạt bụi li ti. Ô kính trước mặt tối sầm sau tấm vải diềm xanh có hoa vân đen phản chiếu cái dáng cong gập xuống của Chung. Thắng lặng lẽ quan sát hình Chung trên tấm kính. Cái hình đó chập chờn giữa những đồ vật bị phản chiếu và nó trở nên hư ảo một hồn ma. “Giá như mình cũng lồng được vào các đồ vật kia thì tuyệt”. Thắng nghĩ. Anh nhìn kỹ, thật kỹ vào ô kính và nhận ra khuôn mặt mình. Nó cũng lồng vào các đồ vật, cũng bị xóa mờ, bị chia cắt. Duy chỉ đôi mắt và cái mũi là còn rõ nét, nguyên vẹn. Thắng lại dừng lại. Thật buồn. Thật mỏi mệt. Chung nhúc nhích rồi vươn người ngồi thẳng lưng như mọi khi. Trong tấm kính, đầu Chung bị biến mất bởi khung gỗ cắt ngang. Chiếc ghế cọt kẹt, âm thanh của nó đau đớn đến khó chiu. Thắng ngoái sang bàn con Hà. Nó đang nghiêng đầu cắm cúi ghi ghi chép chép gì đó, mớ tóc ngắn đổ vật sang một bên lộ rõ cái gáy trắng xanh hơi dài, lõm nhẹ và có những sợi lông măng trong suốt như thuỷ tinh, Như linh cảm thấy có người chăm chú nhìn mình, con Hà quay phắt lại. Thắng bối rối cụp mắt xô ghế đứng dậy ra bàn rót nước. Bà Hường xộc vào oang oang bảo mọi người xuống lĩnh tiền trung thu cho trẻ con.
- Mỗi người hai trăm, có con hay không cũng chia đều, xuống nhanh nhé.
Con Hà lao vụt theo bà Hường. Thắng hất hàm:
- Ông xuống lĩnh đi.
Chung ậm ừ úp mặt vào tường vuốt đi vuốt lại một mẩu giấy. Thắng bước xéo sang nhìn cho rõ. Đó là một bức tranh, chính xác hơn một tờ giấy có vẽ những hình ngệch ngoạc. Chung lạnh lùng bảo;
- Tôi yếm bùa.
Hình vẽ bằng bút mực, có một đống những nét loằng ngoằng, rõ nhất là một con mắt nhỏ dài vút như đầu lưỡi dao nhọn. Con mắt nhìn thẳng dữ tợn. Chung bước lùi lại chỗ Thắng, nghẹo đầu ngắm nghía công trình của mình rồi tự dưng tái mặt:
- Dữ quá.
Cả Thắng và Chung đều rùng mình bỏ ra ngoài. Lão Huỳnh đứng vơ vẩn ở cổng nhìn sang bên kia đường thấy Thắng liền níu lại:
- Tôi bảo này. - Lão thì thầm, lấm lét - Đêm qua chú đi đâu mà tôi điện mãi không được?
- Có việc gì bác?
- Nó lại hiện lên. - Lão Huỳnh vung tay - Tôi nhìn thấy rõ nét. Con gái, gầy ngẳng chú ạ. Ngực phẳng lì, chả thấy vú vê đâu cả. Tôi quát thì điện tắt... - Lão ngập ngừng nhìn vào phòng tài vụ - Cả con ranh ở phòng chú tối qua cũng mò lên. Không hiểu nó làm gì trên ấy. Thím thế nào rồi?
Lão Huỳnh hạ giọng thân mật hỏi, Thắng chưa kịp trả lời, lão đã bó vào phòng thường trực ngồi. Đồng hồ điểm chín tiếng chuông đục rè.
Thắng lĩnh tiền, lên được nửa cầu thang, thấy con Hà mặt mũi tái xanh chạy vọt xuống túm lấy Thắng:
- Nó nhìn cháu chằm chằm.
- Cái gì?
- Mắt.
Con Hà lắp bắp. Thắng phì cười lôi nó vào phòng. Con Hà giãy nảy ra định chạy. Chung nhếch môi nhìn đi chỗ khác. Thắng thấy con mắt vẽ trên tờ giấy sống động linh hoạt như mắt thật. Thoáng đó qua đi rất nhanh, hình vẽ lại trở về thô cứng, chết lặng, Trong tủ vật gì lục sục cựa quậy, con Hà dựng ngược lông mày mồm há to như sắp sửa thét lên nửa vì sợ hãi nửa vì vui sướng. Chung nhảy xổ đến vỗ mạnh vào cánh tủ như tát ai đó. Tiếng động câm bặt nhưng Thắng cảm giác nó đang hậm hực, uất ức và chỉ lắng xuống tạm thời. Sự yên lặng khiến cả ba người bị hẫng hụt và tan ra và đi thật xa. Con Hà lại chạy dọc dãy phố với những ngôi nhà đóng kín cửa, cũng con đường màu xám nhạt không chút ánh sáng. Nó vừa chạy vừa cố gắng hình dung ra một giàn hoa tím thơ mộng nhưng không hiểu sao chỉ hiện lên giàn mướp với những chiếc lá vàng úa héo hắt, thi thoảng lại thõng xuống mấy quả gấy còm, cong queo trông rất tục tĩu. Nỗi cay đắng dâng lên, con Hà chạy chậm lại có ý định bỏ cuộc, Hai dãy phố vắng tanh, im phắc tuồng như đấy là một sa bàn bí xếp trong xó tối. Cuối cùng đám sương mù xuất hiện chắn trước mặt con Hà. Không khí mát mẻ, nhẹ nhõm phả ra từ đám sương không làm con Hà vơi đi nỗi bực bõ, thất vọng.
- Thế nào, con nhà quê?
Đám sương nhúc nhích, lần này trông nó bắt đầu già nua, cũ kỹ. Con Hà cố lấy vẻ mặt ráo hoảnh đáp lại:
- Tôi không phải nhà quê.
- Thế bùn nó từ giời xuống phỏng?
Đám sương đắc chí lắc lư từ bên nọ sang bên kia như người say rượu. Con Hà lén lút nhìn lại mình sau đó vênh mặt lên:
- Bùn nào. Làm gì có. Vớ va vớ vẩn, mất thì giờ của cháu.
- Con này gớm nhỉ. - Đám sương co thắt lại rồi phồng ra - Mày định bỏ đi phỏng? Tao hỏi, thế mày biết chơi chuyền không? Biết không nào? Trò ấy hay lắm đấy.
Giọng đám sương ngon ngọt con Hà gật đầu. Đám sương nhảy cẫng lên:
- Thế là con nhà quê rồi. Ối giời, tao phải đi đây, từ sớm đến giờ đã chợp mắt tí nào đâu.
Và đám sương dạt về phía trước, lúc sau nó biến mất. Con Hà tựa lưng vào cây phượng tấm tức khóc. Nó luôn bị đám sương mù ấy làm nhục.
Chung nằm bẹp xuống chân đống rơm, tai dỏng lên, mặt hướng về phía cửa nhà. Bên thềm, con vàng nằm gối mõm lên hai chân trước lim dim mắt, đuôi bẻ cong lên như lưỡi câu. Bố Chung bước ra sân, lơ láo nhìn quanh, vùa nói vừa ngáp:
- Không bàn cãi gì nữa, tôi bảo thiến là thiến. Để lại thì làm gì nào?
Mẹ Chung dò dẫm ra:
- Ơ hay chửa, ngộ nhỡ mình cần gây giống thì sao. Ông chỉ được cái hồ đồ. Thiến thì dễ, lúc cần lấy lại mới khó.
Bố Chung phẩy tay:
- Đừng có lải nhải, tôi quyết rồi.Thiến cha nó đi cho rảnh nợ.
Chung co rúm người lại, hai tay bưng chặt hạ bộ. Bố Chung nhìn đống rơm rồi nhìn đi chỗ khác. Nước mắt Chung ứa ra đau đớn tuyệt vọng. Con chó bông hực lên mấy tiếng, đầu ngẩng cao, hai chân thu lại cào cào xuống nền đất. Từ trong bóng tối của bụi chuối, một cái gì đó đi ra tay cầm con dao thiến lợn. Chung cuống lên, vọt qua đống rơm chạy một đoạn ngoái lại, chỉ thấy con vàng đang lao theo mình liền vung tay đuổi chạm phải chiếc đèn bàn khiến nó rơi xuống đất. Bóng đèn vỡ, tiếng thủy tinh khô khốc...