- 36 -
Bốn rưỡi.
Nắng nhạt, gần như không có màu, Những chậu cây cảnh im phắc, lá hơi thẫm lại. ông Khánh nghiêng người lách qua chậu sen cạn lần đến cây tùng. Điều khiến ông ngạc nhiên là cây tùng ngả vàng. Ban đầu ông tưởng do bầu trời phản chiếu, nhưng khi giương kính lên nhìn kỹ, ông rên khe khẽ, Sự úa đi của cây tùng có thể nhìn thấy, như quả bóng bay xì hơi mỗi lúc một co lại. Cây tùng đang giãy chết. Phản xạ đầu tiên của ông Khánh là bới gốc cây xem nó có bị ai chặt không. Gốc vẫn lành nguyên và hơi đất nóng hâm hấp bám vào tay ông. Với động tác cẩn thận hết sức, ông Khánh bưng cây tùng vào nhà. Ngọn tùng chạm vào ngực ông ram ráp ngứa. Bà Khánh hỏi:
- Sao ông lại mang vào đây? Để ngoài cho nó thoáng hơn không hả ông?
- Hình như nó bị sao đấy
Ông Khánh đặt chậu cây lên bàn trả lời mà không nhìn vợ. Bà Khánh ngạc nhiên:
- Sao là làm sao. Tôi thấy nó vẫn nguyên lành như mọi khi, có ai động vào bao giờ đâu.
- Ai chả biết. Nhưng nó đang ốm.
Ông Khánh gắt, ghé mặt vào từng cành tùng săm soi.
- Dào ơi, ông cứ làm như nó là đứa trẻ không bằng. Càng già càng lẩm cẩm. Khéo lại vỡ kính bàn bây giờ. À mà này ông này, mai Sơn nó về, có nên cho nó cái gì không?
- Tùy bà.
Ông Khánh đặt tay vao gốc cây lần mò chậm chạp. Gốc cây nóng hực như người sốt.
- Hay là mình cứ cho nó ít tiền ông nhỉ. Tôi sẽ mua một hộp bánh gửi cho bên ấy, gọi là có chút quà. Dù sao mình cũng phải...
Bà Khánh ngừng lại đột ngột, mồm há ra- Ông Khánh nhắm tít mắt, hai tay nắm gốc cây tùng nửa như giữ lại, nửa như nhổ nó lên. Mặt ông mềm ra, mơ màng, xa vợi. Bà Khánh định chạy đến đỡ chồng, nhưng bị ai đó vô hình giữ lại ấn chặt xuống ghế. Bà nhìn cây tùng cựa quậy hệt một con vật, một con vật đang vùng vẫy cố gắng mang ông Khánh đi. Bà kêu lên mà không phát ra âm thanh nào.
Hai cánh tay ông Khánh càng ngày càng nóng, tuông như ông đang nằm phải cục thép đó chứ không phải gốc cây. Luồng hơi nóng rát chạy dọc tay, lên bả vai, dồn xuống lưng, xuống chân rồi lại dâng tràn lên đầu. Bầu trời đột ngột mở ra mênh mông, xa vợi với những vệt mây vàng nhạt, mỏng kéo dài như những vết nhăn khổ não. Luồng hơi nóng giãy giụa, co lại, duỗi ra và con rồng tự do trong khoảng vũ trụ vô biên vắng ngắt. Nó rập rờn uốn lượn, vây lưng dựng ngược lên nhấp nhô răng cưa, đuôi quẫy mạnh sang hai bên. Con rồng lao sâu vào bầu trời đến khi sắp sửa mờ nhạt nó ngoắt lại và xuất hiện với tốc độ lúc bay đi. Đôi mắt con rồng to tròn lồi ra hai phần ba quắc lên màu hổ phách. Cả đầu nó là một khối rồi loạn những râu, vây, chúng chuyển động như các đám rong dưới đáy sông khi bị khuấy đảo, lúc rạp xuống, khi vươn lên, mềm mại kiên nhẫn và ngẫu hứng, Mỗi lần con rồng co mình để dấn tới hai chân trước của nó tì vào ngực những chiếc vuốt quắp lại gọn ghẽ với màu nâu bóng của chất sừng già có đường vân màu ngà xoáy tròn, Hai cánh mũi rồng mở to hết cỡ từ đó phát ra những âm thanh dài, dứt khoát nhưng nhẹ thoảng. Cái mồm luôn mở rộng khoáng đạt ngạo nghễ để lộ ra một khoảng tối hình chữ nhật sâu hút. Hai bên mép rồng uốn cong, vếch lên, được những sợi râu vàng phủ nhẹ nền điểm kết thúc của chúng trở nên hư ảo. Con rồng đang lao về phía trước đột ngột quặt sang bên, lộn một vòng rồi tiếp tục bay. Toàn thân nó phơi ra lắp lánh những lớp vấy đều đặn phủ xuống tận khuỷu của bốn cái chân ngắn. Lớp vẩy sáng lên, chìm xuống theo sự chuyển động của các lớp cơ. Từ đường ngang bầu trời, con rồng lắc mình chúi đầu lao tuột xuống rồi đảo người vươn lên và cuối cùng nó chuyển sang bước những bước dài, hơi vụng về, chậm nhưng ngạo nghễ, uy nghiêm với cái đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra phía trước. Các lớp da ở chân con rồng chùng lại, căng ra theo nhịp bước tạo thành vết nhăn già cỗi. Bầu trời tràn trề và sâu thẳm đến nghẹt thở. Con rồng vẫn nhào lộn, tuồng như từ lâu lắm rồi nó mới được tự do như thế... Nó rướn lên, rướn lên mãi. Hình như có bàn tay trong suốt đang níu giữ nó lại,
Bà Khánh thấy ông Khánh co giật từng cơn, tay vẫn ghì lấy gốc cây tùng. Ông Khánh giật giật mấy cái, chậu tùng trượt khỏi mép bàn rơi xuống nền nhà vỡ đôi, đất xô ra phủ lên chân ông. Cây tùng nằm nghiêng, ngọn nó chúi xuống nền gạch, giữa khe nứt của tảng đất, những chiếc rễ lộ ra giãy giụa với màu trắng đục, Gốc cây còn gối kênh lên tảng đất nên có cảm giác nó đang cố gắng bò đi trốn. Ông Khánh đứng dậy, lặng lẽ thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Tôi biết ngay mà. Đang yên đang lành lại khệ nệ bê vào đây rồi sờ sờ nắn nắn. May, nó mà rơi vào chân thì què rồi. Khổ thật, lúc nào cũng cây với cối. Thôi, ông xuống dưới kia, để tôi dọn cho vậy. Vứt đi hay giữ lại đây?
Bà Khánh chỉ xuống cây tùng, ông Khánh nhìn nó như nhìn một xác chết xa lạ, không đáp, lê xuống tầng dưới.
Lão Bính không buồn thổi cơm, ngồi ở bậu cửa nhìn vượt qua các ngọn cây. Đầu lão đau nhức. Không khí xung quanh lão ngày càng cũ đi. Một vệt vàng thoắt lướt qua bầu trời trước mặt lão Bính khiến lão rùng mình. Nó đã xuất hiện hơn ba chục năm trước... và bây giờ nó đang rập rờn lượn trong những đám mây giữa bầu trời sà xuống tái ngắt. Con vật khổng lồ vừa lướt qua bầu trời với hơi thở phì phò, nặng nề. Lão Bính ôm mặt ngã lăn ra đất, chân tay co quắp lại. Miệng lão sùi bọt trắng ở hai bên khóe. Kỷ hớt hải chạy sang hỏi dồn dập:
- Ông cháu có ở bên này không?
Lão Bính rên hừ hừ, buông tay hé mắt nhìn Kỷ lắc đầu.
- Bác làm sao thế?
- Ngã... - Lão Bính thều thào - Nó...
- Ai?
Lão Bính chỉ bừa lên trời rồi lại ôm mặt. Kỷ lồng lên chạy đi tìm cụ Điển. Lão Bính hé mắt thấy con vật khổng lồ dấn sâu vào bầu trời, những đám mây màu chì dạt sang che khuất tầm nhìn của lão. Một hơi thở nhẹ nhõm. Có cái gì đó vừa ra đi, tự do như bông hoa dại nở trong đêm. Lão Bính cười. Hiện ra một khung cảnh không thuộc về bất cứ thời gian nào. Con rồng đang bị treo ngược lên một cành cây, đầu rũ xuống, bụng mở phanh ra. Một tốp đàn ông hăm hở nướng dồi rồng, những khúc dồi căng dài hơ trên lửa vàng nhẫy bốc mùi thơm lựng. Gan đã được thái bày trên đĩa sứ men xanh có hoa văn đen vẽ rồng. Tiết canh hãm xong chỉ cần rắc vài hạt lạc, vài miiếng gan lên là hoàn chỉnh. Chút nữa khách sẽ đến, sẽ đánh chén ràn rạt cho thỏa cơn đói dồn nén ngàn năm nay…
Hết giờ hành chính con Hà lao như bay xuống cầu thang, phóng xe ra mua vé xem ca nhạc tối. Nó đã hẹn Sơn đúng bảy giờ rưỡi gặp nhau ở cổng rạp hát.
Thắng đẩy ghế vào sát gầm bàn định về, Chung quay lại bảo:
- Ở lại đây một tý. Tôi sợ quá ông ạ.
Chung nhìn Thắng vật nài lẩy bẩy chìa cho anh một tập thư. Cảm giác của Thắng là lạnh, những bức thư lạnh lẽo nhàu nát nhưng rõ ràng chúng ẩn chứa sự sống dù là lay lất thoi thóp,
- Ông cầm hộ tôi.
Chung thểu thào, da tái mét, má hõm lại chằng chịt vết nhăn.
- Tất cả ở đây à?
- Còn nữa.
Chung đánh mắt về chiếc tủ tay vuốt dọc mặt mình như vuốt mắt người chết, Thắng lật các bức thư nhìn dòng chữ đề ngoài đã nhòe méo đi vì ướt, phát hiện ra ở tất cả các phong bì chữ “gửi tới“ đều viết thành “giử tới”. Thư được viết bằng loại giấy kẻ ngang, dày, xốp với những con chữ vụng về khó nhọc của người mới học viết hoặc đã lâu chưa viết,
- Sao ông không mang về nhà mình mà cất. Để tôi cầm thế này, ngộ ngỡ tôi tò mò đọc thì sao... Mà thực ra thì chính tôi cũng không biết để nó ở đâu bây giờ đây này.
Thắng vừa nói vừa tráo các phong thư y như tráo bài. Chung thọc tay vào nách gãi, đưa lên mũi ngửi rồi chíp chíp miệng, mặt nhàu nhĩ tan nát. Bên dưới tiếng xe máy nổ giòn xen vào đó tiếng léo nhéo của bà Hường và cô thủ quỹ cao ngẳng. Cảm giác chiều rất xa.
- Lão ấy đang sang đây.
Chung khó nhọc nói, đầu rũ xuống tuyệt vọng. Thắng thở hắt ra:
- Tôi khuyên ông nên quên chuyện ấy đi. Lúc nào ông cũng bị ám ảnh bởi cái lão thiến lợn vớ vẩn nào đấy. Như tôi đây này, tôi cũng phải luôn luôn quên đi mọi thứ để mà sống mà làm việc chứ.
- Nó sẽ thiến tôi, giời ơi!
Chung lại rít lên nhưng Thắng không xúc động, anh đã quá quen như vậy rồi.
- Thế này nhé ông Chung, tôi sẽ đốt hết những lá thư này đi, có được không?
- Lão ấy đã đi rồi, đốt cũng chả làm được gì. Cô ấy bảo… cô ấy bảo... bảo...
Chung lảm nhảm như đĩa hát vấp kim, Thắng sốt ruột đứng phắt dậy, anh nhìn đông hồ, sực nhớ tới cuộc hẹn ở nhà Thư,
- Tóm lại ông đưa những cái này cho tôi để làm gì?
Thắng hỏi gay gắt.
- Đốt đi!
Câu trả lời của Chung như thì thầm. Thắng cười khẩy đem đống thư ra góc phòng móc túi lấy bật lửa đốt.
- Còn cái nào ông đem ra đây một thể nào.
Thắng vừa dúi lửa vào đống thư vừa bảo Chung, anh ta không trả lời. Những lá thư bén lửa cong lên, giãy giụa, cháy chậm đến mức khó nhọc. Khói tỏa màu lam và có mùi mít chín. Chung bắt đầu co giật trên ghế, mồ hôi vã ra như tắm. Thắng bị hút vào ngọn lửa sáng xanh, nghều ngào, anh căng mắt nhìn kỹ, thật kỹ và cắn chặt răng, Trong ngọn lửa chập chờn hình một người con gái với mái tóc xõa tung, xơ xác, môi mím chặt, mắt long lên điên dại. Người con gái uốn lượn ẩn hiện theo lửa, cô ta nhìn Thắng căm thù, giận dữ. Bất giác Thắng ngồi lùi lại.
Chung rên hừ hừ tay bóp chặt hai bên thái dương, mắt lồi ra. Ông Huỳnh lao vào:
- Làm cái gì thế này?
Thắng thấy hình người trong ngọn lửa vụt biến, anh đứng dậy thẫn thờ đáp:
- Đốt thư.
Ông Huỳnh hực lên, mắt long lanh hết nhìn Thắng nhìn Chung rồi nhìn ngọn lửa, hỏi bâng quơ:
- Hết rồi à?
Rồi ông lén lút chỉ vào chiếc tủ, nháy mắt cười để lộ ra chiếc răng sứt ở hàm trên. Thắng lầu bầu câu gì đó. Ông Huỳnh tiến đến gần Chung giọng an ủi thân mật:
- Thôi thế cũng là một việc cậu ạ. Như tôi đây này, hồi bé ấy à, còn đốt sổ điểm của ông giáo để phi tang ấy chứ lị. Kinh!
Câu cuối ông thốt ra để thán phục chính mình. Chung thở è è khó nhọc, đôi vai nhọn hoắt nhô lên hạ xuống cho đến khi Thắng ghé sát miệng vào tai anh ta hỏi nhỏ:
- Về được không hay cần tôi đưa?
Ông Huỳnh thính tai nghe được chen ngang:
- Cứ để cậu ấy ở đây chú Thắng ạ, Trông cậu ấy như đang cảm ấy. Xuống phòng tôi mà nghỉ.
Xắn tay áo lên tận khuỷu, ông Huỳnh sấn sổ định xốc nách Chung dậy bị anh ta giằng ra bắn lùi về sau mấy bước, tay gạt phải chiếc ấm trên bàn làm nó rơi xuống vỡ tan. Tiếng rơi khô đanh khiến cả ba người dừng lại. Giữa cái khoảnh khắc im lặng đó. Thắng nghe thấy tiếng rao nhỏ, mơ hồ: Ai thiến lợn đê...ê...ê...ê... Hình như ở xa, rất xa, xa hơn cả tiếng rao là một cơn mưa lắp ló đằng sau vòm lá nhãn già cỗi đang uể oải thả những chiếc lá vàng úa xuống dưới gốc. Quai hàm Thắng bạnh ra, anh quay phắt lại nhìn Chung và thấy anh ta nhếch môi cười đểu giả. Ông Huỳnh lao ra khỏi phòng, văng một câu rất tục.
- Giờ thì tôi phải đi đây. Chiều tối nay có hẹn rồi.
Thắng nói xong vun những mảnh vỡ của chiếc ấm vào góc, đứng dậy đinh đi. Chung nhìn Thắng bằng thái độ quang quẻ, sạch sẽ, tuồng như anh ta vừa tắm xong.
- Tối nay ông qua đây một tí, có được không?
Giọng Chung bình thản đến gai người.
- Để làm gì. Ông định ở lại đây à?
Chung gật đầu sửa lại tư thế ngồi. Thắng chần chừ rồi chép miệng;
- Nếu cần thiết, tôi sẽ đảo qua.
Trước khi ra khỏi phòng không hiểu sao Thắng lại liếc cái tủ và anh thấy ‘‘lá bùa” phập phồng thở.
- Mai tôi về quê một tý.
Chung nói với theo khi Thắng khép cửa lại đi xuống cầu thang. Lúc đó đã gần sáu giờ. Ông Huỳnh đứng ở cửa phòng thường trực, mặt khó đăm đăm hỏi:
- Nó chưa về à?
-Tối!
Thắng nổ máy xe, sông Cầu loáng lên rồi lịm đi Đó là khoảnh khắc cuối cùng của ngày