← Quay lại trang sách

- 41 -

Mình là một cái thai dế ạ, mẹ đã bỏ đi nhưng mình không khóc. Đằng nào cũng thế, dế nghĩ kỷ mà xem, mấy ai hơn được mình đâu, có khi còn vất hơn là đằng khác. Ngày xưa ấy à, mình cũng từng chơi chuyền rồi đấy, bao giờ mình cũng được nhiều hơn chúng nó. Mình thuộc làu làu, ấy là nói ngày xưa, giờ chì nhớ láng máng. Mình đã mệt rồi nhưng mình đọc thử dế nghe thử xem nhé: Một chắt, đối choi, ba chòi, chín chục... Một chắt... đôi choi... ba... chòi... chín... chục... một... ộ... ột chắ... ắ... ắ... t...

Tàu chuối mềm ải, rũ xuống, hai mép chạm nhau như cánh con dơi chết. Điện ở phòng bệnh hắt ra vàng vọt và ai đó lục sục vò quần áo trong phòng vệ sinh. Ký ức cuối cùng của tàu lá chuối là hình ảnh một triền sông vắng với làn mưa phùn buổi chiều đang lặng lẽ tan ra thành lớp bụi mỏng.

Con rắn nhìn dải xám vươn dài trên bầu trời đen thẳm bằng ánh mắt nóng rực, sau đó nằm bẹp xuống uốn thân thành hình lưỡi liềm. Mồm nó há ra, hướng về phía cái đuôi đang ngọ nguậy cố gắng tiến thẳng lại. Khi chỉ còn cách nhau độ nửa gang tay, đầu con rắn thèm thuồng nhìn cái đuôi nhỏ bé hốt hoảng của mình đang run rẩy quờ quạng và lập tức nó đớp lấy cái đuôi đó một cách nhanh gọn. Con rắn cố gắng nuốt đuôi mình, mồm nó há ra hết cỡ. Dưới góc chuối, một vòng tròn giãy giụa điên cuồng…

Mười giờ mười.

Kỷ tựa lưng vào góc nhãn thở từng nhịp rời rạc, đứt quãng. Chếch bên trái cái giếng khô khốc đang bốc lên luồng hơi nóng hầm hập. Bầu trời phả ánh bạc xuống cảnh vật. Ngoài bãi tha ma đom đóm hòa lẫn với những ngôi sao tạo thành một không gian lấp lánh trải ra vô cùng tận. Giữa khung cảnh mờ ảo ấy bộ khung nhà nhô lên sừng sững với những chiếc cột to thẳng đôi mái cong vút ở bốn góc. Ông Điều ngồi giữa lòng nhà, cả người ông gắn với cái bàn gỗ lim tạo thành một khối vững chắc lỳ lợm. Kỷ vuốt vuốt yết hầu, cổ họng khô rát, môi căng ra nhâm nhẩm đau. Lúc này trăng đứng sau Kỷ rọi vào ông Điều thứ ánh sáng trong vắt, thơm và mềm mại du dương. Bốn bề vắng lặng, chỉ còn tiếng mọt dai dẳng triền miên vọng ra từ những chiếc cột vốn dĩ trước đây săn chắc vững vàng như sắt. Tiếng mọt mênh mông lúc rào lên khi lắng xuống nhưng không tắt, nó làm Kỷ ngứa ran, ngứa từ trong tim ngứa ra, ngứa khắp các mạch máu, tế bào, tóc cũng ngứa. Kỷ nhìn bố, càng ngày càng thấy ông xa lạ dị kỳ. Khuôn mặt bất động hơi bóng lên, mắt mở to vô cảm thi thoảng lại lóe sáng, mồm hé ra thấp thoáng hai chiếc răng trắng đục. Bóng tối trên mặt ông Điều chuyển động chậm chạp, chính xác hơn chúng tan dần đi bởi ánh sáng tăng lên. Mặt trăng lừng lững di chuyển về phía ngôi nhà theo đường thẳng, ánh sáng của nó làm Kỷ ớn lạnh, mắt lim dim. Ông Điều vẫn ngồi im, mặt chính diện với vầng trăng, mắt không hề có biểu hiện gì dù ánh trăng đang đi thẳng về phía ông. Kỷ phát điên lên không thể làm gì được, cứ đứng đó, tựa gốc nhãn chứng kiến mặt trăng đi thẳng vào trong nhà, như chiếc đèn lồng đỏ do một người vô hình xách. Vài vạt mây nhỏ vương theo trăng cho đến lúc nó đê mê lơ lửng ngự lại giữa bộ khung nhà, trên đầu ông Điều, lặng lẽ, uy nghiêm tỏa ra thứ ánh sáng màu hung đùng đục. Tliếng mọt lại rào lên miên man hòa lẫn với cái vũ trụ lắp lánh của sao và đom đóm làm thành một ảo giác ma quái. Kỷ mê mẩn giơ hai tay ra phía trước cố gắng níu lấy bố mà không được. Hai mắt Kỷ long lanh góp vào cái biển lấp lánh vô tận xung quanh hai đốm sáng nhỏ nhòa nhạt. Linh Nham mê mệt nhưng không ngủ, mắt ông Điều cũng không ngủ. Tiếng mọt trập trùng, Trăng lừng lững ngự trong bộ khung nhà cổ kính mục nát, bộ khung nhà đã quá kiệt sức nhưng vẫn cố gắng kiêu hãnh đứng vững cho đến đêm cuối cùng của mùa hạ khi mà sao Huỳnh sẽ phạm vào sao Thổ và lúc đó định mệnh của nó hoàn tất.

Mười giờ hai nhăm.

Họ tiếp tục làm tình, lần này Thắng không kìm được đã kêu lên những tiếng khàn khàn man dại. Thư đang mê mải chuyển động dưới người Thắng, đột nhiên dừng lại giọng hốt hoảng:

- Thế từ trước đến nay anh làm gì?

Thắng sững sờ, anh không nhớ nổi bao nhiêu năm qua cơ quan anh làm gì và chính bản thân mình làm gì. Mọi việc cứ đều đặn trôi cùng thời gian, u mê, vô nghĩa. Thắng nghe thấy tiếng mọt vọng ra từ cơ thể mình, nó ầm ỉ kiên nhẫn càng lúc càng rõ hơn. Thắng nghiến răng quấy đảo sục sạo trong cái khoảng sâu thẳm ướt át của Thư, anh làm thế mong dập tắt tiếng mọt nhưng không được. Cuối cùng Thắng lắc đầu cười gằn, nụ cười của người lính ở vào hoàn cảnh chỉ còn một quả lựu đạn khi bốn bề kẻ địch đang lừ lừ áp lại. Thắng dập liên tục hối hả như cố chui hẳn vào nấp kín trong Thư một lần cuối để sau đó phó mặc thân xác mệt mỏi của mình cho lũ mọt truyền kiếp. “Thắng ơi’’. Tiếng gọi của người lạ đột ngột cất lên trong cơ thể của Thư. “Ơi!”. Thắng kiêu hãnh đáp lại.

Cương nhảy qua hàng rào ra chỗ buộc con ngựa. Đêm vắng chỉ lá bạch đàn rơi và không gian lãng đãng trong mùi lá cay cay. Con ngựa bất động hệt một pho tượng với cái đầu hơi rũ xuống. Cương đặt tay lên lưng nó vuốt vuốt rồi nhảy phốc lên... Cả người và ngựa đi trong giấc ngủ êm dịu nhưng lạnh lùng uy lực như một vệt mây đen.