- 34 -
Thắng đang soát lại đống tài liệu tự nhiên nhẩy dựng lên như chạm phải thỏi sắt nung đỏ. Theo bản năng, anh vươn qua cửa sổ nhìn sang bên Linh Nham thấy bầu trời phía đó co thắt lại trong màu chì lỏng rồi từ từ mở bung ra như chiếc dù. Thắng bấu tay vào má giật mạnh, tất cả lại như cũ, trước mặt anh, sông Cầu vẫn lấp lánh xuôi dòng, bầu trời vẫn xanh nhạt mơ màng. Thắng chớp mắt, hắng giọng hỏi Chung:
- Ông thấy gì không?
Chung ậm ừ trong cổ, mặt cắm xuống bàn. Con Hà xoay ghế lại nhanh nhảu bắt chuyện:
- Chắc là chú bị thiếu máu đấy Người ta bảo thiếu máu khi đứng dậy thì mắt mũi cứ tối sầm cả lại.
-Ừ
Thắng uể oải ngồi xuống bàn uống nước. Con Hà sửa lại tư thế ngồi cho ý tứ hơn. Hôm nay nó ăn mặc giản dị, áo hoa xanh có cổ, quần ống đứng màu ghi, dép da quai hậu, Ngay cả mặt con Hà cũng ít phấn, môi chỉ thoa một lớp son mỏng, thoang thoảng, không như mọi hôm đỏ choét đầy khiêu khích. Vừa rót thêm nước cho Thắng, con Hà vừa nhanh nhảu quay lại phía Chung:
- Chú ra uống nước đã.
Lời mời ấy làm Chung luống cuống, anh ta khẽ xoay ghế lại, mồm méo xệch, giật giật bên khóe trái. Phải đến lúc Thắng mời thêm Chung mới kéo ghế ra bàn nhìn con Hà thăm dò. Con Hà cười tươi, bưng chén mời Chung, anh ta ậm è trong cổ, nhận lấy mà tay run lẩy bẩy.
- Tôi thấy trời sầm lại, có lẽ sức khỏe sút quá,
Thắng ca cẩm cho có chuyện, thực ra anh nghĩ đó không phải là lý do, Cảm giác về một cái gì đang xảy ra cứ luẩn quẩn trong Thắng nhưng anh cố dằn nó xuống, Chung chiêu một ngụm trà, tẹt môi chíp chíp khoan khoái. Hành động ấy làm con Hà không nhịn được, nó quay mặt đi cười bả vai rung lên. Bị chạm tự ái, Chung vùng vằng đứng phắt dậy trở về bàn mồm lẩm bẩm:
- Vô học,
Không khí hòa hợp hiếm hoi biến mất và lại nổ ra cuộc khẩu chiến nhát gừng nhưng khốc liệt giữa Chung với con Hà. Thắng phải bắt con Hà ra khỏi phòng mới chấm dứt được cuộc cãi vã, Chung hỏi:
- Tôi biết ngay mà, là nó mời đểu tôi. Loại ấy có bao giờ tử tế được với ai đâu,
Thắng xua tay:
- Ông cố chấp bỏ cha đi. Tôi biết, nó chỉ vô ý thôi chứ có bụng dạ gì đâu.
- Không bụng dạ gì à. Tôi hỏi ông, không có tâm địa gì, sao nó lại cười. Con đĩ.
Bọt sùi trắng hai bên khóe miệng Chung, gân cổ anh ta nổi chằng chịt, tiếng méo đi the thé. Gió từ sông làm cánh cửa sổ đập mạnh vào gờ tường, một bên rèm tung lên quệt qua vai Thắng. Chung lẩy bẩy ngồi xuống ghế, tay vuốt yết hầu. Thắng quấn lại chiếc rèm, quay ra cười xí xóa:
- Thế mới là con tồ. Ông ở bậc cha chú, chấp gì nó.
Chung ngứa cổ rên khe khẽ làm cái ghế bị trượt ra sau. Không khí im phắc. Ngay cả ánh sáng cũng đứng im. Thắng cảm tưởng toàn bộ dòng sông Cầu phía sau anh đang lặn xuống trốn chạy. Cánh tủ kêu kèn kẹt, kèn kẹt, dừng lại rồi lại kèn kẹt. Thắng phát điên lên khi nghĩ rằng sẽ có một người bước ra từ sau cánh tủ đó. Chung thoi thóp thở, mắt nhắm hờ, tai và hai cánh mũi rủ xuống như bị nung chảy. Thời gian nặng nề, căng thẳng, Thắng nghĩ nếu ai đó bước vào cầm con dao cạo chỉ khẽ lích một nhát nhỏ thôi, nó sẽ bị xé đôi, văng xa và giãy giụ. Nhưng không có ai bước vào, cả khối âm thanh hỗn tạp bên ngoài cũng bị cản lại, cũng chẳng một ai bước ra từ sau cánh tủ. Thắng rùng mình ớn lạnh, cổ anh mỏi rã rời, hai bên thái dương co thắt lại.
- Nhưng mà anh chẳng làm gì lão ấy cả.
Chung mấp máy mồm nói với ai đó trong phòng, không phải Thắng.
- Anh có làm gì đâu.
- …
- Thật mà, anh thề.
- …..
- Bao giờ lão ấy sang?
- …
- Sang rồi à? Sao anh không thấy. Giời ơi, lão ấy có bảo gì không?
- …
- Thiến anh? Vẫn dứt khoát là thiến anh à? Dao của lão ấy to hơn con ngày xưa không?
- …
- Ôi giời, gấp đôi thì sống thế nào được. Bu anh bảo...
- …
- Ừ, thế thì anh không nhắc đến bu nữa vậy. Bảo với lão anh là cán bộ rồi, không thiến được đâu.
309
- Nhưng...
- …
- Nhưng...
-…
- Thì kệ mẹ nó. Từ dạo sang đây anh có ăn thịt chó nữa đâu. Anh chỉ ăn lạc rang tẩm nước chè đặc với bột súp thôi.
- …
- Chả phải.
- …
Chung nhổm dậy, hai tay bưng hạ bộ nhìn chằm chằm ra cửa. Nắng đi thẳng vào phòng làm việc qua hành lang và réo lên ong ong.
Từ ngoài lại vọng đến tiếng còi rú không biết của xe cảnh sát hay cứu thương, ông Huỳnh vào không nói không rằng đặt lên bàn Chung một phong thư rồi lặng lẽ đi ra. Sau lần bị ngã, ông ít nói, lầm lũi, thất thần, khép kín như một con ốc sên gặp trẻ con, Chung nhắm mắt, tay rờ rẫm trên bàn tìm phong thư nhét nó xuống ngăn kéo, nghĩ sao anh ta lại lấy ra bỏ vào túi ngực. Thắng định nói câu gì nữa với Chung nhưng đầu anh nguội lạnh đi, trống trải, thờ ơ. Thắng nhận thấy mình đang thay đổi nhanh chóng, một sự thay đổi, chống chọi với nó không thể được.
- Tôi khổ lắm ông ạ!
Chung rên rỉ như mọi khi nhưng lần này Thắng không an ủi nữa mà đốp chát luôn:
- Sốt ruột!
Chung nhìn Thắng, chỉ thấy cái gáy và khuôn mặt lờ mờ trong lớp kính, nó bị trộn lẫn vào những đốm trắng và bóng các đồ vật. Một cái gáy xa lạ. Một vách đá dựng đứng, lạnh lẽo, hung hiểm...
Yến chưa kịp đón chiếc cốc đột nhiên Sơn buông tay làm nó rơi vỡ tan tành dưới nền nhà. Hai anh em đứng sững lại nhìn nhau. Cả hai đều choáng váng như vừa bị điện giật. Sơn thấy nền nhà dưới chân mình võng xuống, ruột gan hắn dồn hết lên ngực. Chân tay Yến tê dại, nặng nề, nơi Yến đang đứng vừa chuyển động, nó trườn rất nhanh rồi đứng im. Sự việc diễn ra trong vài giây đồng hồ cho đến khi Sơn bám được vào mép chiếc ghế đẩu.
- Anh làm sao thế?
Yến run rẩy hỏi mặt như đổ chàm. Sơn nhắm mắt lắc đầu quầy quậy:
- Tao không biết, không biết.
Sơn rít lên cắn chặt răng lấy đà lao vút ra ngoài. Bà Khánh xuống, Yến đã đang thu nhặt mảnh vỡ.
- Cháu nhỡ tay.
Yến thản nhiên nói. Từ giây phút ấy, đầu Yến nhẹ nhõm, trống trải. Không gì tồn tại nữa ngoài một chiếc giường và mùi cồn mê hoặc ngây ngất. Yến vứt mảnh thủy tinh, lau nền nhà, kéo ghế ngồi lại chỗ cũ với cuốn sách nhàu nát trước mặt.