← Quay lại trang sách

Chương 6

Bàn tay cô. Bàn tay cô khác quá. Đây không phải là tay mình. Đôi tay này thuộc về một người khác.

Thế nhưng chính cô đã điều khiển những ngón tay này cử động. Chắc phải có một sự giải thích. Cô không còn đủ can đảm để quay mặt về phía tấm gương lớn. Cô nhìn hai bàn tay của mình, cố gắng hiểu xem làm thế nào chuyện này có thể xảy ra được.

Mười lăm năm trời, cô đã không nhận ra điều đó.

“Sam.” Giọng nói của tiến sĩ Green dường như vượt qua một hoang mạc để lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ. “Sam này, cô phải tin tôi. Tôi biết lúc này mọi thứ dường như rất phi lí.” Ông nói tiếp, mắt nhìn chiếc máy ghi âm. “Nhưng nếu cô để tôi làm công việc của mình, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, xin cam đoan với cô như vậy.”

Ông ta vẫn đang ngồi bên cạnh chiếc giường. Tiến sĩ Green đã cho cô một chút thời gian để tiêu hóa thông tin ông vừa tiết lộ: Cô không còn là cô bé mười ba tuổi nữa.

“Các loại thuốc đang phát huy tác dụng, cơ thể cô đang tống khứ những chất độc hại đã được đưa vào. Cô sẽ khôi phục được trí nhớ.”

Tiến sĩ Green đưa mắt nhìn bình dịch truyền. Thứ chất lỏng đang chảy chậm rãi này mang theo những câu trả lời, những thước phim của một cơn ác mộng rất dài.

Tôi không biết liệu mình có muốn nhớ lại hay không.

Tiến sĩ Green dường như đang trông đợi rất nhiều ở cô. Lạ lùng thay, cô không muốn làm ông ta thất vọng. Đây có phải là một dấu hiệu tốt? Cô chỉ vừa mới biết ông ta… Phải, đây là điều tốt lành. Bởi lẽ, mỗi khi tiến sĩ Green nhắc lại rằng cô có thể tin tưởng ông ta, cô lại tin thêm một chút.

“Vâng ạ.” Cô đáp.

Tiến sĩ Green có vẻ hài lòng.

“Chúng ta sẽ tiến hành theo giai đoạn.” Ông ta trấn an cô. “Trí nhớ đáp ứng với những cơ chế kỳ lạ. Không giống như cái máy ghi âm này, chỉ cần tua lại để nghe. Ngược lại, những ký ức thường được ghi đè lên nhau và lẫn lộn vào nhau. Sự ghi lại này cũng có thể không hoàn chỉnh, dẫn tới những lỗ hổng hoặc sai sót: Tâm trí sửa chữa lại theo cách của nó và khiến chúng ta sập bẫy vì những ký ức giả tạo. Chính vì thế người ta có một số nguyên tắc để phân biệt giữa thật và giả. Cô vẫn theo kịp tôi đấy chứ?”

Cô gật đầu.

“Bây giờ thế này, Sam, tôi muốn cô quay trở vào trong mê cung cùng tôi.”

Cô cảm thấy kinh hãi trước lời yêu cầu đó. Cô không muốn quay trở lại đó. Không bao giờ nữa. Cô muốn ở lại trên chiếc giường êm ái này, giữa những âm thanh của cuộc sống mà cô biết đang cuồn cuộn chuyển mình phía bên kia cánh cửa, những tiếng ồn của bệnh viện hòa cùng giọng người khe khẽ. Tôi xin ông, đừng đưa tôi vào sự thinh lặng.

“Cô yên tâm đi, lần này tôi sẽ ở bên cô.”

“Vâng… Tôi… đã sẵn sàng.”

“Ta hãy bắt đầu bằng một việc đơn giản… Tôi muốn cô nhớ lại màu sắc của những bức tường.”

Cô nhắm mắt lại.

“Xám.” Cô đáp không chút ngập ngừng. “Vách tường của mê cung có màu xám.”

Cô đã thấy một hình ảnh thoáng qua.

“Xám như thế nào? Nhạt hay đậm? Đều màu hay có những vết nứt, những vệt ẩm?”

“Đều màu. Và nhẵn nhụi.”

Cô có cảm giác như đang vuốt ve chúng. Cô mở mắt ra trong thoáng chốc để thấy tiến sĩ Green đang ghi chép vào quyển vở. Sự hiện diện của ông khiến cô yên tâm. Cũng giống như những bức tường trắng của phòng bệnh này, một màu trắng ngả xanh do ánh sáng của các bóng đèn huỳnh quang khiến cô liên tưởng đến đáy biển.

“Cô có nhớ lại được âm thanh nào không?” Tiến sĩ Green hỏi tiếp.

Cô lắc đầu.

“Âm thanh không lọt được vào trong mê cung.”

“Còn mùi hương?”

Cô cố gắng gán một định nghĩa cho những cảm nhận hỗn độn trong trí nhớ của mình, chúng đến từ đâu cô cũng chẳng biết nữa.

“Mùi đất… Nó có mùi đất ẩm. Và mốc…”

Cô tập hợp các thông tin lại: Không có cửa sổ, không có tiếng động, mùi ẩm mốc.

“Đó là một cái hang động.”

“Ý cô là mê cung đó nằm trong lòng đất?”

“Vâng… Tôi nghĩ là thế. Tôi chắc chắn thế.”

“Ai đã dùng từ này để gọi nó?”

“Tôi.”

“Vì sao?”

Cô nhớ mình đã chạy qua những hành lang dài có nhiều căn phòng ở hai bên.

Nó được chiếu sáng bởi những bóng đèn huỳnh quang trên trần. Cô không cảm thấy lạnh, nhưng cũng không thấy nóng. Cô đi chân đất khám phá khắp nơi. Những dãy cửa sắt song song. Một số đang mở, cho thấy những căn phòng trống. Số khác bị khóa. Cô đi đến cuối hành lang và rẽ phải. Cảnh tượng lặp lại y hệt. Những cánh cửa khác, những căn phòng xám xịt. Mọi thứ giống hệt. Cô đi tiếp và tới một ngã tư. Dù đi theo hướng nào, một lúc sau cô cũng quay về điểm xuất phát. Trừ phi đó chỉ là cảm tưởng của cô. Không có cách nào để định hướng. Hình như không có lối ra. Lối vào cũng không. Làm thế nào mình tới được đây?

“Nơi đó không có điểm kết thúc. Cũng như điểm khởi đầu.”

“Như vậy là không có ai sống ở đó, ngoại trừ cô.” Tiến sĩ Green chốt lại.

“Nó không giống với một ngôi nhà.” Cô đáp, giọng quả quyết. “Nó là một cái mê cung, như tôi đã nói với ông.”

“Thế nó có phòng vệ sinh không?”

Đó là một cái buồng chật hẹp. Chỉ có mấy cái bồn cầu. Hôi hám. Hôi hám khủng khiếp. Không làm thế nào giật nước được. Cô không muốn giải quyết nhu cầu ở đó.

“Tôi không muốn đi tiểu ở đó.” Cô nói với giọng khó chịu và dò xét phản ứng của tiến sĩ Green. “Tôi cứ phải nhịn suốt.”

Nhưng không thể nín nhịn mãi được. Cô ôm bụng, cảm thấy vài giọt nước rỉ ra quần lót.

“Vì sao cô không muốn?” Tiến sĩ Green hỏi lại. “Điều gì đã ngăn cản cô?”

“Tôi xấu hổ.”

Cô đứng đó, nhìn chằm chằm bồn cầu. Lớp men đã ngả vàng và rạn nứt, một vệt gỉ sét chạy dài xuống dưới. Vũng nước đọng bị bao phủ bởi một lớp váng đục. Cô cảm thấy kinh tởm. Cô nhấp nhổm trên đôi chân, không thể kìm được nữa.

“Vì sao cô xấu hổ? Cô có thực sự ở một mình không?”

Câu hỏi làm cô lạnh sống lưng.

Cô khom xuống, ngồi vắt vẻo trên mép bồn cầu. Bàng quang của cô xả ra một dòng nước mạnh. Âm thanh đó vang vọng khắp không gian khép kín.

“Cô có nhìn thấy hay nghe thấy ai không?”

“Không.”

Tiến sĩ Green chỉ ghi chú mà không bình luận gì.

Chắc cô đã làm ông ta thất vọng. Lẽ ra cô nên giải thích rõ hơn.

“Mê cung theo dõi tôi.” Cô đột ngột lên tiếng, và nhận ra lời khẳng định của mình khiến ông tiến sĩ chú ý.

Ông ta kín đáo quay người về phía tấm gương lớn, như thể muốn gửi một tín hiệu cho các cảnh sát đang chứng kiến sự việc.

“Mê cung biết hết.” Cô nói tiếp.

“Nó có gắn camera không?”

Cô lắc đầu.

“Vậy thì làm thế nào… Cô giải thích thêm được không?”

“Khối vuông đó.” Cô đáp. “Nó là trò chơi đầu tiên.”

“Kể cho tôi nghe xem nào.”

“Tôi tỉnh dậy và nó đã nằm ở đó…”

Sau khi đi lang thang suốt nhiều giờ để tìm kiếm giúp đỡ, cô vào trong một căn phòng và nằm lăn ra đất. Cô lập tức ngủ thiếp đi do quá mệt. Khi mở mắt, phải mất một lúc cô mới nhớ ra mình đang ở đâu. Đó là khoảnh khắc bình tâm ngắn ngủi trước khi nỗi sợ hãi quay lại. Món đồ đó nằm trên sàn, cách mặt cô một mét. Một hình ảnh thân thuộc, cô đã từng thấy trước đây. Khối lập phương nhiều màu sắc. Xanh lục, vàng, đỏ, trắng, cam, và xanh dương.

Mình biết nó là cái gì. Một khối Rubik.

“Nó có sáu mặt. Trên mỗi mặt có chín ô vuông, mỗi ô mang một màu sắc khác nhau.”

“Tôi biết.” Tiến sĩ Green khẳng định. “Hồi tôi còn bé, đó là một trò chơi phổ biến. Có thể cô không tin tôi, nhưng nó làm người ta phát điên khi xoay nó!”

“Tôi tin ông.”

Bởi vì chính cô cũng phát điên lên. Nhưng không phải theo nghĩa vui vẻ.

Nhận ra sự biến sắc của cô, tiến sĩ Green vội xin lỗi.

“Cô cứ nói tiếp đi, tôi xin lỗi…”

“Khi tôi thấy nó, các màu sắc đã bị xáo trộn lung tung.”

Cô phải làm gì đây? Giết thời gian với cái này à? Thật phi lí. Cô không biết đây là đâu, ai đã đưa cô vào chốn này. Cô sợ hãi. Và đói nữa. ‘Xin làm ơn… tôi muốn về nhà…’ Nhưng không ai đáp lời cô.

“Tôi thu người ngồi trong một góc, quan sát nó trong một khoảng thời gian mà tôi không biết là bao lâu. Tôi thậm chí không muốn chạm vào nó. Nếu tôi làm thế, sẽ có chuyện không hay xảy ra, tôi cảm thấy như vậy. Nhưng tôi chỉ nghĩ tới một điều duy nhất, rằng tôi đang ở trong đó và không thể ra ngoài. Suy nghĩ ấy làm tôi đau đớn. Tôi không thể xua đuổi nó đi được… Hoặc có lẽ tôi làm được.” Cô nói sau khi ngừng lời trong giây lát.

“Vậy cô đã làm gì?”

Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn ông tiến sĩ.

“Tôi đã cầm nó lên.”

Cô quan sát khối Rubik, xoay thử các mặt. Cũng là một cách hay để giết thời gian dường như đang ngừng trôi. Tâm trí cô không tài nào tập trung được. Cô đang quá sợ hãi. Nhưng dần dần, sự căng thẳng giảm đi, nỗi sợ hãi cũng lùi xa – dù vẫn nán lại đâu đó gần cô. Giờ đây, cô biết giữ khoảng cách với nó. Sự chú ý của cô hoàn toàn dồn vào những sắc màu trên khối lập phương. Sau vài phút, cô hoàn tất một mặt, mặt màu cam. Cô đặt nó xuống sàn. Nỗi sợ hãi quay lại. Cô quan sát món đồ dưới sàn. Cô đã sửa chữa được một phần của sự không hoàn hảo. Mặt hoàn tất kia tượng trưng cho trật tự, gọn ghẽ. Nó trấn an cô. Chắc chắn phải có một sự giải thích cho chuyện mà cô đang gặp phải. Đúng lúc ấy, các giác quan của cô tiếp nhận một thứ gì đó.

Một sự thay đổi.

Phải mất vài giây trí não cô mới giải mã được tín hiệu mới. Một mùi hương. Giống như khối vuông kia, nó cũng rất quen thuộc. Cô đứng dậy và bước ra hành lang, đưa mắt nhìn quanh. Không có ai cả. Cô thận trọng tìm kiếm. Cô để cho khứu giác dẫn dắt, nhưng lại sợ đó chỉ là một ảo giác. Không phải, nó là thật. Cô đi tới một căn phòng đang hé cửa. Cô đẩy cánh cửa sắt. Chính giữa phòng, có một túi giấy.

Thức ăn nhanh.

“Bánh hamburger, Coca-Cola và khoai tây chiên.” Cô nói với tiến sĩ Green. “Rất nhiều khoai tây chiên.”

Cô không thể dặn mình thận trọng được, cơn đói đã quyết định thay. Cô lao tới chỗ thức ăn và xơi ngấu nghiến, chẳng buồn tự hỏi nó từ đâu mà ra, ai đã mua nó. Cô đang học bài học đầu tiên.

Sống sót.

Khi đã ăn no nê, não cô bắt đầu lí giải sự việc. Cô quay về căn phòng nơi mình đã bỏ lại khối lập phương. Cô phải tiếp tục giải nó. Cô lang thang qua các hành lang, trong đầu chỉ nghĩ về trò chơi. Với một chút khó khăn, cô hoàn tất mặt thứ hai – màu xanh lá cây – và tiếp tục dồn sức vào màu đỏ. Khi đi ngang qua một căn phòng, mắt cô thoáng thấy gì đó. Cô quay lại, và dừng bước.

Phần thưởng cho việc hoàn tất mặt thứ hai của khối Rubik là một tấm nệm với chăn mền và một chiếc gối.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã đạt được tiến bộ rõ rệt: Cô được no bụng, và không phải nằm ngủ trên sàn nữa. Nhưng việc hoàn tất màu thứ ba hóa ra phức tạp hơn cô tưởng.

“Tôi đã mất khá nhiều thời gian, có lẽ là vài ngày, rồi tôi hiểu ra mình không thể giải được mặt màu đỏ. Tôi không giỏi như mình tưởng. Trong thời gian chờ đợi, không có thức ăn lẫn nước uống.”

“Rồi chuyện gì đã xảy ra?” Tiến sĩ Green hỏi. “Làm thế nào cô sống sót được?”

Cô nằm dài trên tấm nệm. Bộ quần áo của cô bắt đầu có cảm giác rộng, và cô gần như không còn sức lực nữa. Đã bao lâu cô không ăn uống rồi? Cô gần như ngủ suốt và mơ thấy toàn ác mộng. Đôi khi cô không biết mình đang ngủ hay thức. Điều khiến cô khổ sở nhất không phải là cái đói đúng nghĩa, vì nó không thể hiện thành cảm giác thèm đồ ăn, mà là những cơn co thắt đột ngột ở bụng, như thể dạ dày cô muốn rạch một đường trong cơ thể cô và chui ra ngoài.

Sau đó một khoảng thời gian, có lẽ là vài ngày, những cơn co thắt chấm dứt. Nhưng mọi chuyện chỉ càng tệ thêm, vì cô khát. Chưa từng có ai nói với cô rằng cơn khát còn tệ hơn cái đói. Nó làm cô mất lí trí. Bởi lẽ, khi người ta cảm thấy khát, họ không nghĩ tới cái gì khác ngoài uống nước. Người ta có thể dùng răng cắn xé mạch máu cổ tay và tự uống máu mình, để giải tỏa cơn khát…

Cô biết có cách giải quyết, nhưng cô chưa thực hiện. Ý tưởng đó quá kinh tởm.

Nhưng nếu muốn sống sót, cô không còn lựa chọn nào khác.

Thế nên, với một chút sức tàn, cô lê lết tới buồng vệ sinh. Trước cái bồn cầu kinh tởm, cô quan sát thứ chất lỏng sền sệt bốc mùi trong đó. Đầu tiên, cô cho một tay vào và kiểm tra độ đặc. Sau đó, cô nhắm mắt lại và đưa nó lên, rùng mình kinh tởm. Đừng nghĩ về nó. Mày không được nghĩ về nó. Giống như hồi còn bé, cô bị tróc một mảng da đầu gối, nếu tập trung suy nghĩ thì sẽ không đau. Bây giờ cô phải quên đi mùi vị. Cô nhúng môi vào bàn tay khum khum của mình, bắt đầu mút. Thứ chất lỏng lọc qua môi và răng được cô nuốt ngay lập tức mà không ngậm trong miệng. Khi trở về phòng, cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu. Cô vẫn còn sống, nhưng điều đó không hề làm cô nhẹ nhõm, vì cô biết mình sẽ phải làm lại lần nữa.

Trong khi đó, khối lập phương đáng nguyền rủa vẫn đang nằm trên gối của cô, nhìn chằm chằm vào cô.

Cơn thịnh nộ nổi lên, cô vớ lấy nó và điên cuồng xoay vặn, xóa sạch hai mặt đã giải xong…

“Tôi đã lập tức hối tiếc và bắt đầu khóc. Trong hố sâu tuyệt vọng, tôi cố gắng xếp lại các màu.”

“Tôi rất tiếc.” Tiến sĩ Green nói với giọng thành thật.

“Tôi đã hoàn tất được màu xanh lá cây, rồi ngủ thiếp đi… Khi mở mắt, trong phòng có một cái rổ đựng bát xúp đã nguội và một chai nước có ga ấm nóng.”

“Cô lí giải như thế nào về món quà đó?”

“Đó không phải là quà.” Cô đính chính. “Mỗi khi tôi cần một thứ gì đó đơn giản, chẳng hạn như thức ăn, quần áo sạch, hoặc bàn chải đánh răng, tôi chỉ việc hoàn tất một màu đầu tiên. Tôi không thấy có gì thú vị trong việc ép buộc tôi chơi cái trò ngu ngốc đó, vì làm được một mặt cũng khá dễ. Rồi tôi hiểu ra…” Cô nhắm mắt lại, khiến một giọt lệ chảy xuống má, và đeo mặt nạ ô-xy trở lại. “Tôi hiểu ra nếu mình hoàn tất cả sáu mặt, nó sẽ để tôi đi.”

“Nó nào?”

“Cái mê cung ấy.”

“Ra là vậy? Cô đã hoàn tất sáu mặt của khối Rubik và được thả tự do?”

Cô lắc đầu, bật khóc.

“Tôi chưa bao giờ vượt qua được mặt thứ tư.”