- 37 -
Bảy giờ kém hai mươi nhăm,
Sơn mặc chiếc áo kẻ ca rô xanh, chiếc áo đẹp nhất, lành nhất, sơ vin trong quần, nhét năm nghìn vào túi ngực chuẩn bị ra rạp. Hắn vơ vẩn ngoài sân, hết xem đồng hồ lại huýt sáo và nhìn ngắm lại mình.
Lòng Sơn vơ vẩn chẳng ra vui mừng cũng chẳng ra buồn. Hắn hơi lẻ loi. Bảy giờ kém mười, Sơn dợm chân bước hẳn ra đường, hắn đi chậm rãi, hai tay đút túi quần, một thói quen không thể bỏ được mặc dù bao lần bị Yến và Thắng nhắc nhở. Trời ơi, ít gió. Sơn nhìn sang bên kia đường, nơi quầy thuê băng của Quỳnh rồ đứng lờ đờ dưới ánh điện đường vàng ệch. Bất chợt Sơn nghe tiếng lạch cạch ngay cạnh mình, hắn ngoắt lại. Tay hàng xóm ngồi trên chiếc Dream lùn hai chân chống xuống đất. Sau lưng, mụ vợ đang lúi húi khóa cửa. Sơn bước chậm lại tai dỏng cao, Tiếng loạch xoạch vang lên một lúc nữa rồi mụ vợ ra ngồi sau xe. Tiếng đề xèn xẹt vang lên, tắt, lại xèn xẹt rồi nổ đều đặn. Sơn nghe tay chồng hỏi:
- Cầm vé chưa?
Chiếc xe chầm chậm lăn ra đường. Sơn bĩu môi vì thấy xe chạy quá cẩn thận và hắn dấn bước lên, sợ muộn giờ. Đang đi chợt Sơn khựng lại, một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu hắn. Lòng Sơn rạo rực chân tay luýnh quýnh, hắn ngoắt người quay về, mắt liếc xéo vào ngôi nhà hai tầng có bộ cửa sắt đóng im ỉm bởi chiếc chìa khóa xanh thẫm to hơn vốc tay. Yến hỏi ngay:
- Anh không xem à?
- Có chứ, nhưng bảy rưởi mới chiếu.
Vừa nói Sơn vừa đi lên tầng hai. Ông Khánh nằm trên giường mặt hồng hào vì áp huyết cao, thấy Sơn ông mấp máy môi. Sơn cởi khuy áo ngực nói tự nhiên:
- Trên này nhiều gió thật.
Hắn bước ra ban công. Đập vào mắt Sơn là chiếc cửa sổ mở hé một cánh, nó lờ mờ trên bức tường in chồng chéo đủ các bóng cây cảnh từ ban công nhà ông Khánh hắt sang. Sơn chống hai tay lên thành ban công, giữa bụng hắn là chậu sen cạn lá lởm chởm, rách mướp. Trong nhà, ông Khánh vẫn nằm thở khò khè. Bên dưới tiếng nước máy xối ào ào vì bà Khánh đang giặt một đống quần áo. Sơn lấy tấm ván ông Khánh hàng ngày dùng bắc ngang góc ban công để tận dụng nơi đặt chậu, ấn ấn thử xem độ bền của nó rồi bằng động tác thành thạo kết hợp với sức khỏe, hắn ngả tấm ván sang bên nhà hàng xóm, ấn đầu ván vào gờ cửa sổ. Thế là hình thành chiếc cầu. Sơn nhìn quanh một lần nữa, hít hơi dài, thót người phốc lên thành ban công, đặt chân vào tấm ván, đi thật nhanh sang bên kia. Hắn bám hai tay vào song cửa bằng sắt nhìn sâu bên trong. Căn phòng chìm lắng trong ánh đèn đỏ hắt ra từ hai bóng điện quả nhót gắn hai bên bàn thờ đặt sát trần nhà. Cái bàn thờ chật ních những chiếc đĩa bày đồ vàng mã và chúng anh ánh sáng. Sơn nắn nắn từng chấn song rồi quyết định chọn hai thanh ở giữa, dùng tay phanh chúng ra hai bên. Lúc đầu chấn song miết vào lòng bàn tay Sơn đau nhói, nhưng hắn nghiến chặt răng dồn hết sức kéo mạnh. Cổ Sơn bạnh ra, rát bỏng hai bên vì dây chằng căng hết cỡ, mặt hắn tê dại, tuồng như chỉ chút nữa nó sẽ nổ tung. Hai chấn song từ từ cong lại, bụi vữa bắt đầu rơi xuống trán Sơn, hắn dừng tay, lấy súc, hít mạnh lần nữa và tiếp tục. Chính Sơn cũng không ngờ mình khỏe đến thế khi nhìn đôi chấn song sắt cách xa nhau tạo thành hình quả trám đủ một người chui vừa. Hắn nghiêng người đưa bả vai và chân vào trước sau đó tiếp đến đầu. Khi cả người đã qua, Sơn cong lưng thả một chân xuống dò dẫm, chạm phải mặt bàn bằng kính, hắn liền rụt lại đưa sang bên. Lần này chân Sơn đặt đúng vào chỗ để tay của ghế xa lông gỗ. Khi hạ người xuống, hắn ngoái lại thấy chậu cây rung rung vì gió. Phòng nóng hầm hập và khai nồng nặc mặc dù có một chiếc quạt vẫn chạy đều đều. Chiếc quạt đặt cạnh đầu giường. Điều đó làm Sơn giật thót mình. Có người đang ngủ. Sơn suýt nữa lao ra cửa sổ nhưng hắn trấn tĩnh lại. Nếu có người, chắc hắn đã bi bắt ngay lúc đang bẻ song cửa sổ, Sơn trấn tĩnh nhìn chiếc giường lần nữa, thấy một đống chăn bùng nhùng và hắn quyết định lần cầu thang xuống rón rén từng bước một. Tầng dưới điện còn sáng, nhưng cũng là điện đèn ngủ đặt ở đầu chiếc giường đôi. Ở giường này chỉ có hai cái gối đặt cạnh nhau, không có chăn. Tự nhiên Sơn linh cảm có điều gì đó không ổn từ những chiếc giường nhưng ý nghĩ về bộ dàn Com-pắc choán hết tâm trí hắn. Cái tủ tường cứ loang loáng sáng vì những ngăn kính bắt ánh điện. Không có bộ dàn nào cả. Sơn gần cuồng lên không tin mắt mình, đưa tay sờ sẫm từng ngăn một. Toàn cốc chén, đồng hồ, thuyền buồm và những chai rượu to nhỏ đủ loại, Sơn thất vọng rên rỉ nhìn quanh, sức lực bay biến hết và hắn chỉ muốn khuỵu xuống. Sơn nặng nhọc leo lên cầu thang hy vọng tìm thấy bộ dàn ở đấy, khi vừa đặt chân vào phòng, tim hắn đứng lại. Căn phòng vụt sáng làm Sơn lóa mắt, đầu tê dại hắn lùi lại mấy bước. Một thằng bé đang ngồi trên giường tay cầm cái bô, nó cởi trần béo trục béo tròn, nửa người dưới còn vùi trong tấm chăn hoa mỏng. Mắt thằng bé mở to toàn lòng trắng, mồm méo xệch, má chảy xệ xuống, cổ nó là những ngấn thịt xếp liên tiếp với nhau. Tóc thằng bé rậm nhưng cứng, chĩa ngược lên như lông nhím. Sơn điếng người, nhìn nhanh xuống tầng một, chính lúc đó hắn phát hiện ra rằng ở cạnh giường có cái bệ cao, đen bóng trên đặt một khối đen khác. Tim Sơn nhói đau, bộ dàn ở ngay đấy mà hắn không chú ý. Thằng bé đột nhiên hí lên những tiếng man dại. Sơn vọt đến quật thằng bé đổ xuống, dùng tay bịt chặt mồm nó. Thằng bé giãy giụa, cả cơ thể béo núc của nó ưởn cong lên, mắt mở to nhìn Sơn. Sơn nhìn ra cửa sổ. Thằng bé giãy giãy rồi nằm im, khuôn mặt to của nó mềm nhẽo dưới tay Sơn. Khi phát hiện thằng bé đã chết, Sơn lồng lên lao tới cửa sổ, lách người qua hình quả trám, mũi chân hắn đá vào đầu tấm ván nhưng không thấy đau. Sơn đứng thẳng dậy, đặt chân lên tấm ván bước thật nhanh trở về. Bên ban công điện bật sáng, ông Khánh đứng nhìn Sơn, hai tay buông thõng. Bước đầu tiên Sơn thấy ông Khánh đứng thấp hơn mình, giữa những chậu cây cảnh lô xô nhưng đến bước thứ ba đột nhiên ông Khánh cao vọt lên cùng những chậu cây. Ruột gan Sơn thót lại...
Bà Khánh và Yến lao ra cửa vòng qua đầu hồi nhà đã thấy Sơn nằm mặt úp xuống đất, chân co chân duỗi, một tay giấu quặt vào trong bụng, tay kia vươn ra bị tắm ván đè lên. Bà Khánh quay phắt vào nhà ôm chặt Hoàn rít từng hồi dài. Yến cúi xuống bình tĩnh hất tấm ván sang bên, lật Sơn nằm ngửa. Mặt Sơn lộ vẻ kinh hoàng, mắt mở to, mồm há ra đầy máu, gò má trái lõm vào và trán nứt một vết dài nhưng không có máu. Yến nhìn chằm chằm anh mình, từ đầu đến chân rồi nhìn lên chiếc cửa sổ nhà hàng xóm.
Bầu trời xanh thẫm cao vút.
Mình có làm chuyện ấy nhưng mình bị oan. Ông ta đã phì nước bọt vào mặt mình còn lỗ mùi nở to ra, to gần bằng mắt. Mồm là một khoảng tối để dẫn vào giấc mơ trong khi đó thì mình đang bị lạc. Mình vào nhầm nhà, thấy ông ta trên giường, tiện thì làm cho có việc. Mình không muốn tay mình bị thừa. Những bãi cỏ dọc sông Linh Nham không cần tay. Họ đã đánh mình, một người thôi nhưng có đến năm sáu cánh tay cùng ra đòn một lúc. Luật! Bóng tối bảo thế. Rồi thì chả còn biết gì nữa cho đến khi mình hiểu ra rằng mình bị oan dù cho mình có bóp cổ ông ta. Mình bị oan dưới trăng, chỉ đêm nay thôi, sau đó mẹ sẽ đến và không ru nữa, mẹ chỉ bảo cháu bị lạc, nó đã về... Nhưng mà mình bị oan vì tay dung để làm gì nhỉ? Mình không tin...