- 25 -
Ngày tự do thứ hai,
Chín giờ sáng,
Tiếng súng dội về từ mạn Gia Sàng đốt lòng Đội Cấn, ông đi đi lại lại, chiếc can trên tay vung vẩy rối loạn. Trong tiếng súng nhỏ trải đều như ngô rang thi thoảng lại dội lên tiếng đại bác trầm trầm tê dại. Hàng phố nhốn nháo, những người lính đổ xô về trại lê dương, ở đó không có tiếng súng nhưng sự im lặng của nó thật căng thẳng.
Đội Trường trong bộ quân phục đại tá xồng xộc đi từ ngoài vào mặt cau có:
- Không chịu hàng, mả cha chúng nó,
Lập Nham đăm chiêu nhìn xuống đôi chân đỏ bầm của mình, quai hàm giật ngang mấy cái. Đội Trường vớ tích nước tu ừng ực, Ba Nho và Tú Hồi Xuân chụm đầu trao đổi gì đó ở cuối phòng. Đội Cấn gõ đầu can vào lòng tay phải nhìn ra cửa hỏi nhỏ:
- Thầy ba thấy thế nào?
Lập Nham tặc lưỡi cho qua chuyện:
- Cứ vây chặt, chúng nó chắc phải mò ra hết... Vấn đề làm tôi nghĩ ở đây là đi hay ở... Ta ít quân quá...
Đội Cấn ngoắt lại:
- Tôi đã bảo là không bàn đến chuyện ấy nữa mà lại,
Lập Nham nhắm mắt thở dài, Đội Trường sửa lại quân phục khệnh khạng bước ra, tốp lính hầu lục tục theo sau. Tiếng súng lốp bốp vọng đến từ ba phía. Một tràng trung liên tành tạch nổ. Nắng đẹp. Những cây bàng khô khua khoắng loạn xạ,
- Đại đô đốc nên cho đắp lũy thật cao ở các ngả chính rồi phục binh ở đấy.
Cả Thấu rụt rè lên tiếng. Đội Cấn ậm ừ mắt như hố chì lỏng, vớ tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn. Lập Nham ra hiệu, hai người lính xốc ông dậy
- Đây có thể chúng nó sẽ kéo lên đường này đường này nữa.
Lập Nham di tay thành vòng cung trên tấm bản đồ, bóng ông mấp mé cạnh bàn. Đội Cấn nghiêng đầu:
- Ta sẽ dồn quân chặn ở hướng Gia Sàng, còn Phúc Trìu, Phúc Xuân để Cả Thấu phục sẵn, thế nào chúng cũng lên đường ấy.
Ba Nho, Tú Hồi Xuân và mọi người xúm lại. Lập Nham nhíu mày cân nhắc tính toán. Tiếng súng tắc pọp từ đồn lê dương vọng lại gợi đến những quả đổi rải rác, thưa thớt giữa vùng trung du yên ắng, mơ màng. Ngoài sân, lá cờ lầm li vật mình trong gió như cố gắng thoát khỏi cán cờ.
Cả Thấu gãi đầu, chiếc cằm lởm chởm râu vênh lên ngó ngược:
- Gì thì gì cũng phải nhổ phứt cái thằng lê dương kia đi đã, Để nó thế ngứa mắt quá đi mất.
Lập Nham cười nhạt, xua tay:
- Cua trong giỏ, bắt lúc nào chả được, dành sức mà làm việc khác.
Đội Cấn hắng giọng, khuôn mặt vuông mỏng nguội lạnh, chỉ đôi lông mày đem rậm xô đạt biểu hiện sự phật ý, ông nhìn thẳng vào mắt Lập Nham. Cái nhìn của Đội Cấn không làm Lập Nham bối rối nhưng ông nghe thấy một tiếng vỡ âm thầm trong quan hệ giữa hai người.
- Hướng chính vẫn sẽ là đồn Gia Sàng...
Lập Nham đặt ngón trỏ vào góc bản đồ. Đội Cấn lạnh lùng gật đầu.
- ... Theo tôi, ta lên chặn đường từ Phú Bình sang, cố gắng đừng để hai cánh quân của chúng hợp nhau lại. Hưởng Phúc Trìu chỉ cần một lực lượng nhỏ chốt giữ là được. Cái đáng lo ngại nữa chính là phía Bắc Cạn. Nếu chúng đưa quân từ đấy xuống e rằng ta sẽ bị kẹp ở giữa,
- Đường Bắc Cạn xuống là đường độc đạo, chỉ cần phá đi thì có thể yên tâm.
Đội Cấn quả quyết.
Mười giờ kém mười, tờ bố cáo thứ hai được dán khắp hàng phố bằng chữ quốc ngữ. Khi thảo bản bố cáo này, Lập Nham đã tham khảo ý kiến Ba Nho, Tú Hồi Xuân, Đội Cấn cũng đã xem qua và phê chuẩn lần cuối mặc dù ông không hào hứng mấy. Đó là việc làm cho đúng thủ tục.
Mười rưỡi, hướng Gia Sàng,
Đội Cấn đưa ống nhòm lên rà một lượt phía trước mặt. Những nòng súng nhấp nhô sau các bức tường. Đội Cấn gạt mồ hôi, tay nắm chặt báng súng, một vệt máu khô kéo dài từ góc trán xuống chân quai hàm. Cách Đội Cấn vài chục mét, súng của hai bên nổ dồn, khói xám vươn lên múa may loạn xạ. Một tốp lê dương di chuyển từ bức tường đổ sang bên con mương chạy bám theo trục đường nhựa.
- Chúng nó đinh đánh tạt sườn,
Đội Cấn lạnh lùng nói, buông ống nhòm và quay lui lại. Một loạt đạn cày bụi ngay chỗ ông vừa đứng, một loạt nữa, khói mù lên trong tiếng nổ dồn dập. Đội Cấn ghé tai Đội Giá nói to:
- Ngài điều thêm mười tay súng nữa sang bên kia, đấy, chỗ ấy, chờ chúng nó đến gần mới bắn. Đi đi, cẩn thận đấy.
Đội Giá gật đầu lom khom chạy dọc đường hào, lưng gồ lên, nhấp nhô. Hết loạt đạn, khói loãng ra, Đội Cấn đã không thấy tốp lê dương đâu nữa, ông nheo mắt ngắm chiếc mu ka ki màu vàng phẳng phiu của viên chỉ huy Pháp đang dập dềnh sau bức tường.
- A-la-sô. A-la-sô.
Tiếng gào khàn khàn của hắn dội lên. Đội Cấn nghe tiếng đạn rít ngồi thụp xuống, người lính đứng sau ông khựng lại rồi từ từ đổ vật ra sau đè lên khẩu súng dài. Một lỗ thủng sâu hút giữa thùy trán anh ta. Đội Cấn rùng mình, quay sang bảo mấy người tuỳ tùng:
- Tập trung vào chỗ cái mũ cạnh bức tường kia, bắn thật mạnh vào.
Những người lính tỳ ngực lên bệ đất nổ súng. Khói phun ra như con rồng trắng, tạt vào mắt làm Đội Cấn phải chúi thấp xuống. Tiếng xì xồ im bặt ngay sau đó nó lại vang lên kèm theo tràng trung liên tằng tặc tằng tặc. Ba người lính cạnh Đội Cấn ngửa ra sau gần như cùng một lúc,
- A-la-sô, A-la-sô.
Bên trái vẫn im lặng, chỉ thấy thấp thoáng một mảnh lưng của Đội Giá uốn cong như mui con rùa già cỗi. Những nòng súng nhô lên nhả đạn liên tiếp về phía Đội Cấn. Mấy người lính nằm gục mặt xuống tránh đạn rồi đột nhiên người trẻ nhất trong bọn vùng dậy chạy ngược về phía sau, vừa chạy vừa hét lên những tiếng man dại hoảng loạn. Lập tức những người còn lại bỏ súng chạy theo anh ta.
- Đứng lại!
Đội Cấn thét lên. Một loạt đạn tằng tặc lao ra từ bức tường bên kia con mương. Đội Cấn thấy những người lính xô về phía trước lảo đảo rồi đổ sập xuống. Cùng lúc ấy Đội Giá nổ súng.
- A-la- sô.
Đội Cấn rút phắt khẩu súng đeo bên hông nhổm hẳn người khỏi bệ đất. Viên chỉ huy Pháp, một tên trung uý trẻ măng, râu quai nón lao vụt tới bằng những sải chân dài, sau hắn là một tốp lính lộn xộn- Đội Cấn bóp cò và ông nhìn thấy viên trung uý khựng lại, đôi mắt xanh lơ to tròn của hắn giãn ra hết cỡ rồi từ từ nhíu lại. Một khuôn mặt đẹp, nét trẻ trung có phần sôi nổi. Đội Cấn vẫn chĩa thẳng súng về phía trước, cúi nhìn những lọn tóc nâu xõa ra chỉ cách mũi giày của ông có nửa mét. Tốp lính dạt ra không kịp phản ứng. Đội Cấn ngoắt lại, lăn xuống rãnh chạy luôn sang cánh trái. Mặt đất cày lên bụi mù. Đội Giá vừa đẩy lui được tốp lê dương đánh lén, đang nhồi đạn thì Đội Cấn đến.
- Tốt rồi, điều nửa số quân sang bên phải nhanh lên.
Đội Cấn nói nhanh. Ngay lúc đó tiếng kèn thu quân vang lên lanh lảnh. Đội Giá nặng nề đứng dậy nhìn quanh lắc đầu mỏi mệt:
- Sắp cạn quân rồi. Nếu nó đánh nữa thì...
- Rút!
Đội Cấn quyết định. Những người lính còn lại lầm lũi luồn qua các lùm tre lùi dần về trung tâm. Nắng đỏ khé chiếu chếch lên mặt đất.