- 39 -
Sinh nhật Thư có khoảng chục người đến dự, đa phần cùng đoàn cả. Thư diện bộ váy ngắn màu ngọc, cổ đeo chiếc dây chuyền vàng to không biết thật hay giả. Thư đi lại thoăn thoắt ghé tai mỗi người một tý và ai cũng phá lên cười vui vẽ. Chỉ có Thắng là người duy nhất Thư không ghé tai nói thầm. Tay tổ chức biểu diễn nghe Hưng kể chuyện tiếu lâm mắt vẫn liếc sang Thu Phương đang nhấm nháy với Nguyễn An. Trần Mân vo ve bên tai Phượng trình bày cái viễn cảnh thành lập ê kíp buôn tắc kè từ Thái Nguyên lên biên giới Trung Quốc. Khi cuộc vui tan, Thắng định đứng dậy ra về thì Thư ghé tai nói:
- Anh ở lại sau một tý!
Thắng cắn chặt răng lặng lẽ ngồi xuống.
Tám giờ. Yến gọi điện tới cơ quan Thắng đến lần thứ tư thì mới có người nhấc máy.
-Gì?
Tiếng hỏi từ đầu dây bên kia cộc cằn.
- Cho cháu gặp anh Thắng. Có việc gấp lắm.
- Về rồi.
- Về lâu chưa hả bác?
Yến hổn hển.
- Lâu rồi... cứu tôi với, nó đang cắt...
Người kia buông máy nhưng không dập nên Yến nghe thấy những âm thanh hỗn loạn ùa vào tai mình, trội lên là tiếng rao dài, ủ ê: ‘‘-Ai thiến đê... ê... ê…ê…ê”.
Yến gào vào máy điện thoại một lúc rồi dập mạnh. Bà Khánh cuống quýt giục:
- Có khi xe cấp cứu sắp đến đấy. Gọi cho con Thư, nhanh lên,
Điện thoại của Thư báo bận.
*
Con Hà vò nhàu hai tấm vé trong tay, nước mắt ứa ra. Quá hẹn đúng một tiếng đồng hồ. Sân rạp vắng tanh, chỉ có vài người bán hàng rong ngồi thưa thớt rải rác ở bậc lên xuống. Con Hà chần chừ rồi dắt xe về, ra đến cổng nghĩ sao nó dừng ở chổ khuất ánh điện cố nán lại thêm chút nữa. Chỉ có đám trẻ con lượn ra lượn vào trêu ghẹo nhau, Tiếng nhạc vọng ra chát chúa, dồn dập càng khiến con Hà sôi ruột, bỗng nó giật mình, tim đập nhanh. Đám sương mù dồn đến? lờ mờ uốn éo trong bóng tối ngay trước mặt con Hà.
- … Bảo rồ..ồ..ồ..i..i không nghe, mày lúc nào mà chả muộn,
- Đếch phải tại cháu, nó đến muộn đấy chứ.
- Mày chỉ giói cái cãi lại. Giá thử không có nó thì mày không đến muộn đây phỏng. Đổ nhà quê.
- Cháu đã bảo rồi, cháu không phải nhà quê,
Con Hà cãi, mặt nó bắt đầu đỏ dần, Đám sương mù phồng lên rồi co lại, rung rung:
- Mày nhìn lại mày xem con ạ, tóc cứng lắm. Chứ dân thành thị ấy à, nó phải mượt mà, phải mềm như bún ấy chứ lị. Giời, đến khổ vì cái loại cứng đầu cứng cổ như mày. Tao bảo này.
-Gì?
Con Hà phụng phịu, nó luôn luôn thất bại trước cái đám sương già nua quỷ quái đó. Đám sương tràn đến, ghé vào tai con Hà thì thào những hơi mát lạnh. Nghe xong con Hà giãy nảy lên:
- Cháu chả tin.
Đám sương bĩu môi:
- Sư chị chứ? tôi biết tỏng cái bụng chị nghĩ gì rồi. Không tin thì cứ ở đấy mà chờ đến mọc rễ ra. Tao đi đây.
Đám sương nhúc nhích chực lảng đi, con Hà vội kêu:
- Từ từ đã, thế nếu cháu tin thì có phải là dân nhà quê nữa không?
- Để xem đã.
Đám sương lẩp lửng ranh mãnh. Con Hà cắn môi cân nhắc rồi quả quyết:
- Thì cháu tin vậy
- Tin thật chứ?
Đám sương cố kìm nén hỏi lại, con Hà gật đầu, thế là nó hực lên:
- Giời, lòi đuôi rồi nhé. Đích thị là dân nhà quê. Tao vù đây. Gớm, mãi mới bóc mẽ được mày
Đám sương lùi ra, ngoắt cái nó quay đầu trôi vùn vụt dọc theo hàng rào xây của rạp hát, dấn sâu vào bóng tối. Con Hà phóng xe máy đuổi theo, nó vừa nhấn ga vừa nghẹn ngào khóc, không biết vì cái gì. Ra khỏi thành phố, tới đường rẽ vào khu Bò đái nó gặp bóng một cụ già rờ rẫm đi ngược chiều mình để sang phố. Cụ già không nhìn con Hà, lẩm bẩm một mình: “Rút đất, tôi rút cho bỏ cha chúng nó đi, Thế đấy”. “Lạc mất!”. Con Hà hốt hoảng nghĩ và hình ảnh cuối cùng là một chiếc bánh xe cải tiến mờ nhạt lật bật lăn trên những ổ gà nhấp nhô. Con Hà và chiếc bánh xe đi mãi, đi mãi... Đang trở về vĩnh viễn một con bé túm tóc đuôi gà từng sục bùn dọc sông Linh Nham móc cua về nấu canh, từng len lỏi vào rừng bẻ củi ra chợ bán và từng giữa trưa nắng hừng hực cắp rổ đi lấy rau vừng. Một con lợn đang ngủ bỗng hộc lên mừng rỡ...
Tìm khắp xóm không thấy cụ Điển, Kỷ sang nhà lão Bính ngả lưng. Người Kỷ mỏi rã rời, đầu nặng trịch, mi mắt sập xuống. Kỷ vừa lơ mơ ngủ thì thấy Sơn. Sơn đứng khóc ngoài sân, mặt mũi sưng vều, bầm dập.
- Ai đưa mày về?
Kỷ hỏi chân tay run lẩy bẩy, Sơn không trả lời càng khóc to hơn, nước mắt bắt trăng lấp lánh trên má. Kỷ cố gắng đứng dậy đến gần Sơn nhưng không được.
- Em đi đây - Giọng Sơn rầu rĩ, hơi méo - Họ đang chờ ngoài kia.
- Thế mình tao ở lại à?
Kỷ thở hắt ra.
- Chả thấy cái dàn Com-pắc đâu cả. Họ giấu kỹ quá. Em lạy anh em đi đây.
Sơn quỳ sập xuống vái Kỷ ba vái rồi phất áo đi vùn vụt ra ngõ.
Kỷ vùng dậy mồ hôi đầm đìa khắp người chạy về nhà. Ông Điều đang ngồi cạnh bàn, đầu quay về mặt trăng, sau ông lão Bính đi đi lại lại phân bua cái gì đấy. Thấy Kỷ lão ngừng lại, hai tay buông thõng xuống:
- Tôi bảo với ông ấy là nó bị thịt rồi.
- Ai bi thịt?
Kỷ sửng sốt. Lão Bính lén lút nhìn lên bầu trời bàng bạc ánh trăng thì thào:
- Nó chứ còn ai nữa... tôi với ông ấy nhìn thấy nó từ hồi còn bé tý bé tẹo... to quá...
Lão Bính hụt hơi không nói tiếp được, hai cánh mũi phình to, trán và hàm trên nhô cao, cặp môi giãn ra khiến mồm lão rộng đến đáng sợ. Mặt lão gồ ghề già nua, phun hồng hộc từng luồng gió nóng như lửa. Trăng càng ngày càng thu hẹp độ sáng lại. Ông Điều ngồi lấp lửng giữa ánh trăng và bóng tối, mắt vẫn mở to vô cảm. Phía bãi tha ma, đom đóm nhấp nháy thành dải dài trên các nóc mả, những chiếc mả được trăng chiếu sáng một nửa lênh đênh vật vờ. Trong xóm, chó đột nhiên tru lên man dại rồi lịm dần. Kỷ dò dẫm đi quanh nhà tìm dấu vết của chiếc móng nhưng chỉ thấy những vụn đất lổn nhổn dưới chân.
- Nó đi rồi.
Lão Bính đặt tay lên vai Kỷ nói nhẹ. Kỷ nghẹn ngào:
- Nhưng mà sao lại thế chứ. Cháu có làm gì thất đức đâu.
Kỷ nấc lên như đứa trẻ bị ruồng rẫy, tất cả những ẩn ức bùng ra tức tưởi, dằn dỗi dưới dạng nước mắt và những lời lảm nhảm thoắt có nghĩa, thoắt vô nghĩa. Chưa bao giờ Kỷ nói nhiều thế, nói nhanh thế, Kỷ kể lể về số phận mình, về những thiệt thòi, nhường nhịn. Lão Bính nghe xong bèn nói:
- Tôi về nấu cái gì ăn đã,
Tiếng mọt lại cồn lên miên man như bầu trời dày đặc sao trên đầu.
Yến theo xe chở Sơn vào bệnh viện. Trước khi đi, Yến ngoái lại nhìn mấy người công an đang cắm cúi ghi ghi chép chép xung quanh hình vẽ bằng phấn trắng dưới đất. Đó là hình của Sơn, nó bị giản lược và phóng to hơn một chút. Ngồi trong xe Yến lắng nghe tiếng còi cấp cứu rú lên trên đầu. Sơn được đặt trên chiếc cáng, phủ lớp vải màu cháo lòng mỏng. Xe chạy lướt trên mặt đường, thi thoảng lại lạng sang bên khiến chiếc cáng xô nghiêng như muốn đổ. Tay y tá chân tay dàl lêu nghêu hỏi Yến:
- Có ai nhìn thấy lúc nó rơi không?
Yến lắc đầu nhìn lên phía trước, sau ổ kính, cái gáy béo núc của ông bác sĩ thấp thoáng giữa chiếc mũ và cổ áo trắng.
- Lần sau chết rồi thì đừng có gọi bệnh viện nữa nhé.
Tay y tá nghiêm mặt. Yến không nói gì thái độ lạnh lùng.
- Em à? Hay là anh?
Cô y tá hỏi, giọng dửng dưng đúng kiểu của bác sĩ. Yến cắn môi móc túi lấy lọ cồn ra mở nắp:
- Anh!
Và Yến vẩy cồn lên tấm vải phủ trên người Sơn. Tay y tá hất đầu:
- Sao lại làm thế?
Mùi cồn dâng sặc sụa. Cô y tá cau mày kéo tấm kính cửa sang bên. Gió tạt lồng lộng, tóc Yên rối lên múa may. Tiếng còi xe chói gắt vọng vào, tay y tá kéo tấm kính trở về chỗ cũ. Yến lôi cuốn sách nhàu nát ra, đặt hờ nó trên đùi. Cô y tá đưa mắt ra hiệu cho đồng nghiệp nhìn Yến, môi dưới ưỡn cong như muốn lộn nó ra. Yến cúi xuống cuốn sách lim dim chìm đắm trong mùi cồn. Xe phóng nhanh đều nhưng không phải trở về bệnh viện mà chạy mãi mãi trong một không gian hoang vắng vô cùng tận. Và không ai lên tiếng, dù chỉ một hơi thở nhẹ...
Họ nhìn nhau thật kỹ rồi lẳng lặng ôm ghì lấy nhau, siết chặt đến nghẹt thở. Chiếc cúc cuối cùng tách khỏi lỗ khuyết, tay ai đó, vô tình gạt đổ lọ hoa đồng tiền. Nước tràn từ mặt bàn xuống nền nhà và những bông đồng tiền nằm áp trên mặt bàn kia như những bàn tay để ngửa đang cố gắng xòe các ngón ra. Họ làm tình, lặng lẽ nghiêm trang nhưng quyết liệt. Người nọ cố gắng thóa mãn người kia bằng sự vò xé thân xác. Thắng nghe thấy hơi thở dồn dập bên tai những hơi thở hấp hối buồn bã dưới bức tường đen sạm khói bom, nham nhở vì đạn phá. Ai đó bật ra tiếng rên và không thể kìm được nó cứ kéo dài lên bổng xuống trầm, lặn đi rồi lại cất lên, buông thả, mê man... Dừng lại, dừng lại tạm thời, Một tay Thắng đặt lên trán Thư vuốt ngược tóc cô về phía sau, một tay úp kín bầu vú bên phải. Mắt Thư long lanh, cặp môi cắn hờ vào nhau, hai tay cô vẫn bắt qua lưng Thắng vít nó xuống. Thắng quan sát Thư bằng vẻ mặt khắc khổ nhàu nát. Họ nhìn nhau như đã từng làm tình nhiều lần. Thắng gục mặt xuống hôn vào giữa thùy trán Thư và không ngẩng lên nữa... Lại trôi đi, qua những bãi bờ yên ả ngược lên phía đầu nguồn, nơi xóc tung người vì càng ngày càng lắm ghềnh thác. Trôi nữa, nữa... sẽ chỉ dừng lại khi đã đến đầu nguồn, nơi đó là một vùng yên ả dễ chịu nằm giữa những cánh rừng âm u trên đỉnh núi. Nơi đó, chưa ai đặt chân đến được. Chỉ những con bướm mù lòa chập choạng bay không gây ra tiếng động. Một cái gì trắng giữa đại ngàn xa thẳm.