← Quay lại trang sách

- 31 -

Ông Khánh bỏ ra ban công, trong ánh nắng chênh chếch, những cây cảnh rung rinh lấp lánh làm thế của chúng rõ nét hẳn lên. Chậu sen cạn tàn úa nằm giữa ánh nắng vàng như được khảm bằng xà cừ, màu đỏ tía của nó nhói lên bất thường, các mảng nâu mỏng được phủ lớp mây trắng nhẹ như hơi nước. Cây tùng xoãi bóng xuống ngang hông ông Khánh. Chiếc chậu vuông màu ngọc ải ngậm sáng dìu dịu, mơ màng, ông Khánh không cưỡng nổi mình run rẩy vuốt ve cây tùng, từ gốc xuống ngọn và lần ngược từ ngọn lên gốc. Cây tùng ram ráp tỏa ra hơi ấm thoang thoảng. Người ông Khánh tê dần theo cảm giác truyền từ cây tùng qua lòng bàn tay phải già nua, run rẩy. Đến lúc cây tùng sắp sửa nóng đến nhiệt độ của cơ thể sống thì tiếng nhạc xuất hiện quấn quýt với làn hơi ấm của cây tùng. Sự hòa quyện này tạo ra cảm giác bức bối, râm ran trong ông Khánh. Càng ngày tiếng nhạc càng dâng lên, dồn dập. Ông Khánh nghẹt thở, cố gắng thoát ra sự giao hoan của hai luồng không khí hư ảo ấy bằng cách hất mạnh tay mình khỏi cây tùng. Ông mở mắt, ngoái sang bên và giật mình. Sơn đứng cạnh ông từ lúc nào, đang nhìn sang cửa sổ nhà hàng xóm với khuôn mặt chìm đắm mơ màng. Quai hàm Sơn trồi lên, gân cổ chằng chịt. Tự dưng ông Khánh sởn da gà, lảng ngay vào phòng. Một cơn bão trong suốt, mạnh mẽ, khốc liệt đang đến và ông lại nghe tiếng réo ù ù từ nơi xa vọng lại, tiếng réo mơ hồ nhưng tràn ngập không gian. Sơn vào theo ông Khánh, hắn thất thần, tay chạm phải cái gì cũng vuốt ve nhưng lại không biết. Ông Khánh thấy Sơn nhìn xuống chân, tay lượn khắp chiếc phích đun nước bằng điện, liền hỏi:

- Mấy hôm nay không có băng mới à?

Sơn lắc đầu, đột nhiên hắn ngẩng phắt lên, nhìn ông Khánh, mắt long lanh:

- Bác cháu mình đi sang bên kia chơi đi.

Sơn chỉ tay sang nhà hàng xóm. Ông Khánh rướn lông mày ngạc nhiên. Sơn đứng dậy cho hai tay vào túi quần đi quanh chiếc ghế ông Khánh đang ngồi, mặt hắn toan tính với nước da tai tái và con mắt gườm gườm,

- Ở bên cháu ấy à, hàng xóm sang nhau là chuyện bình thường, - Sơn nói lấp đi - Sang chơi một tý bác ạ. Cháu thấy ông chồng cũng có vẻ dễ tính. Hôm trước gặp cháu ông ấy còn gật đầu chào. Ông ấy… mời cháu sang chơi, nhưng đi một mình cháu ngại,

Sơn không ngờ mình lại có thể bịa ra trắng trợn như thế. Ông Khánh lắc đầu, cảm giác bất an đang lởn vởn quanh ông, nó thít dần lại từng giây một,

Bà Khánh mang những đồ bẩn đi giặt, Yến ngồi xoa bóp chân tay cho Hoàn. Người Hoàn sốt lại, da lạnh và mềm, các khớp xương kêu lục khục mỗi khi chuyển động. Yến cầm hai cổ tay Hoàn gấp lên gấp xuống đều đặn, rồi lén lấy lọ cồn ra vẩy lên các góc giường. Mùi cồn lại xộc lên làm Yến tỉnh táo, háo hức. Yến xốc Hoàn dậy, cho ngồi dựa lưng vào hai chiếc gối kê chồng lên nhau sau đó tập duỗi phần chân. Những ngón chân của Hoàn quặp lại, giấu vào lòng chân như những đứa trẻ xấu hổ nép sau cánh cửa nhà, Yến cố bẻ ngón chân duỗi ra, mỗi lần bẻ, Hoàn lại khẽ oằn lên mắt mở trừng trừng, mồ hôi rịn lấm tấm trên trán và sống mũi. Ngày nào cũng phải tập cho Hoàn nửa tiếng như thế. Khi bà Khánh quay ra, đã thấy Yến đặt Hoàn nằm lại và đang cắm cúi với cuốn sách trên tay

Bà Khánh bảo khẽ, thân mật:

- Đọc ít thôi không hỏng mắt đấy Yến ạ!

Yến mỉm cười, không ngẩng lên mà lật trang. Bà Khánh nói to hơn chút nữa, giọng vui vẻ:

- Hệt như con Hoàn này. Rỗi là vớ lấy sách. Tao chả thấy gì hay cả, suốt ngày chàng với nàng, bịa bỏ cha đi.

Yến đặt sách xuống:

- Họ viết hay lắm... sau rồi Diễm phải tự tử, vì lão Hoàng đi với con ngoại quốc... Nước mắt chảy dài như một dòng thủy tinh lỏng trên má nàng và buổi chiều xưa, buổi chiều khi chàng đặt chiếc hôn đầu tiên lên môi nàng, bỗng hiện về, lộng lẫy, huy hoàng như một giấc mơ trên thiên đường...

- Ơ hay chửa, Yến!

Bà Khánh sửng sốt gọi to, Yến câm bặt, nhìn bà cười gượng gạo. Lòng bà Khánh lại nhói lên. Bà nhớ tới nụ cười hôm đầu tiên gặp Yến, nó mơ màng, quyến rũ có chút trong sáng, thật thà, giờ, nó vẫn mơ màng, quyến rũ nhưng có nét ghê sợ như vật lạ đột ngột có mặt trong nhà, nó như một xoáy nước xanh thẫm. Bà Khánh quả quyết bước tới cầm cuốn sách của Yến cất đi.

- Hôm nay không đọc nữa. Mà sao cháu bôi nhiều cồn cho nó thế. Mai thôi nhé.

Yến xịu mặt giận dỗi, bà Khánh lấy giẻ lau thành giường cho đỡ mùi cồn, bà mở tung các cửa sổ, bật quạt thêm một nấc. Căn nhà thoáng hẳn, sáng và nhẹ nhõm. Tiếng động từ đường vọng vào làm Yến bứt rứt. Một cái gì đó bị tuột đi, trôi mất, chỉ còn lại cuộc sống khô cằn, trần trụi, vô cùng bụi bặm. Mắt Yến hoa lên, Yến không chịu được nữa, buột miệng kêu:

- Mẹ ơi!

Tiếng kêu xé ruột làm ông Khánh lao bổ xuống. Yến gục mặt vào thành giường, vai rung lên. Hoàn thở dài đánh sượt vật đầu sang bên.

Nước sáng dịu loang ra, rung rinh trên bức tường xi măng màu vàng nghệ, Hoàn nhặt những viên sỏi ném xuống sông, chúng không gây ra tiếng động, chỉ thấy bắn lên vài tia trắng và các vòng sóng dập dờn chạy xa, xa mãi, đến giữa sông rồi hòa tan trong luồng chảy đang gồ lên. Không có mặt trời, mọi thứ tự soi sáng chính mình và chúng gây nên sự rời rạc ích kỷ. Bản thân Hoàn cũng tự soi sáng bước chân mình. Hoàn rời bờ sông, theo lối mòn nhỏ xíu ra khu công viên. Thấp thoáng trong các tán cây, những bóng người lặng lẽ, nhẹ nhàng đi lại. Vài ba cặp ngồi trên ghế đá, những chiếc ghế sứt sát, loang lổ vì nước bẩn do lũ trẻ vấy lên. Mùa đông bóng tối không tan, ngay cả giờ hoàng đạo. Bóng tối vít thời gian lại, đóng đinh nó lên những cành sung và tất cả đều ẩm ướt, ảm đạm. Hơi thở của con người cũng chẳng chịu ra đi, nó quanh quẩn ngay trước mũi như ăn vạ, lại như sỉ nhục họ. Hoàn chọn chiếc ghế ở chỗ tối nhất, ngồi xuống và chờ đợi... Cô gái bước ra từ sau lùm cây hình con hươu tiến lại, chia tay trước mặt Hoàn. Những ngón tay tự sáng, mượt mà nhưng yếu ớt, run run nhẩy lên nhẩy xuống. Hoàn lắc đầu. Cô gái bỏ đi, bàn tay vẫn ở lại mơ màng giữa không khí. “Trời với chả đắt, não cả ruột. Người đàn bà bên cạnh càu nhàu, mụ phủ lên đầu chiếc bao tải rách. Hoàn nhếch môi khinh bỉ bỏ đi. “Mặc kệ nó, mặc kệ cái bàn tay mơ màng hão huyền ấy’’. Hoàn nghĩ, lập tức tiếng nhạc ngựa vang vang nhè nhẹ vọng lại... Mình là tiếng chuông, một tiếng chuông thôi, nhưng mình dài, luôn tự biết nhân lên, nhân mãi cho đến lúc cả họ và mình kiệt sức. Chưa bao giờ mình bị bỏ quên. Mình thích lang thang, len vào tận các cuống lá, trèo lên những nóc nhà cao nhất. Mình đi nhiều, nhưng thực ra thì mình vẫn ở nguyên một chỗ. Chuông chẳng có mùa. Mình vang vang nhè nhẹ còn chị ấy lắng nghe. Chị ấy muốn biết mình sẽ đi đến đâu. Mình là một tiếng chuông, chả mạnh mẽ sang trọng gì nhưng vẫn là một tiếng chuông. Ngày nào mình cũng đi thăm bạch đàn, chúng rụng nhiều lá. Lá rụng thì buồn. Họ bảo chả ai đẻ ra mày cả. Tại sao ạ? Ai biết được. Chuông không đẻ con. Chúng tự sinh ra. Mà sao mày hỏi lắm thế, khỉ. Về đi! Mình không tin. Không có mẹ thì vô lý Mình nhớ rằng ngày nào mình cũng được đẻ ra từ hố đen thăm thẳm, nóng hầm hập. Cái hố ấy lắc lư chao đảo, nó chuyển động hình vòng cung cố đẩy mình ra, cưỡng lại cũng chẳng được. Con ngựa ấy thật tởm lợm. Nó có quyền gì chứ. Nó chỉ là một động vật ăn cỏ và đi bằng chân. Đồ súc vật, không có lấy một cái tay mà cũng dám hành hạ mình... nó đẩy mình ra, khác nào đẩy bố mẹ anh chị nó. Mình là một tiếng chuông, mình có từ lâu, biết tự nhân lên, dài mãi, ngân nga, vang vang, nhè nhẹ, còn nó chỉ là một con ngựa vô học... Dù sao thì cũng cứ mơ màng cái đã...

Rất lâu sau đó Hoàn mới phát hiện ra rằng mình thở ít, hầu như không thở, điều đó làm cô thú vị. Mùa trôi qua mỏng nhẹ, không rõ nét. Bắt đầu từ dải xám vô nghĩa bám nhòa lấy màu xanh lục óng ả, màu xanh vẫn những làn bụi trắng đục phủ mờ các cành bàng hoành sang hai bên. Dải xanh lục trượt qua như sương bay mây chuyển, chậm, im lặng, sau đó là dải đó không đều, chỗ nhạt nhòe chỗ chói lên rực rỡ, dòng sông nằm giữa hai dải đò. Phượng rơi, phượng rơi nhưng phượng xa lạ như chưa bao giờ gặp, chưa bao giờ có mặt ở trần gian này. Mùa hè thật xa xăm, những con ve bắt đầu kêu nhưng không có tiếng, cánh chúng rung rung, vài con rời khỏi thân cây gieo mình xuống nửa chừng, xòe cánh lượn một vòng, đập mặt vào thân cây khác sau đó rơi xuống như một mảnh vỏ xà cừ khô bị rụng. Dải màu đỏ chuyển thật chậm, nhạt dần, và trên nền của nó loáng thoáng ánh vàng chiếu vào. Mùa thu xuất hiện nhưng không vàng, không rơi rụng. Chỉ là dải dài, trong, lộng lẫy như mảnh vải Giao Cẩm được kéo qua một tấm kính đục. Có những cơn run rẩy chạy thành từng đợt, hơi rực lên như má người sốt nhưng không phả ra hơi nóng. Mùa thu mơ mơ, cái mơ mơ trong suốt, toàn bộ hình hài của nó gợi đến một luồng sương, chính xác hơn, một dải nước vang dài, sâu, bao trùm toàn thể thế giới. Khi vệt nước bị rè đi, loãng ra thì độ trong trẻo biến mất lại xuất hiện một màu ghi nhạt với những chiếc lá lay động, uể oải, xa lạ. Một con mắt kéo dài theo dải màu, dài mãi vượt qua sự chán nản. Vài ba cái lá than thở, phẫn uất lao xuống mặt đất, đường bay lảo đảo, man dại. Mùa tiến lại gần Hoàn, choán hết tầm nhìn, áp sát và hút nhiệt lượng từ cơ thể cô. Tâm hồn Hoàn già đi, mệt mỏi, trống trải. Nhưng không thể khóc được... Hoàn đi giữa hai bức tường cao vút còn ngái mùi vữa. Gạch non ngậm sáng điềm tĩnh hơn gạch già. Hình như ở đâu đó đang xây lên một ngôi nhà và những kẻ xây phải nỗ lực ghê gớm. Hình như xa hơn cả ngôi nhà đang xây là tiếng đổ trầm trầm.

Theo rệ cỏ Hoàn gặp lại mặt sau của ngôi nhà. Đứa bạn gái vẫn mê mải với dây quần áo chăng ngang ban công, không nhìn thấy bà mẹ ngồi đối diện bên bậc thềm đất có mấy đám cỏ già cỗi, nhàu nát. “Nó đấy, con với cái, chả thiết chú ý gì đến xung quanh cả. Gọi hộ bác một tiếng”. Bà già ca cẩm, lưng cong lên như mèo gặp chó, cằm đặt trên hai đầu gối, đôi mắt lấp lánh ướt, khuôn mặt lõm triệt để tuồng như đang cố gắng lộn vào bên trong. Hoàn lắc đầu. Ích gì. Thời gian làm mọi người điếc nặng. Vả lại bạn bè đâu phải lúc nào cũng cất tiếng gọi nhau dễ dàng được. Hoàn mang máng có lần mình từng đứng ria ban công, tíu tít với dây quần áo, chỉ khác quần áo của Hoàn màu nhã hơn, không xanh đỏ tạp nham như nó. Những chiếc quần vắt ngang, buông thõng, hai ống gợi lên cảm giác chết chóc, bại liệt. Quần phơi kiểu nào cũng xấu, Hoàn thích phơi áo, những chiếc áo vươn dài theo dây, đung đưa lật tà trông vui mắt và hiếu động. Giá như con người cũng được như những chiếc áo, sẽ bay đi đoàn đoàn lũ lũ về chân trời sau đó nằm chết gọn ghẽ trong một chiếc tủ hoặc chiếc va li nào đó thì thật nhẹ nhõm. Cô bạn gái hắt hơi, con mèo gào lên nhảy vọt qua mặt Hoàn, những sợi lông của nó dựng đứng và tỏa sáng. Hoàn nổi gai, cái ấn tượng bị một đôi mắt nhìn thấu khiến cô giận dữ quay ngoắt người bỏ đi. Tiếng gào của con mèo trượt qua nhanh nhưng những sợi lông phát sáng của nó lại đeo đẳng Hoàn…