- 35 -
Kỷ cố gắng nhổm dậy bị xô tiếp một cái nữa lao bắn về phía trước va mạnh vào chiếc cột. Cú va mạnh đó làm Kỷ ý thức rõ hơn về mọi sự xung quanh. Tiếng trầm trầm chạy quanh hố móng làm mặt đất rung lên, bắt vào da thịt Kỷ tê tê, Chớp nhoáng lên, khoảnh khắc đó đủ để Kỷ nhìn thấy dưới hố móng, đúng chỗ tay thợ vừa bổ cuốc xuống, một cái bọc lùng nhùng trồi lên với lớp da nhẵn màu đất sét. Chính xác hơn đó là một đoạn của cơ thể trần trụi màu hồng nhạt nổi những mạch máu. Cái súc thịt đó lớn dần lớn dần, chảy tràn sang hai bên phủ kín mặt móng và bắt đầu dâng cao như một khối bùn lỏng. Ánh sáng vụt tắt, lại sáng dần lên và chết cứng với độ mờ mờ của ngọn đèn chưa được vặn đúng cỡ. Cánh thợ nhốn nháo xéo lên nhau chạy. Lão Bính hí lên, nấp sau thành giếng, hai tay ôm ghì lấy gáy vít đầu xuống đất. Kỷ vớ bừa chiếc cuốc chim bổ mạnh xuống khối thịt dưới chân mình. Lưỡi cuốc đi ngọt xớt. Kỷ giật cuốc vào lòng và thấy màu thịt hồng nhạt lộ ra nhưng liền đấy máu tràn lại che kín nó. Khối thịt giật giật mấy cái, co lại rồi đột ngột tràn ra nhanh hơn. Kỷ như người trúng gió, buông cuốc lảo đảo tìm chỗ vịn. Kỷ thấy cụ Điển đứng xiêu vẹo bên kia móng đối diện với mình. Cụ nhìn chằm chằm vào khối lỏng đang lục bục lấp kín móng, buột miệng:
- Thái Tuế đấy, đừng có đụng vào.
Câu đó pha trộn toàn bộ sự ngạc nhiên lẫn kinh hoàng, âm điệu của nó khác xa mọi ngày, khác xa những gì cụ đã phát ra trong hơn tám mươi năm qua. Lần đầu tiên trên mặt đất này mới được chứng kiến câu nói với âm điệu kỳ lạ như thế. Cả người Kỷ như đổ ập xuống, Kỷ không biết đó là cái gì, nhưng Kỷ hiểu nó vô cùng nghiêm trọng.
Trong nhà, ông Điều trợn mắt phát ra những âm thanh kỳ lạ dính với nhau:
- Ơi i i ì í I ô ô ô o a à a á à a a a a...
Cụ Điển và Kỷ đứng như trời trồng. Khi tiếng trầm trầm tắt đi, ánh sáng tăng thêm một độ trở về bình thường. Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi. Cái móng biến mất. Mặt đất bằng phẳng như cũ, như chưa hề bị đào bới sâu xuống gần một mét. Người đầu tiên dò dẫm đi tìm dấu vết hình hài chiếc móng chính là ông Phàn. Ông cúi xuống như đánh hơi đi một vòng quanh cái khung nhà cũ cuối cùng đành lắc đầu. Không ai nói gì, kể cả cụ Điển. Lão Bính đã lỉnh về bên nhà. Kỷ lê ra bàn ngồi, cơ miệng cứng lại, da trắng nhợt. Ông Phàn quát đám thợ thu nhặt dụng cụ, nhưng chúng đã không cánh mà bay.
Tất cả cuốc xẻng đều bị lấp kín nằm vĩnh viền dưới lòng đất.
Kỷ từ từ đứng dậy, lắp bắp:
- Sao thế nhỉ, sao lại thế nhỉ?
- Sao cái thằng bố mày.
Cụ Điển chửi, tiếng chửi lạnh lẽo ghê rợn. Ông Điều đi ra một mình, chập chững như xác chết rời quan. Hai tay ông buông thõng dọc theo người, mắt mở to, mồm hé ra, lừ đừ tiến thẳng đến chiếc ghế vẫn ngồi mọi khi, Kỷ lảnh sang bên, bíu lấy cây cột, lúc ấy Kỷ mới biết rằng nó đang sôi lên trong tiếng mọt réo nghiến. Ông Điều ngồi xuống ghế, một tay tì lên mép bàn, tay kia đặt hờ trên đầu gối, mặt hóng ra cổng, Cụ Điển chỉ cái giếng, cơ mặt co rúm lại, Từ lòng giếng bốc lên những làn hơi trắng nghi ngút, Khi Kỷ chạy tới nơi nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc hố đen thăm thẳm, Nó không còn là cái giếng nữa, và trở thành con đường vô tận, tăm tối đi thẳng vào lòng đất. Một vết thương tử vong. Không tiếng kêu rên, Chìm đắm như hòn đá đặt trên mặt nước. Lặng lẽ, tuyệt vọng. Kỷ hết chạy quanh bộ khung nhà lại lao ra giếng. Sự việc giống giấc mơ, mà có thể là giấc mơ, không phải thực, nếu chỉ có mình Kỷ,
- Tôi đi đây.
Cụ Điển nói rất nhỏ rồi lặng lẽ men theo đường Cái sang phố.
Không hiểu sao Thư lại lấy xe tới đến Xương Rồng. Ngôi đền nằm dưới một gốc si to um tùm cổ quái. Những chùm rễ si buông dài thành bức mành nâu nhạt che khuất hai phần ba mái. Vào gian chính, bệ thờ tối mờ, ngọn đèn dầu đủ soi sáng khuôn mặt một bức tượng nhỏ màu vàng nhạt bị tróc một miếng sơn nhỏ má trái. Thư đốt hương, cắm ba nén, chắp tay đứng một lúc lâu nhìn thẳng vào bức tượng. Mặt tượng lạnh, bình thản nhưng mắt hơi bóng lên rờn rợn. Bên ngoài, ông coi đền húng hắng ho. Lá rơi nhẹ, thi thoảng chạy cổn cột trên sân. Không gian im ắng tê tê. Hương thơm quẩn lại lẫn cùng khói che mờ toàn bộ hậu cung của đền khiến nó trở nên sâu thẳm, bí ẩn. Bất chợt Thư nghe tiếng mọt nghiến trên đầu. Chỉ một tiếng rồi im bặt nhưng dư âm của nó siết lấy ngực Thư làm cô khó thở…
Đoàn người lặng lẽ đi, những chiếc lọng rũ xuống vì nắng bụi và sự mỏi mệt. Diên Bình ngồi trong chiếc kiệu đi đầu, người ngả ra sau gà gật. Nàng khó chịu vì những chiếc rèm vàng quẩn lên quẩn xuống làm rối mắt. Diên Bình không nhìn ra cửa nữa. Nàng đã quá mệt mỏi, cái háo hức ban đầu không còn. Cảnh sắc ngày một tẻ nhạt, luôn luôn những dãy núi trùng điệp nhấp nhô khi chắn trước mặt, lúc trải hai bên với cái chóp nhọn nhàm chán. Cơn thèm ngủ lởn vởn trước mặt, nó nhảy múa khiến chiếc tán mũ của hai người lính khiêng kiệu phía trước thoắt ẩn thoắt hiện. Diên Binh hít thật sâu, thở ra từ từ. Những bước chân vẫn đều đều, nhẫn nại và phía trước tiếng ngựa đột ngột hí lên. Nắng. Cái đất Thái Nguyên này nắng thế không biết. Bất giác Diên Bình ngả thân ra sau một chút nữa. Ở tư thế này nàng thoải mái. Đó là tư thế mà khi còn trong cung nàng không bao giờ được phép. Giờ, khi rời xa phụ hoàng, giữa đất khách quê người, trong bốn bức tường quây vải, nàng không sợ ai nhìn thấy Diên Binh mơ màng thả cho ý nghĩ tự do. Nàng nghĩ tới những hành lang ngang dọc, mờ ảo ảnh bạch lạp. Nàng nghĩ tới giọng nói the thé của đám hoạn quan, chúng đã trở thành nỗi ám ảnh ghê sợ. Nàng nghĩ tới người chồng đang chờ nàng, người chồng mà nàng chỉ được nhìn thấy trong một lần duy nhất nhưng cái dáng thấp lùn, đôi lông mày như con đại bàng đen xòe cánh còn đọng lại mãi. Diên Blnh hé mắt nhìn qua cửa. vẫn những ngọn núi nhòa đi trong nắng. Nàng đặt tay lên ngực không hiểu để làm gì. Nàng rùng mình khi nghĩ rằng sẽ phải ở đây vĩnh viễn, Nàng bị bứt ra khỏi vườn ném vào giữa đại ngàn hoang dại. Một tốp người dân tộc quỳ rạp bên đường, những bó củi vẫn đè trên lưng họ. Diên Bình thấy một đứa bé gái lén lút ngước nhìn đoàn rước trong khi bà mẹ đặt tay lên gáy con cố ấn đầu nó xuống. Mặt đứa bé nhọ nhem loang loang vì mồ hôi, tóc nó cứng, xòe ngang dọc như chiếc quạt rách. Nàng quay sang bên kia, thờ ơ nhìn núi. Cái khuôn mặt đặc sệt phương Bắc của con bé khiến Diên Bình hiểu rằng tại sao phụ hoàng lại quyết định gả mình lên đây. Đôi lông mày như cánh đại bàng đen lại lởn vởn trong tâm trí Diên Bình. Nàng thở dài, nỗi ấm ức dâng lên, dâng lên nữa và những ngọn núi nhòe đi, méo xệch rủ xuống rung rinh. Nàng khóc. Những đám mây xa héo hắt và một tháp canh nhàn rỗi xiêu vẹo. Đó là một ngày mờ nhạt nhất của năm Một nghìn một trăm hai mươi bẩy.
Thư không biết mình đứng đó bao lâu, khi cô bừng tỉnh hương đã cháy đến ngang thân, Giờ đây mùi thơm của nó bắt đầu sục sạo khắp ngôi đền. Thư nhìn bức tượng, cô tiến lên mấỵ bước, thả tờ mười nghìn vào hòm công đức rồi lặng lẽ rời khỏi đấy.
Thư quay về đem quần áo ra là. Khuôn mặt Hoàn hiện về mệt mỏi, rũ rượi, luôn luôn tìm cách tiến lại gần để lồng khít với Thư. Nhưng cô liên tục lắc đầu, cố gắng đẩy nó ra xa ở khoảng cách nhất định. Khi nào khuôn mặt Hoàn tiến lại quá gần thì Thư mở choàng mắt xoá nó đi. Thư như người mất hồn, tha thẩn vào ra, định làm cái này thì lại cầm cái kia, loay hoay đến tận chiều mới chuẩn bị xong. Thư đem chiếc váy ngắn ra ngắm nghía rồi lại treo nó vào tủ. Hôm nay là sinh nhật thứ hai nhăm của cô. Cái ý nghĩ mình đang bắt đầu già đi làm Thư buồn rã người, cô thấy căn phòng cứ rộng ra, rộng ra mãi và hết thảy đồ đạc xung quanh đều câm lặng, không như mọi khi, sống động, thân thiết với cô. Lần này, Thư không mời Phạm Hùng, đó là một thái độ. Thư điểm mặt những người chốc nữa sẽ đến... Hình như còn thiếu ai nữa. Thư nhẩm lại lần thứ tư mà không thể nhớ nổi. Cuối cùng cố thở dài đi nấu cơm chiều.