- 28 -
(Thiếu 1 đoạn)
lên dọc hai cánh tay và bả vai. Ông quét đèn pin ngang dọc khắp các góc sau đó hối hả trở xuống. Đến chân cầu thang ông vạch quần đái vung vãi một bãi cho yên tâm rồi chui vào chăn thiu thỉu ngủ tiếp. Đột nhiên lại có tiếng động rầm rầm ngoài cửa. Ông Huỳnh choáng người, miệng líu lại cầm chùm chìa khóa ló đầu ra. Qua song sắt phần trên, ông nhìn thấy một cái đầu nhấp nhô bên ngoài và tiếng đập vẫn rầm rầm vang lên. Ông Huỳnh quát hỏi, cái đầu thều thào:
- Tôi đây mà. Bác mở cửa cho tôi vào.
Ông Huỳnh bước hẳn ra, soi đèn pin vào giữa mặt Chung. Một khuôn mặt hốc hác, mỏi mệt và tê dại.
- Khuya khoắt thế này đến đây làm gì?
Giọng ông Huỳnh hách dịch, Chung lắc đầu, mắt mở trừng trừng bắt sáng lóe vàng như mắt khuyển. Mặt Chung thất thần, trắng bệch. Tay Chung vẫn đấm vào phần bọc tôn của cánh cửa. Ông Huỳnh cân nhắc một lúc, sau đó phẩy tay:
- Về đi.
Chung không nghe thấy, vẫn áp sát cửa, người đu đưa, chao đảo khiến ông Huỳnh càng sợ. Đúng lúc ông định mở cửa thì trên tầng hai lại có tiếng động, chính xác hơn, tiếng rít của bản lề khô dầu, nó vang lên chậm, cắt đôi bóng tối làm hai nửa. Tim ông Huỳnh cứng lại, không chuyển động, ông chờ ánh sáng trong phòng bật lên nhưng chỉ có tiếng rít trong đêm tối. Ông Huỳnh khua tay đuổi Chung như đuổi tà:
- Về đi, về ngay đi, không tôi sẽ hô hoán lên đây này
Từ lúc nghe tiếng động, Chung linh hoạt hơn, anh ta nài nỉ:
- Bác mở cho tôi vào, nhanh lên, có việc gấp lắm.
- Gấp với gáp gì. Về đi.
Ông Huỳnh quay vào múc một ca nước lã hất trúng mặt Chung. Chung bừng tỉnh, lắc lắc đầu, nhìn quanh ngơ ngác rồi quay phắt lại bỏ chạy Ông Huỳnh không ngủ được nữa. Mùi nước giải bốc lên tạt vào phòng làm ông khó thở. Gần sáng lại có tiếng động trên tầng hai, chính xác hơn là tiếng gõ vào cửa kính, nho nhỏ nhưng rõ. Ông Huỳnh mặc kệ, nhưng sau tiếng gõ cứ chập chờn, lúc mau, lúc thưa khiến ông đâm nghi ngại. Ông mò ra sân, nhẹ nhàng như con mèo nép vào bóng tối của cây ngâu lặng lẽ ngó lên, Cả khu tầng hai vẫn như cũ, sáng mờ, tiếng gõ cũng im luôn, khi ông Huỳnh định vào thì nó rộ lên. Ông Huỳnh để ý kỹ, thấy tiếng gõ phát ra bởi một cành cây bị gió đẩy vào mặt kính. Ông thở phào, định lên bẻ cành đó nhưng nhìn chiếc cầu thang tối um như một đường hầm thì lại thôi. Tiếng gõ cành cạch dội lên không làm ông Huỳnh quan tâm nữa và nó cũng bình thường nếu như, ông không bất chợt phát hiện ra có cái gì đó là lạ lồng trong tiếng gõ. Những tiếng thều thào cất lên cùng với tiếng gõ cành cạch vào ô kính. Tiếng người, cho đến lúc xác định rõ thì ông Huỳnh bủn rủn chân tay, chui tọt vào phòng, đóng cửa lại. Qua cửa kính ông nhìn thấy một vệt sáng dài hắt xuống sân, cắt ngang cây ngâu. Vệt sáng ngả màu giữa xanh lơ và tím. Ông Huỳnh khum tay cho tấm kính trước mặt mình tối lại và lúc đó, ông mới thực sự bàng hoàng. Trong ô kính, toàn bộ nửa đầu bên trái của tầng hai hiện ra có một phòng sáng trưng. Ông Huỳnh căng mắt, nhẩm tính từ đầu hồi lại thì phòng đó là phòng của Thắng. Ông gần như phát điên lên quay điện thoại cho Thắng.
- Cho tôi gặp anh Thắng...
Ông Huỳnh lắp bắp, hơi từ ngực dồn hết lên mồm và ứ lại đấy. Ông còn đủ tỉnh táo để nghĩ rằng Thắng sẽ không đến nếu như chỉ vì điện sáng ở phòng làm việc của anh ta. Thắng hỏi lần thứ hai ông Huỳnh bật ra:
- Có trộm!
Đó là tiếng rít, không phải tiếng nói. Trong khi chờ Thắng đến ông Huỳnh vẫn căng mắt vào tấm kính theo dõi ánh sáng xanh lét trên tầng hai. Tự dưng ông nhảy cẫng lên khi vụt nghĩ đến Chung. Có mối liên hệ giữa Chung và ánh sáng đó, trong đêm nay. Tại sao Chung lại mò đến? Từ trước, ông chỉ để ý những bức thư mà quên mất mối quan hệ của nó với cái bóng kỳ dị lần trước. Giờ thì mọi sự trở nên sáng sủa và ông Huỳnh phấn chấn hẳn lên. Ông không sợ nữa, trái lại, còn có vẻ hung hang, đi đi lại lại và khẽ khàng mở cửa mặc dù vẫn chưa dám bước hẳn ra ngoài. Ông mở cửa sẵn cho Thắng. Nhưng một nỗi lo lắng xuất hiện trong đầu ông. Nếu Thắng đến, điện lại tắt thì ông biết ăn nói thế nào. Ông Huỳnh mạnh dạn bước hẳn ra ngoài, Ánh điện trong phòng Thắng vẫn sáng nhưng xem ra rất mong manh. Nó có thể tắt phụt bất cứ lúc nào. Ông Huỳnh hồi hộp, tuồng như ánh điện trên kia là một con vật quý mà ông sắp sửa bắt được Một con công chẳng hạn, Cả đời ông chưa bao giờ nhìn thấy con công thật nên nó trở thành nỗi khát khao, ông hay nghĩ về con công như một con vật huyền thoại mà những con công trên ảnh và trên vô tuyến không làm ông tin. Con công của ông mỗi chiếc lông đều phát sáng, thứ ánh sáng màu ngọc bích, cái màu ông cũng chưa mấy hình dung nổi mặc dù biết rằng nó rất quý Ông nghèo nên thích màu ngọc, nó đắt tiền. Theo lời ông Huỳnh thì tất cả những đồ vật nhà ông đều màu ngọc, ngói cũng màu ngọc, ngay cả khi cơ quan tổ chức liên hoan đi nhà hàng thì ông cũng cố dặn bà Hường rằng tìm nhà hàng nào màu ngọc mà đặt cho sang, mình mất tiền, tội gì. Ông suốt ngày ca cẩm rằng không có miếng vải màu ngọc nào để may một chiếc áo cho tử tế. Cánh trẻ ở cơ quan hỏi mắt vợ ông màu gì? Màu ngọc chứ còn màu gì nữa! Ông chém tay quả quyết, bọn trẻ ôm bụng lảng về phòng cười sặc sụa. Thắng vẫn chưa đến. Gió dậy lên, tiếng gõ lại xuất hiện, lần này nó không gây ra sự bí ẩn rùng rợn nữa, Ông Huỳnh cắn môi, quyết định lên hẳn tầng hai. Ông muốn đến gần ánh điện làm như nếu mình có ở đấy nó sẽ không tắt. Và ông nhẹ nhàng bước lên cầu thang, tiến sát cửa phòng làm việc của Thắng. Ông áp sát người vào bức tường, lần đến cửa ghé mắt nhìn vào. Trong phòng, ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập, vẩn lên những bụi chấm nhỏ li ti như cát đáy sông mỗi khi có một con cá đánh đuôi ngoắt qua.
Ban đầu, ông Huỳnh không để ý, nhưng khi ngước nhìn những bóng điện, ông mới sửng sốt nhận ra rằng chúng đều tắt và cần phòng sáng bằng ánh sáng khác. Ánh sáng đó phát ra từ chiếc tủ của Chung, chiếc tủ như một tảng đá đang chuẩn bị tan, bốc hơi và trong suốt. Bên trong tủ là một... Đầu ông Huỳnh lạnh ngắt, lưỡi đầy mồm, trước khi ngã vật xuống bất tỉnh ông cảm giác có một bàn chân xéo lên mặt mình...
Người ta đưa ông Huỳnh đi cấp cứu lúc ba giờ sáng, bốn rưỡi ông mở mắt nhưng chưa tỉnh. Mọi nguyên nhân đều đổ cho cảm gió vì cơ quan không hề suy chuyển một vật gì. Cú điện ông Huỳnh gọi cho Thắng vẫn là một bí mật mặc dù trong cơ quan, mỗi người đều ít nhất đưa ra vài lời giải thích. Trưa, ông Huỳnh trở lại bình thường về cơ quan ngôi lì ở phòng thường trực mặc dù ngưòi ta đồng ý cho ông nghỉ vài hôm. Ông bảo mình đã khỏe, không hề hấn gì hết ông chỉ nói thế, ai hỏi thêm cũng không trả lời, thái độ trầm ngâm hẳn, mắt hay nhìn xuống và theo như cô văn thư phát hiện, đuôi mắt trái nháy liên tục mỗi khi có người đến gần. Cả chiều hôm đó ông Huỳnh trở thành trung tâm của câu chuyện trong các phòng ban. Duy có một người không bàn tán nhận xét gì đó là Chung. Chung đến cơ quan muộn hơn mọi lần, lên thẳng phòng làm việc ngồi vào bàn. Cánh phụ nữ thoăn thoắt như đưa thoi từ phòng này sang phòng kia để hóng chuyện rồi trở về kể cho nhau nghe. Con Hà không tham gia vào hội đó, nó khác hẳn, trước mặt Thắng nó trở nên nhẹ nhàng, tế nhị khiến anh sửng sốt thực sự, Chung tỉnh khô coi việc của ông Huỳnh là hiển nhiên, anh ta chíp chíp mồm, cắm cúi vào đống giấy tờ bừa bãi trước mặt.
Bà Hường lập tức quy kết Chung là ‘‘thằng vô tâm”:
- Gì cũng phải xuống hỏi thăm người ta một câu chứ.
Bà chì chiết đay nghiến, không phải vì ông Huỳnh mà vì con Hà. Thắng sốt ruột nói bâng quơ:
- Cơ quan đang hỏi thăm bác Huỳnh đấy Chung ạ.
Chung không đáp, lúc sau mò xuống phòng thường trực. Ông Huỳnh đang ủ rũ ngồi cằm tì lên thành bàn thấy Chung vào bỗng rít lên điên dại. Chung vộl lảng ngay ra ngoài.
Bà Hường để ý thấy cô văn thư nói đúng, đôi mắt trái của ông Huỳnh nháy loạn xạ. Cơ quan lại đổ xô đến phòng thường trực bàn tán ẩm ĩ. Bà Hường thuật lại rằng ông Huỳnh lẽ ra khỏi rồi, nhưng Chung xuống thế là ông bị trở lại. Bà còn khẳng đinh:
- Không hiểu sao tôi cảm giác có một cơn gió độc ùa theo cậu ấy Thế là ông cụ bị!
Bà dùng “ông cụ” để chỉ ông Huỳnh với sự trìu mến thương xót khiến mọi người bàng hoàng xúc động và chính ông Huỳnh cũng nấc lên mấy tiếng. Về sau bà Hường chuyển từ “cơn gió độc ùa theo cậu ấy” thành “cơn gió độc thổi ra từ cậu ấy”. Cô văn thư đi từng phòng bổ sung rằng khi Chung gặp ông Huỳnh anh ta xếch ngược một bên mắt, quai hàm nghiến trèo trẹo, mặt nổi từng múi cơ, phát ra luồng khí đen sì hôi nồng nặc.
- Chị Hường cũng bi choáng!
Cánh tay gầy khẳng khiu của cô văn thư vung lên khẳng định. Bà Hường giảm bớt sự cường điệu quá đà ấy bằng cách xua tay cười dễ dãi:
- Choáng thì chẳng phải, nhưng cũng thấy ghê ghê.
Hai chị em nhìn nhau thấu hiểu, cùng uống cạn chén nước cùng đứng dậy sang phòng bên cạnh.
Hết giờ làm việc chiều con Hà không huýt sáo lao xuống cầu thang như mọi khi mà nó đi nhẹ nhàng từ tốn. Thắng nấn ná ở lại để giải quyết nốt một số việc. Chung cũng về muộn hơn tuồng như có ý tránh mặt mọi người.
Khi Thắng xong việc ngẩng lên vẫn thấy Chung đang đọc một bức thư nhàu nát Thắng bảo:
- Đêm qua ông Huỳnh bị ngay cửa phòng mình.
Chung không nói gì chỉ khẽ đặt bức thư xuống thở dài. Ánh nắng đỏ lấp lánh ngoài hành lang hắt vào tấm kính làm căn phòng hồng lên. Thắng nhìn chiếc tủ của Chung bằng ánh mắt lạnh lùng, nghiêm khắc tưởng như bên trong nó ẩn chứa sự phi pháp, tội lỗi. Chung ngửa người ra ghế, ngước lên trần nhà nói bâng quơ:
- Chỉ có thư thôi... mà lão ấy mò lên đây lúc nửa đêm để làm gì?
Chung gần như chồm dậy hỏi Thắng, da mặt căng ra nổi rõ các đầu xương. Thắng kéo ghế lại bàn pha ấm trà mới. Chung lặng lẽ ra ngồi đối diện. Anh ta chấp nhận một cuộc nói chuyện nghiêm chỉnh. Thắng trầm ngâm rít thuốc, anh muốn mọi sự phải được giải quyết trong chiều nay. Thắng muốn biết tất cả về Chung.
- Cái tủ của ông khiến ông Huỳnh không yên tâm. - Thắng chậm rãi mở đầu. - Hình như về đêm nó có gì đấy thì phải... tôi muốn nói, không phải chỉ vì những tiếng nói mà vì cái gì nữa cơ...
- Ông thọc mạch quá rồi đấy!
Chung nổi cáu đột ngột, điều đó làm Thắng ngạc nhiên, anh không lường trước như vậy. Càng ngày Thắng càng phát hiện ra Chung có tính quay quắt. Thắng mím môi, dằn từng tiếng dứt khoát:
- Người ta phản ánh tới tôi...
Thắng phải dừng lại nửa chừng vì tiếng nấc của Chung, Chung ôm mặt, đầu giật giật như đứa trẻ hờn dỗi, hai chân giẫm đạp vào không khí.
- Tôi khổ lắm... lúc nào nó cũng đòi thiến tôi... Chả ai biết gì cả... Đêm qua cô ấy lại đến tìm... sắp mùa đông rồi mà vẫn quanh quẩn ở bờ sông... giời ơi...
Chung lại rít lên, cả người anh ta chảy rũ xuống như một gáo mật. Thắng ngửi thấy mùi thơm lựng, mùi thơm mà anh đã ngửi được hồi còn bé tí tẹo khi người ta nấu đường. Trong mắt Thắng, vệt nắng đó ngoài hành lang đang bốc hơi nghi ngút. Chung ngừng lại không rít nữa nhưng vai vẫn giật giật. Thắng thấy thương Chung, anh ta không bao giờ cười, không bao giờ ngồi tán chuyện và không rượu không thuốc. Suốt ngày Chung ôm bàn làm việc của mình, nhận những bức thư, đọc chúng, lo sợ và chíp chíp mồm vì những chiếc răng sâu. Người Chung ngày càng sắt lại, khô héo méo mó đến mức thảm hại. Nhưng rõ ràng Chung không hề làm hại, không hề gây cản trở hoặc va chạm với ai. Chung là một hòn đá.
- Thư ấy vợ ông gửi à?
Thắng buột miệng hỏi. Chung lắc đầu, mặt ráo hoảnh trở lại, Thắng nhận ra điều đó nên tranh thủ khai thác nhanh:
- Bạn gái à?
Chung gật đầu.
- Cô ấy ở đâu?
- Ở quê.
- Làm ruộng à?
- Mất rồi...
- Chó dại cắn à?
Không hiểu sao Thắng lại nghĩ đến chó dại.
- Không. Ngã xuống sông...
- Thế sao còn những bức thư này?
Im lặng. Thắng bất lực xuôi tay Mặt Chung đã trở lại như mọi khi, lầm li, cau có. Ánh nắng ngoài hành lang bò vào phòng nằm mấp mé cạnh gót giày Thắng. Chung chíp chíp mồm, đầu ngọ nguậy.
- Hôm nào tôi đến chỗ ông chơi. Được không?
- Đến làm gì.
Chung dài giọng khó chịu. Chỗ ở của Chung bí mật như tổ chuồn chuồn.