← Quay lại trang sách

- 26 -

Chín giờ, người ta đưa Hoàn về nhà trên chiếc xe màu trắng bẹp đuôi trái. Mọi người tất bật chạy đi chạy lại, chỉ có Sơn và Yến là thẫn thờ, uể oải. Trên tay Yến vẫn dính chặt cuốn sách nhàu nát, cáu bẩn. Sơn ngậm thuốc lệch mép, ai bảo gì làm nấy, lừ đừ, không phản đối, chẳng sốt sắng. Thái độ của Sơn như sương, trắng, có

hình mà nhạt, không nắm giữ được. Yến chờ khi Hoàn được đặt nằm yên vị trên giường mới lén mang một lọ cồn ra vẩy khắp người. Mùi cồn nồng lên, Yến kéo ghế ngồi bên cạnh, đúng như vị trí ở viện. Thắng hỏi:

- Sao nhiều cồn thế, Yến?

Yến không đáp. Ngôi nhà sống động hẳn lên nhờ có bà Khánh xắn tay áo dọn dẹp. Tâm thần Sơn hoảng loạn, hắn bắt đâu bị thừa ra thực sự. Không có việc gì dành cho hắn, ngay cả quét nhà, đánh ấm chén. Đã thế, Thắng còn cất đầu video vào tủ khoá lại. Sự uất ức chẹn ngang cổ Sơn, hắn nhìn mọi người bằng con mắt hằn học, căm hờn. Hắn muốn đập phá. Ông Khánh vẫn lặng lẽ ân cần chăm sóc những cây cảnh. Sơn vẩn vơ bám theo ông, lảm nhảm khen cây mà chẳng hiểu mình nói những gì. Mùi cồn thoang thoảng bay lên tầng hai. Ông Khánh bảo:

- Lúc nào thư thả, tôi sang bên ấy chơi một chuyến mới được.

Sơn không nghe thấy, đầu hắn như bị ngâm thuốc tê. Thi thoảng lọt vào tai Sơn vài ba âm thanh rời rạc về cây, gốc, rồng và thác đổ. Nắng chiếu vào cây, lá xanh ướt long lanh rờ rỡ. Bầu trời mênh mông, khoáng đạt. Bất giác Sơn lại nhìn sang nhà bên. Cửa sổ hé mở một nửa và thấp thoáng trong bóng tối một đốm sáng xanh nõn chuối ánh lên, rung rinh như con đom đóm. Sơn đờ người nhớ đến bãi tha ma cạnh nhà mình. Ông Khánh di chuyển sang cây quách tử, cái cây cà thân lẫn lá lúc nào cũng đỏ bầm, hung hãn, bí ẩn... Chậu sen cạn rũ rượi, tàn tạ... cây ban cảnh rời rạc, nhạt nhẽo với một bông trắng mỏng dính lạc lõng... và gốc sung gồ ghề, phức tạp pha hơi hướng của sự gian trá... Những chậu men rạn ngậm sáng đùng đục màu ngọc in lờ mờ vài ba hình thù đen tối.

- Có gì à?

Câu hỏi của ông Khánh làm Sơn giật mình rời mắt khỏi cửa sổ hàng xóm lảng vào nhà. Chiều, cả cơ quan Thắng kéo nhau đến thăm, đứng ngồi cười nói âm ĩ. Yến khó chịu ra mặt. Con Hà nhìn Sơn chằm chằm, mũi nhấp nháy như xác định mùi vị của hắn. Chung thực sự hoảng loạn khi nhìn thấy Hoàn, anh ta xoắn hai tay vào nhau, môi dưới run lật bật, hơi thở tan loãng, biến mất. Không ai nhận ra điều ấy, trừ con Hà, nó được thể, cứ leo lẻo mồm nói, tay đẩy Chung lại gần giường của Hoàn:

- Cô ấy nhìn chú đấy... đấy... Tay cô ấy mềm rồi đây này, chú thử cầm xem...

Chung co rúm lại nhưng vẫn phải làm theo lời con Hà gợi ý. Khi cầm bàn tay lạnh lẽo khô xác của Hoàn, Chung không kìm được cơn sợ hãi, mặt méo xệch nước mắt ứa ra, rít lên những âm thanh điên dại. Thắng cảm thấy thực sự nhục nhã khi bà Hường sục sạo khắp nhà và bám riết bà Khánh để dò chuyện. Ông Huỳnh thì liên tục khịt mũi ca cẩm quá nhiều mùi cồn trong nhà khiến Yến bảo:

- Vâng, chị cháu bị tai nạn mới phải thế

Ông Huỳnh lỉnh ra ngoài. Sơn rụt rè đi qua, ông Huỳnh thấybảo với mọi người:

- Hai đứa em chú Thắng trông không bình thường.

Sơn nghe quay phắt lại lừ mắt làm ông Huỳnh luống cuống suýt buông rơi cái chén trên tay Bà Hường chỏn lỏn:

- Nhà cửa cũng sáng sủa đấy nhỉ!

Con Hà sán lại chỗ Sơn làm quen. Mùi nước hoa ngai ngái từ con Hà phả ra át đi mùi cồn khiến Sơn vừa bối rối vừa ham thích, hắn chỉ tay về phía Chung hỏi:

- Ông kia làm sao thế?

Con Hà nhếch môi khinh bỉ:

- Điên. Nặng lắm!

Sơn cười khùng khục. Con Hà được thể liến láu:

- Anh chẳng biết chứ ở cơ quan ấy à, nhiều lúc đang đi bình thường tự nhiên lão ấy nhảy cẫng lên rồi cứ thế ôm mặt khóc tu tu. Thế có điên nặng không. Một lần nhớ, có khách đến làm việc, cơ quan đang tiếp long trọng thế mà lão ấy xộc thẳng vào hú hét nhảy múa. Chú Thắng chắc không muốn kể cho anh biết đấy thôi chứ ở phòng bọn em làm việc ấy à, lúc nào cũng để sẵn một cái xích, hể thấy lão ấy sắp lên cơn là xích ngay vào gầm cầu thang. Ngẫm ra cũng nhục lắm anh ạ!

Sơn nghe con Hà kể nhìn Chung như nhìn một con vật lạ. Chung không để ý, liên tục thò ngón út vào tai ngoáy, miệng chíp chíp. Tiếng nhạc từ nhà vợ chồng tay hàng xóm vọng sang, con Hà dỏng tai rồi thốt lên:

- Bộ dàn nhà ai ngon quá!

Sơn gật gù vẻ hiểu biết và tự dưng hắn buột miệng:

- Bên nhà anh có một bộ như thế, hôm nào rồi sang nghe.

Con Hà lại chỉ chiếc xe máy hỏi:

- Con này của anh à?

Sơn gật đầu rút khăn mùi soa ra chấm chấm lên đầu xe lau bụi như người ta lau mồ hôi mặt.

- Ngon nhỉ. - Con Hà liếc xéo Sơn mắt chớp chớp - Anh có hay đánh võng không?

Sơn vênh mặt tặc lưỡi vẻ coi thường:

- Cũng thi thoảng... chúng nó phong là tay lái lụa.

Thực ra Sơn chưa hề có thằng bạn nào ở đây, nhưng cứ nói thế cho oai. Con Hà khâm phục Sơn ra mặt và nó rủ hắn đi xem phim cùng mình. Con Hà về rồi Sơn đâm ra bâng khuâng, hắn thấy hình như mình được học ít quá thì phải. Với trình độ lớp bảy hắn kém rất nhiều so với con Hà. Ký ức vẽ ngôi trường cấp một hiện lên trong đầu Sơn với màu nhũ bạc ảm đạm lạnh lẽo...

Trường nằm dưới thung lững với mấy dãy lớp học xiêu vẹo lợp tranh, khi mưa thì trong cũng như ngoài. Đang học nghe kẻng báo động phải lao ngay ra chiếc hào ở đằng sau lớp. Ám ảnh tôi là các cô giáo. Ở lớp vỡ lòng tôi học cô Liên, một cô giáo mặt đầy sẹo trán gồ lên như cái bát đựng canh, hai mắt nhìn học sinh long sòng sọc. Mỗi khi cô bước vào lớp đứa nào đứa nấy cứ rúm lại len lét cúi đầu xuống cuốn vở tập viết của mình. Cô Liên viết chữ đẹp, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển ngược hẳn với bề ngoài. Cô ít mắng học sinh nhưng đứa nào cũng sợ. Lên lớp hai tôi học cô Sâm lác, đó là cô giáo gây cho tôi những cú sốc mạnh mẽ dai dẳng nhất. Cô Sâm lác mắt trái, khi đứng trên bảng cổ cô nghẹo sang phải. Đầu buổi học bao giờ cô Sâm cũng túm lấy đứa ở gần mình nhất, cốc liên tiếp vào trán nó rồi hỏi:

- Ai lác?

Đứa bé mếu máo:

- Cháu.

Cô Sâm dí sát mặt mình vào mặt đứa bé:

- Cháu. Thế cháu lác cái gì?

- Lác mắt.

- Tốt. - Cô Sâm thở ra nhẹ nhõm – Chỉ có các cháu lác thôi vì các cháu là học sinh. Đúng không nào các em?

Câu cuối giọng cô du dương như hát. Cả lớp đồng thanh hô:

- Thưa cô vâng ạ.

Đứa nào cũng sợ ngồi bàn trên gần tầm với của cô Sâm, chúng đun đẩy nhau nên ba bàn đầu bao giờ cũng bỏ trống mặc dù ở hàng cuối có đứa phải ngồl bệt xuống đất để viết. Gần cuối năm học cô Sâm chết đuối ở sông Cái. Di sản của cô để lại sau một năm rèn giũa là đứa học sinh nào cùng mang tật nghẹo đầu sang phải. Thay cô Sâm là một cô giáo trẻ mới ra trường cô dịu dàng nhỏ nhẹ rất quý học sinh. Ở cấp một tôi được học cô là cô giáo tử tế nhất. Lớp ba lớp bốn tôi thay cô giáo liên tục. Giữa lớp bốn thì cô Khang rỗ đến dạy. Người cô Khang gầy như que củi, mặt nhỏ, tóc dài buộc túm lại ở đoạn cuối, mỗi khi cô đi mái tóc đung đưa như một cái đuôi trâu. Nhà cô Khang ngay trong trường, chồng cô tên là Nhẫn, công nhân địa chất. Hai vợ chồng cô có một đứa con gái trạc tuổi tôi lúc bấy giờ. Con bé mắc bệnh tâm thần suốt ngày ngửa mặt lên trời cười. Tôi nhớ sáng nào con bé cũng ra ngồi vắt vẻo trên hàng rào, lưng tựa vào cột tre, hai chân đung đưa đều đặn. Con bé mặc áo xanh sĩ lâm, quần phíp đen rách gối. Giờ ra chơi nếu không có trò gì bọn học sinh lại mắt trước mắt sau sán đến hỏi con bé những câu đểu giả rồi ré lên cười. Tệ hơn có thằng còn lấy que đập đập vào lưng nó rồi hô:

- Vắt, diệt. Vắt, diệt. Bừ rừm...

Con bé cứ vác mặt lên trời cười, nụ cười của nó hiền lành như hoa rau muống. Lũ học sinh gái tình cảm hơn, chúng tết tóc cho con bé và bày cho nó cách chơi chuyền. Mỗi khi còi báo động rú lên, mọi người lao hết xuống hầm chỉ trừ con cô Khang. Nó cứ ngồi vắt vẻo trên hàng rào, lôi thế nào cũng không xuống. Lâu dần cũng quen, không ai lôi con bé xuống nữa, với lại chưa thấy quả bom nào thả trúng trường cả. Lần báo động ấy, như mọi khi, con bé vẫn ngồi trên hàng rào ngửa mặt lên trời thì máy bay xẹt đến. Cả ngôi trường rung lên chao đảo. Còi báo yên mọi người chui ra khỏi hầm phát hiện sân trường có hai hố bom nối liền nhau thành hình số tám. Hàng rào nhà cô Khang ở giữa nơi giao nhau của hai quả bom nên biến mất mang theo cả con bé. Cô Khang viết lên bảng con số tám to đùng rồi gạch một gạch phấn dài cắt đôi con số đó, leo lẻo giảng cho cả lớp:

- Đây llà số Tám, hàng rào nhà cô cắt đôi nó thì thành hai quả trứng, hai số không í mà.

Đó là buổi dạy học cuối cùng của cô Khang. Cô nghỉ ở nhà hai hôm, sau đó hóa điên và vợ chồng cô chuyển đi nơi khác, một nơi xa xôi vô cùng đối với lũ trẻ chúng tôi hồi đó. Hai hố bom được san lại bằng phẳng nhưng cứ đêm xuống chỗ ấy có rất nhiều bướm trắng bay quanh quẩn. Những năm học cấp một còn in đậm trong tâm trí tôi với cảm giác vừa xa lạ vừa đau đớn, ngọt ngào. Càng về sau ngôi trường ấy càng lùi xa, mờ nhạt huyền ảo và trở thành không thực nữa cho dù đôi lúc, đặc biệt khi trở trời, hình ảnh của nó lại trôi về cào cấu tâm trí tôi. Phải, tôi đã hoảng sợ nhưng không bao giờ chán nản. Tôi, một kẻ đã từng có bạn bè, rất nhiều ở bên Linh Nham nhưng chưa yêu ai bởi vì tôi không tìm ra cách xóa đi những gì đã in dấu vào tuổi thơ của mình. Dù sao tôi cũng chuẩn bị xem phim cùng một đứa con gái. Như vậy học ít cũng có thể tán được gái thành phố...

Cả buổi tối ngồi xem phim cạnh Hà, Sơn chỉ day dứt nghĩ về bộ đàn Com -pắc Con Hà mấy lần cầm tay Sơn nhưng hắn không để ý, cho đến lúc về quãng đường tắt qua sân vận động xây dở, chúng mới xoắn lấy nhau, vật vã. Sơn đã hiểu tại sao bọn bạn hắn từ trước đến nay cứ bám lấy lũ con gái. Có cái gì đó thật kỳ diệu khi siết chặt nhau trong đêm tối. Đầu Sơn ù đi hắn không nghe thấy con Hà nói những gì, chỉ còn cảm giác lâng lâng pha giữa trìu mến với hoảng loạn. Cho đến lúc bình tĩnh lại, Sơn mới biết hạ bộ hắn nóng hầm hập, cương lên như một vật thừa thãi quái đản. Nội tạng Sơn như sắp sửa bị trào ra ở chỗ đó, và mọi thứ cứ rã rời tê dại trong trạng thái bất lực... Đùi con Hà chạm vào chỗ cương cứng của Sơn, và mắt nó ánh lên khác lạ. Sơn xấu hổ, khom người xoay nghiêng qua một bên. Rút cuộc không có chuyện gì xảy ra, hai đứa quyến luyến chia tay nhau. Sơn nghe tiếng huýt sáo của con Hà nhỏ dần rồi lẫn vào bóng tối mù mịt của thành phố, hắn lắc đầu duyên dáng cũng khe khẽ huýt sáo. Trong nhà, mọi người còn thức tụ tập hết ở tầng dưới. Sơn bước vào, nhận ra bầu không khí thâm trầm, rời rạc như hôm giỗ mẹ. Hắn len lén ngồi góc trong cùng của chiếc ghế xa lông. Thắng và ông bà Khánh đang nói dở chuyện gì đó, bên giường Hoàn, Yến vẫn chọn đúng vị trí như ở bệnh viện với dáng vươn về phía trước, đầu gục xuống đối diện với cuốn sách mở rộng nhàu nát. Trong ánh điện nê ông, tấm ga trải giường của Hoàn trắng rợn, uy nghiêm, lạnh lẽo, Sơn định đứng dậy đi ngủ nhưng hắn nhớ ra một điều bây giờ mọi sự không như cũ nữa. Chỗ ngủ thật khó giải quyết. Sơn đành ngồi im, vừa mong câu chuyện giữa Thắng với ông bà Khánh kết thúc nhanh, lại vừa sợ nó kết thúc vì lúc ấy chắc Thắng sẽ nói ra lời định đoạt sự ở lại hay quay về của Sơn.

Hình như họ đang nói về Hoàn, Sơn nghe lõm bõm câu được câu mất, nhưng tiếng thở dài thì rất rõ, Đồng hồ đánh mười một tiếng chuông. Sơn quan sát sau lưng Yến, thấy một hình đen in trên quầng sáng vàng vàng của chiếc đèn ngủ. Yến lật sách loạt roạt, vai nhúc nhích, hơi nghiêng sang một bên. Hoàn nằm thiêm thiếp, đầu nhô ra khỏi tấm chăn màu trắng và Sơn cảm tưởng như nó đứt hẳn khỏi cơ thể lơ lửng giữa quầng sáng. Sơn nuốt nước bọt khan, hắng giọng mấy lần nhưng Yến không quay lại. Cuối cùng, ông bà Khánh cũng đứng dậy đi lên gác. Thắng lại ra ngồi cạnh Sơn, vẻ đăm chiêu lạnh lùng. Toàn thân Sơn căng lên, càng tột độ rồi tự dưng nó chùng xuống, tan rã.

- Ngày kia chị Muôn sẽ ghé qua đây rồi về bên nhà. Mày chuẩn bị hai chị em về luôn.

- Còn cái Yến.

- Để nó ở đây vài tuần nữa.

Giọng Thắng rè rè vô cảm. Sơn thở hắt ra, hắn tiếp nhận tin này như một điều bình thường, không sốc mà coi như trút xong một cái gì đó nặng nề ra khỏi cơ thể. ‘‘Cũng được” Sơn nở một nụ cười mà sau đó, chính hắn cũng không hình dung được nó như thế nào. Thắng trở nên nhẹ nhàng tử tế, bảo Sơn vẫn ngủ ở chiếc giường một còn mình sẽ ngủ tạm trên ghế. Thắng giục Sơn đi ngủ, điều đó làm cổ Sơn nghẹn lại, hắn bị xúc động vì thái độ ân cần của Thắng. Khi Sơn đặt lưng xuống giường, khung cửa hiện ra với tấm rèm xanh có hoa văn đen đung đưa, hắn bật dậy nhìn ra ngoài. Một nửa ngôi nhà của tay hàng xóm che lấy hai phần ba bầu trời in trong cửa sổ. Bầu trời chỉ còn là dải xanh mờ hình chữ nhật dài, như một chiếc quan tài xanh dựng đứng. Chiếc cửa sổ của vợ chồng tay hàng xóm hắt ra một vệt sáng màu đỏ quạch như cục máu chưa đông hết. Sơn dỏng tai, không có tiếng nhạc nhưng hắn vẫn nghe thấy nó ngân lên dìu dặt đầy sức quyến rũ. Tiếng nhạc biến mất khi một cơn gió tạt vào nhà khiến tấm rèm tung lên cao rồi từ từ hạ xuống với vẻ yểu điệu mà Sơn chúa ghét. Đột nhiên Sơn nghe thấy có tiếng rít từ bên cửa sổ vọng ra. Tiếng rít của một con vật, nó ằng ặc chẳng ra tức tưởi cũng chẳng ra khoái trá.

- Tranh thủ chợp mắt một tý anh trông cho.

Không thấy Yến đáp lại, chỉ tiếng giở sách loạt soạt hờ hững nhưng xem ra rất bền bỉ. Trong tiếng giở sách đó Sơn thiếp ngủ, chính xác hơn, hắn đi vào một vườn mía bầu. Những thân mía bằng cán cuốc, căng tròn với màu tím có các sọc đen óng tỏa ra mùi thơm ngọt day dứt. Ở mỗi đốt mía có một chiếc mầm, một con mắt méo mó, dị dạng ẩn chứa sự nguy hiểm mặc dù đang thiu thiu ngủ. Sơn nắm lấy góc mía gần nhất nhổ bật nó lên nghe tiếng lá chạm nhau riết róng, sắc lạnh. Hắn rũ rũ cho đất bong ra khỏi gốc mía rồi giơ lên ngắm những chiếc rễ ngắn cũn đang chới với khua loạn xạ như chân cua. “Ăn” Sơn hạ lệnh cho mình bập răng vào ngang cây mía, đột nhiên toàn thân hắn sáng rực lên như tiếng thét trong đêm tối và một chân hắn bỗng rời ra như cơ thể hoàn chỉnh độc lập. Cái chân ấy ra đi sau khi ở nhờ Sơn hơn hai chục năm. Sơn vùng dậy, nằm thở dốc, nghe đồng hồ xổ ba tiếng. Đêm tĩnh mich nhưng nhiễu loạn.