← Quay lại trang sách

- 33 -

Yến chưa ngủ, vẫn ngồi cạnh giường Hoàn như một bức tượng đá với cái dáng cúi xuống cuốn sách. Bóng Yến đổ trùm lên nửa người Hoàn, chia đôi chiếc giường thành hai mảnh tách rời nhau một quãng xa. Đây là cuốn truyện thứ 54 mà Yến đọc từ khi đến chăm sóc Hoàn.

Yến dừng đọc, tay phủ lên trang sách, nhìn chằm chằm bóng mình in trên giường rồi bất giác quờ tay lấy lọ cồn giấu dưới gối vảy khắp xung quanh. Một lúc người Yến nóng bừng lên.

Sơn ngủ, bị mùi cồn đánh thức, hắn cựa mình nhìn Yến và dụi mắt. Mặt Yến đỏ rực như người uống rượu. Thắng quay vào định nói gì đó nhưng chép miệng đi ra. Tầng trên, tiếng ngáy của ông Khánh rền rền kéo dài, ngừng đột ngột, ú ớ, lại cất lên như trò đuổi bắt của lũ trẻ.

- Tao mơ thấy bà già về.

Sơn bảo với Yến, mũi hắn hít hít rồi phì mạnh, Yến ngoái nhìn Sơn:

- Sao?

- Chả sao cả. - Sơn ngáp nhìn ra cửa thấy Thắng thấp thoáng bên ngoài, “ Bà già gầy hơn mọi khi.

- Vớ Vẩn!

Giọng Yến cong cớn nhưng vẫn đặt cuốn truyện sang bên nhờ Sơn lấy cho cóc nước, Đây là lần đầu tiên Yến nhờ Sơn làm việc đó bằng giọng nhẹ nhàng thân mật. Sơn cảm động nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt hơi cau có khi đưa cốc cho Yến, Sự thân mật với bất kỳ ai cũng làm Sơn ngượng mặc dù đó là điều bản thân hắn rất thích. Yến nhấp từng ngụm nhỏ, từ tốn.

- Sợ nhỉ!

Sơn nhìn Hoàn, đột nhiên buột miệng, hắn lo lắng liếc Yến nhưng ngược với điều hắn nghĩ, Yến không phản đối mà gật đầu đồng tình,

- Cứ thế này mãi thì chết. Người ta còn phải làm ăn nữa chứ… Theo mày... bà ấy có hồi lại không?

Sơn hạ giọng:

- Có mà hồi khối. Bác sĩ bảo cứ thế cho đến khi nào đi mới thôi.

Sơn thở dài xòe bàn tay trước mặt, co bóp mấy cái:

- Tao định thế này, mày xem có được không nhỏ,

- Cái gì?

Sơn ngập ngừng:

- Khi nào xây xong nhà, tao sẽ quay lại đây để ôn thi đại học, Phải có bằng cấp không thì gay lắm. Tao nghĩ mãi rồi, dứt khoát phải vào bằng được đại học.

Sơn hùng hổ dần lên, hắn bắt đầu di chuyển quanh Yến, chân tay vung vít, giọng mỗi lúc một lớn dần. Sơn vẽ ra cái viễn cảnh về sự nghiệp của mình,

- Tao sẽ vào đại học cảnh sát. Ăn lắm.

- Nhưng anh mới học hết lớp bảy, làm sao mà thi đại học được.

Yến ngạc nhiên hỏi. Sơn ngừng bặt, hắn trợn ngược mắt;

- Thế thì sao?

Yến đưa cốc lên môi:

- Phải hết cấp ba mới được thi đại học.

Sơn như người trúng gió, lảo đảo choáng váng, có gặng lại:

- Đúng không?

Yến hất đầu, mái tóc lượn một vòng sóng sánh rồi rũ xuống vai trái:

- Ra mà hỏi anh Thắng.

- Thế thì nói cứt gì nữa. Mẹ chúng nó.

Sơn văng tục, nặng nề quay về chỗ ngủ, sau đó hắn mơ thấy mình đi dọc theo triền sông dài vô tận trong khi không gian xung quanh bị nát vụn ra. Yến, ông Khánh, cả Thư cũng mơ như vậy, nhưng triền sông của Thư ngả màu lam còn không gian bị chia làm ba mảnh lồng lên nhau, Thắng thức trắng đêm.

Thắng ơi! Mình gọi nó, vẫn gọi nó, gọi cho đến khi tất cả chỉ còn lại là những hạt bụi li ti bay hỗn loạn. Nó đã mệt mỏi, nó sắp sửa đổ sập xuống vì mục ruỗng ở bên trong. Khi ấy mình sẽ quay về với bốn mươi khuôn mặt bằng nước mắt. Chẳng biết có khuôn mặt nào nhớ nổi mình không. Đã quá lâu. Nhớ màu. Mình sẽ quay về, sẽ vẽ tiếp. Chân dung của mình và nó lồng vào nhau, chồng khít lên nhau, cả hai đều ẩn sau một âm thanh trầm đục. Vẽ thế nào để ra âm thanh ấy? Mình chưa nghĩ ra có lẽ vẽ hai vệt màu đen lao nhanh vào nhau. Thắng ơi! Mình vừa gọi tên nó, âm thanh trầm đục. Đầu óc chẳng còn cháy khét vì căm thù. Đầu óc là một trạng thái dễ tan biến, lý trí cũng vậy. Xét cho cùng ấn tượng cuộc chiến tranh này chỉ tồn tại trong mình bằng hình dáng linh hoạt điên loạn của khẩu ARL5. Có thể vẽ súng cũng là một ý tưởng thiên tài. Mưa rất đẹp trên thành cổ Quảng Trị, mình đã chứng kiến điều ấy. Những bức tường lở lói nham nhở đột nhiên tỏa sáng long lanh bởi hàng ngàn giọt nước bám lên. Mỗi giọt nước là một khuôn mặt. Mình lại nhớ bốn mươi khuôn mặt bằng nước ở nhà. Mình với nó đã hò reo khi có hiệp định đình chiến. Mình với nó đã hồ hởi bang đến ôm nhau, mời nhau những điếu thuốc nhàu nát cuối cũng để rồi niềm vui sướng ấy chỉ tồn tại có nửa ngày. Sau đó đạn lại xỉa sang nhau dữ dằn hơn. Thắng ơi! Mình không xa lạ với trạng thái này. Trong trí nhớ của mình còn lờ mờ về một khoảng thời gian nhàn rỗi no đủ. Khi ấy mình chẳng có nhu cầu gì, không thù hận, không vẽ, không gọi tên bất kỳ ai. Giờ đây mình cảm thấy mệt mỏi. Thời tiết miền Bắc thực sự khó chịu, nó là thứ thời tiết không được lành mạnh, nó quá phức tạp, lắt léo. Ở Sài Gòn chỉ có nắng, ngay cả những cơn mưa đột ngột xối xả cũng chỉ là một biến dạng của nắng. Yêu xiết bao mùi sơn dầu. Mình chỉ còn biết cất tiếng gọi nhưng vẽ thì đã quá xa vời. Giá như đừng bị chúng nó túm được lôi ra khỏi nhà, giá như cứ chìm đắm trong vũng tối của xưởng họa và vẽ mãi mãi lên tấm toan đặt giữa buồng sáng duy nhất, mình có thể sẽ khác. Khi vẽ liên tục thì đến một lúc nào đó người ta biến thành một bức tranh. Những dây leo cổ quái... Nhất thiết cứ phải là màu đỏ không? Màu huyết dụ? Thắng ơi! Mình vẫn phải gợi nó bởi vì thù hận là một phẩm chất của thiên tài, Biết làm gì với một kẻ đang hoảng loạn? Ai sẽ nã đạn vào nó? Mình nhìn thấy ký ức mê man của dòng Linh Nham quê nó. Nước thì đẹp nhưng sông không phải bao giờ cũng tuyệt vời. Ngày bé nó đã ra sông tắm, mình cũng ra sông tắm. Hai đứa bình đẳng trong tuổi thơ nhưng tại sao đạn lại dính vào giữa trán mình? “Thắng ơi”. Mùi cồn vẫn nồng nặc trong không khí và mình biết rằng đôi lúc vợ nó nhìn thấy mình. Sau này mình sẽ bổ sung khuôn mặt của vợ nó vào bộ sưu tập chân dung của mình. Đó là khuôn mặt thứ bốn mươi mốt bằng nước. Những tiếng ve làm mình ngứa ran lên muốn tan ra từng mảnh và biến mất. Định mệnh đang giăng trước mắt nó, rõ nét, dày đặc, không thể lảng tránh. Định mệnh, đó là không khí xung quanh mỗi người. Cho dù mình sẽ trở về nhưng liệu lũ nhện có chịu nhường lại chỗ cũ cho mình không? Thắng ơi! Mình gọi nó, gọi mãi mãi, gọi ngay cả khi mình tan biến và những hạt bụi cũng tan biến. Máu thì chẳng vốc lên được. Mình đã bị đổ máu nhưng máu không bám lên các bức tường cổ để long lanh sáng mà ngấm sâu vào đất. Dù sao thì mình vẫn gọi nó cho đến lúc nó đáp lại tiếng gọi ấy. Khi nó đáp lại thì mọi sự sẽ kết thúc cả với mình và nó. Thắng ơi!..

Mình bị oan, mình không làm chuyện ấy. Mình có đi lạc vào nhà ông ta, đặt tay lên cổ ông ta nhưng mình không giết ông ta. Bốn mốt độ. Khá quá còn gì. Mình bóp cổ cái khăn, bóp thật chặt. Nó là cái khăn nhúng nước ấm, bướng bỉnh nhưng dễ chịu. Mình bóp cho đến khi nhìn thấy những bãi cỏ trải dài dọc theo sông Linh Nham. Giá như được nằm lăn ra đấy đánh một giấc thì tuyệt cú mèo. Nhưng mà mình đang mơ, ngủ làm sao được. Mẹ bảo ngủ đi cái ngủ của mẹ, ngủ đi không ông ngáo ộp sẽ bắt. Mẹ ngủ trước mình nhưng chả ai bắt mẹ cả. Những ông ngáo ộp xanh đen nhấp nhô ngoài cửa sổ. Sao thì rất dày mà mình cứ phải mơ. Mình không giết người, mình bị oan cho dù mình bóp cổ ông ta. Khai vào đây! Họ ném một tờ giấy kẻ ô xuống mặt bàn. Một cái bút bi đầu tủ lăn đi lăn lại. Khai cái gì. Giấy chẳng có để đi học nửa là để khai. Mình chán, thật đấy, bây giờ vẫn chán. Viết là cái gì không bình thường, viết nắn nót lại càng điên. Mình tỉnh táo, mình bị oan, mình đã mơ...

Kỷ thức giấc lúc ba giờ hơn một chút. Những chiếc cột nhà im lặng dầm chân giữa biển sương trắng đục, đặc sệt. Không khí ngả lạnh, gió thật nhẹ thổi từ xa đến làm lớp sương xao động rung rinh. Kỷ áp tai vào một chiếc cột thi thoảng nghe tiếng động nhẹ bên trong như tiếng cựa mình của những con mọt. Sau hàng rào, ngôi nhà của lão Bính chỉ còn rõ cái nóc, Kỷ cảm giác nó đang lập lờ trôi. Không khí nhàn nhạt, cái nhàn nhạt trong miệng người ốm. Kỷ lội sương tìm cuốc định đào nhưng khi nhìn thấy nó thì người Kỷ ớn lạnh lảng ngay ra giếng, Lòng giếng bóc lên làn hơi mỏng run rẩy và ấm. Khi Kỷ thả gàu, làn hơi dạt ra và một tấm gương mờ sáng hiện lên. Cái gàu chạm nước, tấm gương đó biến thành nhưng lớp vân gỗ loang rộng, thu hẹp theo nhịp thở và phát ra tiếng óc ách. Điều làm Kỷ ngạc nhiên là tự dưng nước giếng lại đầy lên trong khi chiều tối qua nó cạn và sâu hun hút, Kỷ mải mê nhìn xuống giếng, nước im phắc, xanh nhạt vì phản chiếu nền trời đang rạng dần. Sương loãng ra? một góc của cây nhãn in xuống lòng giếng vệt tối lờ mờ, Kỷ nghe tiếng ho húng hắng của ông vọng lại nhưng không ngửng lên. Mặt Kỷ hiện trước bóng cây nhãn, trước bầu trời và chỉ sau những vệt nước hình vòng cung đang run rẩy trong giới hạn của thành giếng phủ một lớp rêu xanh mướt. Kỷ thấy mình khác lạ quá, má dô cao, hàm trên cong hình cánh cung, tóc bù xù trùm nửa tai và mái rủ xuống che kín trán. Kỷ lắc đầu, lắc đầu lần nữa, sau đó cố gắng nhìn bằng được mắt mình. Sau Kỷ bầu trời chuyển động với những dải mây xám mỏng ngày một nhanh. Ban mai bắt đầu. Nhà lão Bính đã lên khói. Ngoài sân, cụ Điển đi đi lại lại, hết ngó trời lại nhìn cây. Kỷ quan sát lặng lẽ xem ông làm gì. Cụ Điển xa xót nhìn những đống đất dưới chân, lưng còng hẳn xuống. Cụ đi men theo hình móng, đi chậm rãi, lập cập, đôi lúc lén lút dừng chân gạt đất xuống hố móng- Cụ nhặt cuốc xẻng ném ra xa, móm lẩm bẩm chửi.

- Bố cháu dậy chưa ông?

Kỷ hỏi. Cụ Điển ngoái lại, một lúc mới trả lời:

- Ngủ đâu mà dậy.

Kỷ nhẩy cẫng lên:

- Sao ông không ới cháu một tiếng?

- Ới làm gì - Cụ Điển chỏng lỏn - Anh cho chúng nó đào bới thế này, phạm một cái thì chết cả họ.

Kỷ cười xuê xoa:

- Thế ông không thích ở nhà xây à?

- Tôi thèm vào. Dào ơi cứ chờ đấy, nó mà vật thì bỏ bố chúng mày.

Kỷ thấy ông bắt đầu gây gổ liền lảng sang lão Bính. Ông Điều ngồi trước thềm, hai tay đặt trên đầu gối, mặt hướng thẳng, ngây dại, bất động.

Lão Bính dụi mắt đi từ bếp ra:

- Này, tối qua không khí lạ quá, cứ ngột ngạt như nằm chum ấy.

- Cháu không để ý.

Ông Điều quay đầu nhìn lão Bính, lão co rúm người lại đi giật lùi vào bếp. ông Điều nhìn sang bên nhà, cál nhìn nhạy cảm như một nắm bông. Kỷ nói to:

- Ăn xong con lại đưa bố về đâỵ một lúc.

Bữa sáng mỗi người ăn một bát cơm nếp. Cụ Điều đang nhai dừng lại, tai dỏng lên:

- Sớm mai thằng kia nó về đấy. Thằng Sơn chứ còn ai nữa. Tao vừa nghe bên ấy bàn nhau xong.

Lão Bính nháy nháy đuôi mắt, quai hàm bạnh ra, cố kìm tiếng cười.

Tự dưng ông Điều rên lên khe khẽ. Cánh thợ đến khề khà trà lá một lúc lâu mới kéo nhau ra làm. Đột nhiên Kỷ thấy bứt rứt khó chịu, cảm giác đất dưới chân mình đang lục sục cựa quậy. Kỷ ứa mồ hôi tay mặc dù mới chỉ có vài ba tia mặt trời hình rẻ quạt lách được qua sương chiếu xuống. Tiếng đào kình kịch dội vào tai Kỷ. Cụ Điển chạy sang, lão Bính cũng sang theo. Kỷ nhìn một tay thợ đang hùng hục cuốc, cơ bắp hắn nổi cuộn bông nhẫy, ngả màu nâu. Mỗi lần chiếc cuốc bổ xuống Kỷ cứ thót người lại, tuồng như nó bổ vào giữa gan ruột mình. Lưỡi cuốc vung lên loang loáng thành hình vòng cung. Cụ Điển trợn ngược mắt đi quanh tốp thợ còn lão Bính ngồi bệt xuống nền nhà cũ, hai tay bó chặt đầu gối hết nhìn người nọ lại nhìn người kia. Tay thợ phanh áo lộ ra mảng ngực đỏ nhẫy mồ hôi có xăm hình một con ngựa, hắn cuốc điên cuồng như trả thù ai đó. Khi tay thợ

ngừng cuốc để người khác xúc đất Kỷ mới chùng xuống, thở phào. Mồ hôi vã ra ướt đầm áo. Tay thợ chống cuốc đứng cạnh Kỷ lắc đầu, xương cổ kêu răng rắc:

- Đất nóng thật. Cứ hầm hập anh ạ,

Kỷ ngửi thấy mùi nồng nồng của đất, ruột gan lại cồn cào. Tay thợ tụt xuống và chầm chậm đưa cuốc cao quá đầu sau đó hạ xuống. Đất quặn lên, tụt hẫng xuống sàng sang hai bên. Kỷ mất đà ngã văng vào tay thợ xúc đất. Bầu trời vụt tối sầm lại. Một tiếng thét của ai đó và âm thanh trầm trầm kéo dài theo hố móng...