← Quay lại trang sách

- 24 -

Thắng không nhận ra mình. Cả cơ thể Thắng là một khối âm thanh, nó tê dại, da diết, luôn luôn đòi vượt qua chính nó. Xung quanh đất đá, cả bầu trời bị bốc tung lên, vỡ vụn ra, rơi xuống và lặng lẽ vẫn những làn bụi mỏng li ti. Sự mệt mỏi luôn luôn rình rập bên ngoài, Thắng biết thế Trong cơn quay cuồng hỗn loạn, những luồng hỗn loạn. Đoàn Lân gọi, Cương nhìn bằng ánh mắt xa lạ, mông lung, xòe hai tay ra phía trước phân bua: “Đâu mà, có chuyện ấy đâu mà. Em thể’’. Lúc sau thì cả đoàn kéo đến bu lấy Cương. Phượng quanh quẩn một chốc rồi về phòng đóng kín cửa. Thư được tin phóng xe vào. Mân đang khom người một tay chống vào đầu gối, tay kia huơ trước mặt Cương gọi giọng nhịu lại, nồng nặc mùi rượu:

- Anh Cư..ư..ơ..ơ..n...ng.

Cương không chớp mắt, đầu chỉ khẽ nhúc nhích:

“Đâu mà, có chuyện ấy đâu mà. Em thể’’. Đức Hưng chân nam đá chân chiêu ghé qua chép miệng nói bừa:

- Hỏng rồi. Hỏng nặng rồi!

Chưa dứt lời Hưng ngã bổ chửng ra nằm thở phì phò dưới đất. Cương ngồi đến tận trưa, Mái tóc được viền một vành trắng và những sợi tóc ở gần trán nhô lên trong suốt mang nét buồn bã hoang lạ của hoa lau trong các hoàng hôn vùng rừng núi.

Mỗi khi con ngựa rũ bờm, chuông ở cổ nó vang lên thì Cương lại xoè hai tay ra trước mặt phân bua: “Đâu mà, có chuyện ấy đâu mà. Em thể’’ Bất cứ tiếng động gì mạnh một chút Cương cũng nói thế. Bọn trẻ con nấp sau đầu nhà, gõ mạnh vào thành xe ô tô cho Cương nói rồi cười ré lên. Không ai biết vì sao Cương lại như vậy.

Thư vào viện giúp bà Khánh chuẩn bị dọn về. Nhìn Hoàn nằm trân trối, tuyệt vọng, nghĩ đến Cương, lòng Thư tan nát, mỏi mệt. Yến như người lạ, mặc kệ tất cả, chỉ cắm cúi vào cuốn sách trên tay, thi thoảng mũi Yến lại nhúc nhích khoan khoái hít thở mùi cồn. Ngoài cửa sổ, tàu lá chuối trượt qua trượt lại làm ánh nắng tắt mở một cách kỳ dị trên mép giường Hoàn nằm. Bà già rên rỉ chân co lại, duỗi ra chậm chạp uể oải như chân con gà đang bị chảy đến giọt tiết cuối cùng. Mấy lần Thư định nói cho bà Khánh và Yến biết tình trạng của Cương, nhưng lại thôi. Xét cho cùng, Cương chẳng có giá trị gì ở đây cả. Yến đặt sách xuống hỏi:

- Chị còn quyển nào không?

Thư lắc đầu, mái tóc đung đưa, sóng sánh như giọt nước đen nhánh. Yến rờ tóc mình thấy nó xơ cứng liền giật mạnh. Một túm tóc cong queo rối rắm nằm gọn trong lòng bàn tay bợt bạt của Yến. Cô y tá xộc vào mở tủ thuốc lấy lọ gì đó rồi hối hả quay ra, đến cửa cô ta ngoái cổ hỏi với lại:

- Mai dọn à bác?

- Vâng, cho em nó về thôi ạ, chứ ở đây...

Bà Khánh nói chưa hết câu đã không thấy cô y tá đâu nữa. Yến cau mày, mặt hầm hầm.

Hoàn đi, lơ đãng, vô định. Hai dòng sông lồng vào nhau, một xanh lơ, một xám nhạt lặng lẽ vươn dài giữa đôi bờ vắng tanh. Không thời gian, không mùa, không cả bầu trời với những đám mây tồn tại lơ lửng, vô nghĩa. Ngự trên đầu Hoàn là một khối âm thanh trong trẻo yên ả, hình như nó là trích đoạn của bài hát nào đấy. Những con mèo nâu nhỏ bằng ngón tay trỏ xuất hiện, chúng đuổi nhau nhảy thoăn thoắt từ dòng sông nọ sang dòng sông kia. Hoàn thở khẽ, cô vừa thoáng thấy con mèo của mình, nó ngồi thẳng lưng, ba chân chụm lại một chân co trước ngực, tai dỏng lên nhưng không nghe, đuôi nó quệt qua quệt lại với sự dửng dưng, mỏi mệt. Con mèo bỏ đi năm Hoàn lên học cấp ba. Hoàn cúi xuống nhìn thật kỹ con mèo, nó mở to đôi mắt xanh có khía trắng nhìn lại cô. Con mèo ngồi giữa điểm giao nhau của hai dòng sông, lúc nó hiện rõ nét lúc lại rung rinh lùi xa, mờ nhòa bởi các làn sóng. “Em là một con mèo cô đơn. Đã lâu lắm không được ăn bát cơm nào trộn với xương cá. Chị còn nhớ không? Em là một con mèo cô đơn”, Tai con mèo hơi xỉu xuống, nhưng mắt nó vẫn mở to nhìn Hoàn, cái nhìn thẳng thắn mênh mông, hầu như khó lẩn tránh. Hoàn vục taỵ hớt con mèo, lần nào trong tay cô cũng chỉ có một chút nước. Con mèo ngồi nguyên ở chỗ cũ, nó được tạc vào hai làn nước, tạc vĩnh viễn. Hoàn bỏ đi, không xúc động, chẳng tiếc rẻ, hơi buồn ngủ. Cơn buồn ngủ mượt mà tích đầy sóng điện tê tê, ong óng như bộ lông mèo. Nước thì vẫn bí ẩn chảy với đôi dòng lồng vào nhau và cao chất ngất... Hoàn thấy lòng mình lạ lẫm, tuồng như đấy là một người khác. Chân cô mát lạnh, đặt thật êm lên mặt nước, mỗi bước của cô tỏa ra những vầng sáng gờn gợn loang nhẹ, sau đó bị hút lại. Một chắt, đôi choi, ba chòi, chín chục. Cành xà cừ dâng cao bên trái, những chiếc lá lấp lánh reo. Hoàn không muốn gặp bất cứ gì mình đã qua nhưng dòng sông thì chẳng thể thay đổi, nó là hành trình lần lượt, có thứ tự.

Con bé con đang chờ Hoàn, hai bàn tay nó huơ sát mặt nước như người mù tìm đường- Con bé cô đơn tuyệt vọng, xung quanh nó không một ai, không một sự dìu dắt. Hoàn nhận ra mình không có mụ đỡ. Mọi đứa trẻ đều có mụ đỡ đến năm 12 tuổi. Hoàn thì không. Con bé ấy từ lúc sinh ra đã cô đơn. Giờ nó ngồi kia, vẫn một mình chịu đựng nhẫn nại, Nước lừ lừ chảy, êm ru, trơn tuột, vô cùng tận. Trong bầu không khí mơ màng, Hoàn nghe vẳng đến những tiếng nói giật cục, lạ lẫm: Xơi hết cả bộ vây cá mập. Chứ không à, tôi ít học, nhưng biết làm phép rút đất là được rồi... Thế đấy nói ra thì bảo lắm điều, giờ mới chết dẫm cả lũ … Ngày xưa anh khỏe lắm cơ mà... Vợ nhà Thắng hỏng rồi. Hoàn mỏi mệt rã rời nhưng vẫn dấn sâu vào khoảng không trước mặt bằng những bước đều đặn chậm rãi. Trong hoang vu hình thành dần những dáng nhà. Hoàn tách khỏi dòng sông bước vào dẫy phố mờ nhạt. Bà già vẫn ngồi bên bậu cửa tay thu vào lòng, đôi mắt lòa hấp háy, thi thoảng toàn thân bà lại run lên từng cơn như con chó ướt. Cây bàng xuất hiện kéo theo cả sự xuất hiện của bầu trời màu tro. “Hôm nay mình không muốn nói chuyện? Hoàn nhủ thầm nhón gót đi qua bà già. Một tiếng thở dài ảo não đuổi theo Hoàn, nó đeo bên cổ chiếc chuông nhỏ phát ra những âm thanh vang vang nhè nhẹ. Và thấp thoáng trong mỗi tiếng chuông một hàng bạch đàn thả lá xuống lưng chú ngựa màu trắng ngà. Một chắt, đôi choi, ba chòi, chín chục. Hoàn mỉm cười men theo dãy phố mờ nhạt, ngược về phía Đồng Quang.

Thư vẫn đang phơi quần áo trên ban công tầng hai mà không bao giờ nhìn thấy mẹ mình ngồi trước mặt. Không bao giờ.