← Quay lại trang sách

- 29 -

Thư lại mang đến cho Yến những cuốn truyện nhàu nát, gáy được xâu bằng dây thép còn bìa thì dán bằng dính nham nhở. Thư nhộn nhạo đi khắp nhà, thoắt lên thoắt xuống, lúc ôm lưng bà Khánh khi bẹo má Yến. Sơn thấy Thư thì lẻn ngay ra quầy thuê băng ngồi. Thư ghé sát tai hỏi Hoàn:

- Thế nào, bà có nhận ra tôi không hả bà con giời?

Mắt Hoàn trừng trừng vô cảm. Thư thả người xuống cạnh Yến:

- Nghe chừng mụ này còn lì lắm Yến ạ... Đây cuốn này đọc được này. Cũng mùi mẫn ra phết… Sau thằng ấy tự tử.

Yến ậm ừ. Thư nhận thấy da Yến có những chấm loang nhỏ ở hai bên thái dương.

Mùi cồn sền sệt khắp nhà. Người Thư tê dại, gây gây, mắt cay xè và díp lạ. Tự dưng Thư mỏi mệt rã rời, cơn buồn ngủ như một đám mây xám ùa vào mặt, Thư ngáp không cần lấy tay che miệng. Hoàn cựa quậy, mắt vẫn mở trừng trừng. Trong cơn chập chờn Thư nhìn Hoàn và rùng mình, nỗi sợ hãi dâng lên. Một khuôn mặt nửa sống nửa chết, lạnh lùng ác hiểm thò ra khỏi tấm vải trắng hình chữ nhật. Bất giác Thư bíu lấy vai Yến và chạm phải đầu xương nhọn. Yến lắc người tránh bàn tay Thư một cách phũ phàng tưồng như vừa bị xúc phạm ghê gớm. Tiếng nhạc từ nhà bên vọng tới, ban đầu thoang thoảng, sau dồn dập quấn quýt xô đẩy tràn ngập cả không gian xung quanh. Rồi tiếng nhạc dừng lại đột ngột, một lúc sau nó tiếp tục cất lên một cách nhẹ nhàng, nhún nhẩy và giữ khoảng cách xa vời vợi. Bà Khánh xuống phá tan không khí lơ mơ ấy bằng những câu hỏi về đoàn. Thư nhướn mày dẩu môi, một cử chỉ thường xuyên mỗi khi nhắc đến cơ quan. Thư lại liến láu kể về từng người vừa kể vừa tự cười. Bà Khánh mủm mỉm nghe, Yến thì vẫn giữ nét mặt lạnh tanh mặc dù không bỏ sót một lời, Thư ngồi dấn thêm chút nữa rồi vào đoàn tìm Cương. Tình trạng của Cương ngày càng trầm trọng, Cương lên cơn sốt mặt đỏ hực nằm vật vã trên đầu giường, đầu lật qua lật lại. Đỡ sốt Cương lại thờ thẫn ra sát hàng rào ngồi cả ngày. Con ngựa vẫn ở đấy vẫn ăn cỏ và chuông ở cổ nó vẫn vang vang nhè nhẹ mỗi khi nó di chuyển hoặc rũ bờm. Hầu như không ai chú ý đến Cương nữa. Thư thấy Đoàn Lân chống nạng đứng giữa đám người, khua tay múa chân diễn tả cái gì đó. Cương ngồi hai tay chống đầu gối thân vươn về phía trước giống như một con nhái sắp sửa nhẩy. Phượng đang gọt cam cạnh Cương ngẩng lên nhìn Thư không nói gì, cúi xuống gọt tiếp. Cương Phượng hít thật sấu nhưng không thở ra. Và Phượng rút thuốc châm hút. Làn khói xanh nhạt vẫn lên, lơ đãng xoay tròn trên đầu Phượng.

Phượng đặt thuốc vào môi Cương. Thư nhìn khói thuốc mà chỉ coi nó như một cái cớ để chăm chú.

- Đêm qua lão Hùng mò sang phòng tao. - Phượng nói đều đều - Tao phải dọa kêu lên lão ấy mới chịu về. Mày cũng đừng giận làm gì, đàn ông thằng nào chẳng thèm khát chuyện ấy.

Thư lặng đi lún sâu vào không khí, cảm giác nghẹt thở. Hình như Phượng còn nói gì nữa, nói gì nữa.

- Tao cám ơn mày!

Thư đứng dậy đi lang thang trong khu tập thể, mỗi phòng ghé vào một chút, hờ hững vài ba câu chuyện xa lạ buồn tẻ. Qua phòng Phạm Hùng, Thư cắn môi nghĩ ngợi rồi quyết định đẩy cửa bước vào. Căn phòng sạch sẽ, hơi lộn xộn, không có mùi, tuyệt không một mùi vị. Bộ ấm chén sáng trắng xếp thẳng tắp trên mặt bàn kính in hình xuống tạo cảm giác choáng lộn nhỏ bé. Hùng nhìn Thư, như mọi khi mắt chớp chớp, miệng hơi chúm lại, gật đầu. Mặt Thư lạnh tanh nhìn trả lại Hùng, đầu cũng gật gật. Hùng hỏi:

- Gì mà ghê thế?

Thư nhếch môi tự rót nước cho mình:

- Đàn ông nhiều khi cũng tởm, anh nhỉ!

Hùng giật mình. Thư đổi mặt, vui vẻ như mọi lần, giọng lại lả lơi cười cười nói nói. Hùng thở phào trách:

- Hôm nay em làm sao ấy

Thư dẩu môi:

- Lạ lắm à? Em đùa anh một tý đấy mà. Sao mãi mà không kiếm được vở nào mới hả anh?

Hùng phẩy tay:

- Cũng có đấy. Nhưng mọi người có chịu đâu. Cái nào cũng lắc, cái nào cũng thiếu xung đột thiếu thắt nút... Sao lâu không vào đoàn?

- Bận, Em mới gặp lại một anh bạn cùng học...

Giọng Thư lấp lửng. Phạm Hùng ngả người ra sau, hai tay vươn sang hai bên, mặt lộ rõ vẻ cay cú, hậm hực. Thư không để ý thao thao kể về anh bạn cùng học của mình với giọng ngưởng mộ thi thoảng lại nhấn một hai câu “anh ấy hùng mạnh lắm, không dây dưa vào nghệ thuật nghệ thiếc gì đâu. Đàn ông thế mới là đàn ông chứ... anh ấy nghiêm túc, không có nhu cầu như những thằng đàn ông tiểu nhân khác, bạ đâu cùng sục... anh ấy làm giám đốc, anh ấy bảo ở đời, không gì khổ bằng thằng làm phó”. Sau đó Thư ra về, vui vẻ như mọi khi, véo mũi Hùng một cái, thơm lên má một cái và cười rất duyên. Ngồi lên xe ra khỏi đoàn một lúc Thư mới biết mình để quên mũ ở phòng của Hùng. Gió làm tóc Thư xù lên, vật vã. Và Thư quyết định tạt qua cơ quan Thắng, mặc dù không biết để làm gì. Lần đầu tiên Thư vào đây. Ông Huỳnh chống nạnh hoạnh họe:

- Chị gặp anh Thắng làm gì? Chị là người nhà à?

- Em là bạn.

- Bạn, Xinh gớm nhỉ. Để tôi gọi chú ấy,

Thắng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thư đến cơ quan mình, Thư luống cuống:

- Em đang đi, tiện thể tạt qua hỏi anh một tý,

Thắng đưa Thư ra quán giải khát ngoài cổng, anh chưa bao giờ tiếp bạn bè trong phòng làm việc. Thư bịa ra vài câu hỏi rồi nghe Thắng trả lời. Giọng của Thắng vẫn đều đều từ tốn đầu cúi xuống nhìn vào cốc nước cam đặt trước mặt Thư như lần hai người ngồi uống bia ở cạnh nhà bảo tàng. Cô chủ quán đặt bao thuốc vào bàn tay đang xòe ra đón sẳn của Thắng, Anh chăm lửa, khói phun cuộn lên rồi loãng dần và từ đấy về sau khói luôn ở độ mỏng nhẹ mơ màng,

- Đã bao giờ anh Thắng thấy mệt mỏi chưa?

Thư đột nhiên chuyển chủ để, Thắng lại rít thuốc, đầu rũ thấp hơn nữa, lần này thì mặt anh in trong cốc cà phê của chính mình. Câu hỏi phá bỏ ranh giới khách sáo, nó kéo xích hai người lại.

- Cũng thi thoảng, - Thắng cười, ngẩng lên nhìn Thư - Còn Thư thì sao?

- Em ấy à, cũng thi thoảng.

Hai người cùng cười. Không hiểu sao lúc ấy Thư cảm thấy Thắng đã thân thuộc với mình từ lâu, Thắng có sự tự tin, có sức mạnh toát ra từ những cử chỉ nhỏ nhất, Thắng không xưng tôi với Thư như mọi lần nữa.

Đột nhiên Thư muốn ôm lấy Thắng. Thư hỏi bâng quơ, nhưng giọng run lên:

- Tối mai anh Thắng bận gì không?

- Không. Cả ngày làm việc ở cơ quan căng thẳng, hết giờ là về nghỉ, chẳng có việc gì cả.

- Mai em tổ chức sinh nhật, em mời anh đến dự cho vui. - Thư lấp liếm thật nhanh - Anh cũng nên đi chơi cho nó khuây khỏa, chứ cứ ở một chỗ, ung hết cả người.

Ông nhìn thấy viên đạn lừ lừ tiến thẳng về phía mình, nó lóe sáng, gầm rống hệt một con mãnh thú. “Khỉ ạ, chẳng lẽ lại nhanh đến thế. Chẳng lẽ..” ý nghĩ của ông bị dứt đứt, cố vươn lên bám lấy nhau một lần nữa rồi với sự bất lực tuyệt vọng, nó rủ xuống mềm như một sợi bún. Ông lại gặp buổi chiều mảnh mai, nó bị đóng vào vách nứa, thi thoảng rùng mình ớn lạnh. Thời khắc sắp hết, ở đâu đó, xa, sâu trong lòng hang chìm dưới đất, ngọn lửa đang thoi thóp... Những dãy đồi màu lục trườn đi, chúng hoang vắng im lặng, nổi gồ trên nền trời xám nhạt nặng nề đang võng xuống. Chân trời là một dải trắng, sắc lẹm như lưỡi gươm. Ông buồn nôn, cơn buồn nôn năm chín tuổi, khi lần đầu tiên ông nhìn thấy hai con gà đang xé đôi một con giun. Ông há mồm, cố ựa mọi thứ trong người ra, nhưng rõ ràng là không nôn được bởi vì cảnh ấy đã quá xa, không còn màu sắc, mùi vị nữa. Ông thở khò khè, bất lực, nước mắt ứa ra. Chân trời ngày càng mỏng, nó gờn gợn, ram ráp và đột nhiên, từ ngón trỏ của ông ứa ra một dải máu. “Mình lại đứt tay mất rồi”. Ông lẩm bẩm, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào chân trời nữa. Nó quá sắc...

Đột nhiên đám mây vàng cuộn lên...