- 32 -
Thắng về đến nhà, rời rã, hoảng loạn. Người Thắng nóng lên, cái u uất không tiêu tan nhưng sinh lực thì quay lạt Thắng sực nhớ từ khi Hoàn bị tai nạn, anh không được làm tình nữa. Cái nhu cầu đều đặn của Thắng bị chặn lại nhưng không làm anh sốc vì phải quay cuồng với trăm thứ việc. Giờ nó trỗi dậy từ từ, lúc đầu là sự bâng khuâng, lòng dạ cứ thót lại, da diết dân lên, hay nghĩ tới những lần vợ chồng ngủ với nhau. Toàn bộ sinh lực của Thắng đang đòi lại uy quyền nó có. Cơm tối xong, Thắng kéo ghế ngồi bên Hoàn, cảm thấy con chim cuối cùng sắp bay khỏi và chỉ còn lại mặt đất trơ cằn. Tim Thắng đập nhanh hơn một chút, không rõ mừng hay lo. Hoàn đã nằm quá lâu và mọi người đã quá mỏi mệt. Một hai hôm nữa Sơn sẽ phải về, Yến cũng sẽ về sau đó một hai tuần. Thuê người chăm sóc Hoàn, cũng được, nhưng còn những người đang tỉnh táo, như Thắng, như ông bà Khánh? Buổi tối, Yến ngồi ở góc phòng với sự im lặng hầm hập, Sơn quanh quẩn ngoài sân, bà Khánh luôn tay dọn dẹp, ông Khánh đang cắm mặt vào bản tin thời sự trên vô tuyến. Thắng không bị ai quấy rầy, ngồi cầm bàn tay lạnh ngắt của vợ nghĩ miên man. Đột nhiên Thắng lặng đi, anh nghe tiếng mọt từ phía Linh Nham vọng lại. Tiếng mọt cồn cào nghiến ngấu, mặc dù nó chỉ mơ hồ như một chiếc khăn kim tuyến rơi trên mặt nước đêm mênh mông.
Khi Thắng nhắm mắt tập trung thần kinh để nghe cho rõ hơn thì tiếng mọt biến mất. Thắng lắc đầu thở dài ra bàn lấy thuốc châm hút, anh rít mạnh, sâu cảm thấy rất rõ đường đi của luồng khí từ cổ họng xuống đến phổi và hun nóng nó. Chiếc quạt cây đen trũi chậm rãi quay hình vòng cung, tiếng của nó đều đều đến mức hòa tan vào không gian và trở thành sự im lặng bất động. Thời gian này, cái hình người kỳ dị không thấy xuất hiện cạnh Thắng nửa mặc dù anh vẫn mơ, liên tục mơ những giấc mơ buồn bả, hãi hùng. Bà Khánh đánh rơi chậu trong phòng vệ sinh làm cả Thắng lẫn Yến giật minh.
Thắng hỏi:
- Đỡ chưa, Yến?
- Rồi ạ.
Yến đáp nhỏ, nhưng giọng khàn nặng. Chuông điện thoại đổ, Thắng nhấc ống nghe. Con Hà gọi đến, nhận ra giọng Thắng, nó ngập ngừng một lúc rồi đặt máy. Yến ngồi xem vô tuyến thờ ơ, miễn cưỡng, tuồng như chỉ để lấy vì. Lại chuông điện thoại, lần này Muôn báo tin bên nhà đã khởi công. Thắng giật minh hỏi gần như quát:
- Sao bảo còn hơn hai tháng nữa cơ mà.
- Tôi cũng chẳng biết, sáng qua ghé qua đã thấy đào bới lung tung cả lên rồi. Kỷ nó bảo nó không muốn tôi với cậu phải bận tâm. Mình nó làm được hết,
Thắng thở hắt ra. Hlnh như bên ấy đang sắp sửa phạm phải một sai lầm khủng khiếp nào đó.
Thắng buông máy, quay sang Yến:
- Ở nhà Kỷ nó đang đào móng rồi.
- Thế à, sớm nhỉ.
Yến đáp chiếu lệ, rời khỏi chiếc vô tuyến đến ngồi vào ghế cạnh giườngHoàn.
Thắng bước nhanh ra ngoài tìm Sơn nhưng không thấy, anh quay vào, lồng lộn đi lại. Mùi cồn càng dậy lên. Thắng muốn Sơn về ngay sáng mai, mặc dù biết điều đó chẳng giúp Kỷ được gì, nhưng dù sao có thêm người, vẫn yên tâm hơn.
- Đừng có bôi cồn nữa mà lị. Mày muốn nó chết ngạt à.
Đầu nghĩ về Kỷ nhưng Thắng lại quát Yến. Bà Khánh giật mình chạy ra nhìn anh em Thắng lặng lẽ lắc đầu. Mặt Yến lì ra quờ tay tìm cuốn sách đọc dở. Thắng giật phắt chiếc khăn ném xuống trước mặt Yến:
- Lau cho nó đi, nhanh lên.
- Kệ tôi!
Đột nhiên Yến rít lên nhưng không đổ xuống mà bình tĩnh sửa lại tư thế và cắm mặt vào cuốn sách một cách cương quyết, bền vững. Thắng chết đứng, đầu óc choáng váng. Lần đầu tiên Yến quát lại Thắng. Và tiếng mọt vọng đến thoang thoảng nhưng day dứt.
Sơn ngồi cùng con Hà trên những thành bê tông ở sân vận động. Phía dưới, rạp chiếu bóng lờ mờ sáng, thưa thớt vài ba người đáo qua đáo lại, Trên đầu, bầu trời đen hun hút, dày đặc sao, Sơn khoác tay qua vai con Hà, con Hà vòng hai tay ôm bụng hắn. Hai đứa im lặng, hồi hộp. Lúc sau con Hà khẽ cựa quậy cái đầu nhỏ, tròn như quả bưởi:
- Dạo bé, anh có hay gặp ma không?
- Có!
Sơn đáp thờ ơ, con Hà hơi co người lại, siết chặt Sơn hơn.
- Ờ nghĩa địa à?
- Ừ, bãi tha ma. Anh sắp phải về nhà xem thế nào. Ở bên ấy nhắn ra nhiều quá, bao nhiêu là việc.
Sơn nói dối, nhưng giọng buồn thực sự. Con Hà ngả người ra sau, nhìn lên trời:
- Xong anh lại ra đây chứ?
- Ừ, dứt khoát rồi, Ở đấy mãi thế nào được...
Sơn gỡ tay khỏi Hà moi thuốc hút, ánh sáng lửa bùng lên làm khuôn mặt hắn sáng rực, sau đó chìm đi và từ đấy nó lờ mờ trong màu đỏ mỗi khi hắn rít mạnh điếu thuốc. Con Hà vuốt tóc Sơn vươn cổ hôn thật mạnh vào má hắn. Sơn vẫn ngồi im, liên tục rít thuốc. Con Hà ngậm tai Sơn, phả hơi nóng vào mặt hắn, càng ngày càng nóng. Sơn nghiến răng, mắt trợn ngược lên rồi bất thần búng mẩu thuốc ra xa thành một vệt đỏ hình vòng cung, ngoắt lại, túm chặt hai vai con Hà, dằn nó xuống... Bản thân Sơn cũng chẳng biết vì sao mình làm được việc đó. Mọi thứ cứ tê dại đi, duy nhất hắn nhớ là mình đã ngửi thấy mùi đất vì mặt hắn phải áp xuống khi hai đứa lăn khỏi tấm bê tông. Mọi việc xảy ra chống vánh cho đến lúc cả hai nằm dài trên nền đất sỏi nhìn lên bầu trời sôi động, Giữa những chấm sao trắng nhấp nháy, có một chấm đỏ bằng đầu thuốc lừ lừ di chuyển. Sơn đau đầu gối, hắn lén sờ thì thấy nó bị xước, Con Hà bảo;
- Bẩn hết áo của em rồi. Bắt đền anh đấy.
Sơn không nói gì, hắn vẫn còn bâng khuâng. Cái bầu trời sôi động lấp lánh kia ám ảnh Sơn, nhắc hắn về sự huyền bí của một vật.
- Com-pắc!
Sơn thốt lên. Con Hà nhổm dậy:
- Cái gì?
Sơn chỉ tay lên trời:
- Giống bộ dàn Com-pắc.
- Com-pắc-đít ấy à? Ừ, anh giỏi tưởng tượng nhỉ. Giỏi thật đấy.
- Com-pắc-đít!
Sơn uốn lưỡi mơ màng nhắc lại theo cách phát âm chuẩn của con Hà. Bầu trời nhấp nháy bắt đầu trôi chầm chậm theo một giai điệu tưởng tượng trong đầu Sơn.
- Có bộ ấy mà nghe thì đã lắm. Hôm nào rồi, bọn mình phóng xe về nhà anh nghe nhạc một ngày có được không?
- Được. - Cổ họng Sơn đắng và khô - Hôm nào về… bên ấy mở suốt ngày...
Sơn dừng lại, bầu trời bắt đầu rào lên và sau đó là tiếng mọt. Tiếng mọt mênh mông, dai dẳng, nghiến ngấu làm da thịt Sơn ngứa ngáy bứt rứt. Hắn vùng dậy thở hồng hộc.
- Có người à?
Con Hà nhớn nhác nhìn xung quanh. Sơn lắc đầu. Bóng tối rời rã. Con Hà túm chặt lấy Sơn, nhưng hắn giãy mạnh ra:
- Anh phải về. Tối mai nhé,
Sơn nói nhanh rồi lồng vào bóng đêm như một con gấu. Sơn chạy điên cuồng, gió siết chặt hai mang tai hắn, đất dưới chân thì tự trôi ngược chiều. Sơn sực nhớ đến phép rút đất của ông mình, răng hắn nghiến chặt nhức nhối. Mọi thứ cứ đặc quánh lại cho đến lúc Sơn dừng đột ngột vì khó thở. Đất và không khí quanh hắn giãn ra, chỉ còn một khoảng trống không. Sơn nghe tiếng lão Bính vọng đến:... nốt chỗ kia nữa. Cái xẻng đâu. Sơn lại vùng chạy, và mọi thứ lại siết lấy hắn bằng độ dày đặc của đất và không khí.
Cây duốl tự nhiên rướn lên rồi rũ xuống.
Lưu Nhân Chú xuống ngựa dùng roi quất mạnh vào mông nó. Con ngựa hí lên phóng dọc theo triền đê phía bên phải. Chú phất tay áo băng về bờ sông. Mọi người hồng hộc bám theo ông. Cách đấy nửa dặm, Lê Sát gập người dùng hai gót chân thúc vào hông ngựa và lao đi. Thanh gươm không vỏ gài chéo sau lưng Sát bắt sáng lấp lánh như một tiếng reo man rợ. Vó ngựa rầm rập, cuồng loạn. Lưu Nhân Chú nhìn thấy chiếc thuyền đón mình, ông ngoái lại. Một đám bụi bốc lên thành vệt dài màu vàng nhạt. Chú nhắm mắt, toàn thân nổi da gà. Đoàn người nhốn nháo vây quanh Chú. Chú nói chậm rãi, không âm sắc:
- Ai xuống được thì xuống đi.
Vợ Chú rống lên, rập nửa người xuống bờ cát ướt.
- Nhanh đi.
Chú nhắc lần nữa, ngửa mặt lên trời, tay xốc lại quần áo. Tóc Chú xổ tung, buông xõa sau lưng như đuôi con đại bàng đen bị mắc bệnh. Không ai xuống thuyền, người chèo thuyền chống cây sào đứng im, chỉ có vạt áo của anh ta và mặt nước chuyển động Lê Sát nhẩy xuống ngựa, mặt đất rung lên trầm trầm vì cơ thể đồ sộ của ông ta. Quân cận vệ xuống theo. Mặt trời hực lên, chói gắt. Ánh sáng từ sông làm lóa mắt Lê Sát, ông chỉ thấy cái bóng đen mờ nhỏ nhắn của Lưu Nhân Chú in trên quầng sáng trắng ấy
- Sao lại chạy?
Lê Sát hất hàm tiến đến gần, hai mắt nheo nheo dưới đôi lông mày chổi xể đã có những sợi bạc. Lưu Nhân Chú cũng chậm rải tiến về phía Lê Sát, tiến gần đến nỗi ông ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua phả ra từ người Lê Sát. Sát giơ tay phải lên trời, ống tay áo tụt xuống khuỷu, lộ ra một cánh tay chắc nịch, gân guốc với những ngón tay đang co lại hệt móng con diều hâu. Bàn tay Lê Sát xoay về phía sau, cánh tay hạ xuống uốn cong lại và ông từ từ nắm lấy chuôi thanh gươm nhô lên vai. Lưu Nhân Chú nhìn thấy hành động quen thuộc của Lê Sát trong các trận giao tranh với cái dáng chồm lên phía trước, tay giơ cao thanh gươm cong vút. Chú vươn cổ. Một nỗi buồn thê thảm dâng lên trong ông. Mùi tanh tanh từ sông đưa lai. Mặt trời vẫn chói lọi chiếu thẳng vào mắt Lê Sát.
- Sao lại chạy?
Lê Sát hỏi tiếp. Gió tốc vạt áo của Lưu Nhân Chú về phía trước.
- Biết vua không cần nữa thì chạy.
Chú vẫn nhắm mắt nói nương theo chiều gió, tiếng ông méo đi không vì cảm xúc mà vì gió.
- Vua định ông tội phản nghịch.
Lê Sát hơi chùng người xuống.
- Chém thôi!
Lưu Nhân Chú bình thản nói:
- Ừ, phải thế.
Lê Sát nhìn thẳng vào mặt trời và bổ gươm xuống bằng toàn bộ sức lực của mình. Một tiếng thét gay gắt quái gở dậy lên từ phía mặt trời...
Sau khi bị chém, Lưu Nhân Chú buồn bã men theo con đường trở về quê. Con đường mà cách đây hơn chục năm cha con ông đã lần mò đến với cuộc khởi nghĩa. Hồn Lưu Nhân Chú không oán giận không thanh thản, mà lặng lẽ hòa nhịp với không khí vùng Đại Từ, nơi ông đã sinh ra, lớn lên, nghe tin có cuộc khởi nghĩa, cha con kéo nhau đi bộ hàng tháng trời đến Thanh Hóa để gia nhập đội quân của Lê Lợi. Vào những đêm trăng sáng thật sáng ở vùng Đại Từ, bao giờ người dân ở đấy cũng có cảm giác một gia đinh nào đó đang rậm rịch sửa soạn đi xa, xuôi về phía Nam, và họ rất buồn.
Sơn về, người đầm đìa mồ hôi. Hắn tránh mặt Thắng, lỉnh đi tắm rồi lên giường nằm úp mặt vào tường. Đầu óc Sơn quay cuồng, sống lưng rã rời, nội tạng cơ thể hắn trở nên lỏng lẻo, chực tuột ra ngoài theo đường hậu môn. Một bên mắt Sơn mỏi dừ và bị kéo xếch lên.
Thắng gọi Sơn dậy bằng giọng từ tốn nhưng nghiêm khắc. Lúc đó khoảng mười một giờ, tầng trên ông bà Khánh đã ngủ. Ba anh em Thắng ngồi quanh bàn nước, dưới ngọn đèn chụp tỏa ra ánh vàng đục. Trong góc nhà, Hoàn nằm im, mắt khép lại, môi doãi ra, thanh thản... Thắng nói đến chuyện sáng ngày kia Sơn sẽ về bên nhà cùng với Muôn. Thái độ của Thắng nghiêm trang như đang họp tổ chiến đấu. Sơn lắng nghe, đầu rũ xuống, Yến vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, dửng dưng, cuốn sách đặt hờ trong lòng tay để ngửa tỳ lên đầu gối. Tiếng nói đều đều của Thắng được lồng vào tiếng quạt điện chạy góc nhà làm thành một dải xám quấn lấy Sơn và Yến. Khi Thắng ngừng lời, Yến và Sơn vẫn ngồi im như đang tiếp tục nghe. Thắng châm thuốc, ánh lửa xòe lên làm Sơn bừng tỉnh, hắn cũng với bao thuốc rút lấy một điếu.
- Thực ra thì em về cũng được, không về cũng được. Có việc quái gì đâu mà quan trọng. Thời buổi này, thợ nó làm hết ấy mà.
Sơn thủng thẳng nói, cố làm ra vẻ bình thường, hắn ngả người ra sau, hai tay sải ra hai bên như sắp sửa cất cánh bay lên, lại như bị trói vào thành ghế. Thắng nghiêng đầu mặt đăm chiêu, nói chậm;
- Về, xem có gì thì giúp nó. Ở đây cũng bình thường rồi, mình cái Yến lo là đủ.
Sơn hơi giật người, chặc lưỡi;
- Thì mai em về luôn, cần gì phải chờ bà Muôn nữa.
- Không được. - Thắng cất ngang - Mày phải ở lại vì có thể chị Muôn về cùng, cũng có thể chị ấy bận không về được, chị ấy sẽ gửi mấy thứ về
- Anh còn phải thanh toán tiền thuê băng cho cái lão bên kia nữa đấy!
Yến nói. Sơn tái mặt nhìn Thắng, xuê xoa:
- Rồi… ăn thua gì, có mấy nghìn bọ. Tý nữa tao trả luôn.
- Bao nhiêu?
Thắng hỏi.
- Chẳng đáng gì đâu.
Sơn bắt đầu lo lắng, Yến bĩu môi:
- Chẳng đáng gì, gần trăm nghìn đấy. Anh lấy đâu ra mà trả.
Thắng rít một hơi dài, điếu thuốc quắc lên màu đỏ.
- Thôi, cái đó để tao trả.
Thắng đứng dậy như kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng nghĩ sao anh lại ngồi xuống nói với Sơn bằng giọng thân mật:
- Mày có mua sắm gì không?
Sơn không đáp.
- Hay là mai ra chợ mua thêm một bộ quần áo mà mặc. Tiền đây này.
Thắng móc túí lấy ra một xấp tiền 5 nghìn đưa cho Sơn, hắn không cầm. Thắng để lên bàn, bảo Yến:
- Mai cái Yến đưa nó đi mua vậy.
Sơn nấc lên, hắn vừa cảm động, vừa tự ái, lại vừa tuyệt vọng. Ngoài trời người đi lại thưa thớt, một chiếc xe máy rít xẹt qua. Cạnh cửa sổ bóng cây tùng bị ánh điện ngoài hiên tầng hai hắt xuống sân kéo một vệt dài và to. Cái vệt bóng ấy nửa nằm dưới sân, nửa in trên bức tường chắn trông như con rồng đang cố gắng thăng lên. Thắng lại mở cửa ra ngoài. Đêm nay anh khó ngủ, thực sự khó ngủ. Trong nhà điện đã tắt, chỉ còn lại cái bóng quả nhót ở đầu giường của Hoàn là tỏa sáng, thứ ánh sáng hồng và trong. Thành phố ngày càng lịm dần, xa rời và bắt đầu hư ảo. Bên kia đường, những ngôi nhà đã đóng kín cửa, không còn một ánh đèn nào. Thắng nhìn hút về mạn Linh Nham, nơi ấy bầu trời đen thẫm cong vút lên và nhấp nhánh hàng nghìn chấm sao nhỏ. Đột nhiên Thắng muốn về ngay đấy ngồi dưới gốc nhãn ngửi mùi già cỗi phả ra từ thân cây gồ ghề và nghe lá rơi mềm mại xuống sân đất. Nước mắt Thắng ứa ra, mũi cay xè, khói thuốc nghẹn lại ở cổ.