Chương 7
Đối với mọi người, tin tức trong ngày là sự tái xuất hiện của Samantha Andretti. Còn với Bruno Genko, đó là tận thế chưa đến.
Ông vừa lái chiếc Saab hạ kính vừa nghe bài Take the Money and Run của Steve Miller Band trên radio. Bất chấp tình trạng tuyệt vọng của mình, ông cảm thấy vui vẻ, dù không lâu: Bài hát dành cho những người còn hình dung được tương lai mình, không phải ông. Genko bị mắc kẹt trong hiện tại, thứ chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành quá khứ. Người ta thường cho rằng những người sắp chết cảm thấy nuối tiếc về những chuyện không làm hoặc trì hoãn chưa làm trong đời. Thật ra, điều khó khăn nhất đối với họ chính là không thể tận hưởng những lạc thú nhỏ nhoi, chẳng hạn như một bài hát nhẹ nhàng trên radio.
Bởi vì mỗi lần đều là lần cuối.
Ngậm ngùi, Genko tắt radio và tập trung vào con đường. Ông đã rời thành phố để đi vào địa ngục, giữa vùng đầm lầy. Càng rời xa bờ biển, cái nóng càng bức bối. Nhưng Genko nhận ra một điều rằng, dù vẫn buồn, ông đã không còn sợ nữa.
Samantha đã thay đổi mọi thứ.
Thật ra thì, ông được có thêm thời gian dù không đòi hỏi, nhưng đó không phải là một món quà, mà đúng hơn là một trò tra tấn. Chính vì thế, ông cần một mục đích cho sự trì hoãn này, trước khi kết cục không tránh khỏi ập đến.
Một nhiệm vụ cuối cùng… Chừng nào tôi còn không khí trong hai lá phổi, ông tự nhủ khi nhớ lại câu nói của Linda.
Trên ghế hành khách cạnh ông, cơn gió lật mở trang bìa của tập hồ sơ mà ông vừa lấy ra khỏi kho. Nội dung trong đó chính là hi vọng duy nhất và sau cuối của ông.
Genko đã đến nơi. Ông tự hỏi liệu điều tra viên phụ trách vụ Samantha Andretti có cho cô biết thế giới này đã thay đổi đến thế nào trong khi cô vắng mặt hay chưa. Cô có hỏi thăm tin tức của gia đình mình hay chưa? Họ có cho cô biết mẹ cô đã không vượt qua được nỗi đau chưa? Có ai đủ can đảm tiết lộ cho cô biết một cơn bạo bệnh đã đem bà đi cách đây sáu năm chưa?
Nữ bệnh nhân nhập viện tại Saint Catherine đã được chính thức xác nhận là Samantha Andretti nhờ mẫu ADN còn lưu trong hồ sơ của vụ mất tích. Nếu không, cảnh sát sẽ gặp một vấn đề lớn: Ngay sau cái chết của mẹ Sam, bố cô đã bỏ đi làm lại cuộc đời ở một nơi khác, và bặt tăm từ đó. Người ta vẫn chưa tìm được ông ta để báo tin về cô con gái. Rõ ràng ông ta không theo dõi tin tức thời sự.
Đối với Genko, việc người đàn ông không quay lại trong vài giờ tới đây rất quan trọng.
Trên đường đi, ông bắt gặp hai chiếc xe hơi chạy theo hướng ngược lại. Nhưng khi đã vào đến khu vực đầm lầy, ông chẳng thấy bất kỳ người nào. Dải nhựa đường dường như lơ lửng trong không khí, vì quanh nó chỉ tuyền một màu xanh ngắt của mặt đầm, cũng bất động hệt như thảm thực vật che phủ bên trên. Tiếp đó, ông băng qua một cánh rừng bạch dương đã chết, những thân cây đen sì phản chiếu trên lớp nước hôi thối, tựa như những bóng ma nhảy múa.
Genko nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đầu tiên từ xa. Đó là một trong nhiều chốt chặn vây quanh khu vực mà Samantha được tìm thấy. Có hai cảnh sát viên ngồi trong xe. Một người xuống xe và giơ cao tấm bảng yêu cầu ông quay đầu, nhưng Genko vẫn cứ đi tiếp. Để không chọc điên hai cảnh sát, ông giảm tốc độ lại và giữ yên hai bàn tay mình trên vô lăng, trong tầm quan sát của họ. Khi ông đến nơi, tay cảnh sát cúi người về phía cửa chiếc Saab.
“Ông không được đi qua đây.” Anh ta nói một cách dứt khoát.
“Tôi biết. Nhưng việc này rất quan trọng, anh vui lòng nghe tôi giải thích đã.”
Genko biết giọng điệu cầu hòa của mình có thể làm tay cảnh sát bùi tai. Ông căm ghét bản thân mỗi khi buộc phải nịnh hót cảnh sát.
“Tôi không quan tâm những lời giải thích của ông. Yêu cầu ông chấp hành mệnh lệnh của tôi.” Anh ta đáp, một tay đặt lên bao súng.
Gã này cứng đây, cần phải tiếp cận nhẹ nhàng thôi.
“Tôi là thám tử tư Bruno Genko. Nếu anh muốn, tôi có thể cho anh xem chứng chỉ, nó ở trong ví của tôi.”
“Không ai được phép đi qua đây.” Tay cảnh sát lặp lại.
“Nhưng tôi có đòi đi qua đâu nào.” Genko đính chính, làm tay cảnh sát chưng hửng. “Tôi muốn gặp đặc vụ Bauer và Delacroix. Anh giúp tôi liên lạc với họ được không?”
“Họ không muốn bị làm phiền.”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nhất định phải gặp họ.” Genko nhấn mạnh nhằm che giấu sự đuối lí của mình. “Tôi đang có một số thông tin liên quan đến vụ Samantha Andretti mà hai thanh tra tôi vừa nói chắc chắn sẽ cần đến.” Ông nói tiếp, hất hàm về phía tập tài liệu bên cạnh. “Tôi cầm theo một số tài liệu mà họ sẽ cần được biết càng sớm càng tốt.”
“Đưa nó cho tôi, tôi sẽ chuyển tới tay họ.”
“Tôi không thể. Đây là tài liệu mật.”
“Nếu nó quan trọng thì ông có thể tin tưởng ở tôi.”
“Tôi xin nhắc lại là tôi không thể.”
Tay cảnh sát bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Tôi có thể bắt ông vì tội cản trở người thi hành công vụ đấy, ông có biết không?”
“Không, anh không thể.” Genko khẳng định và nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Theo luật, một thám tử tư nắm giữ tài liệu hữu ích cho việc phá án của cảnh sát phải đích thân chịu trách nhiệm về nó, cho đến khi trao tận tay người phụ trách điều tra. Do vậy, với tất cả sự tôn trọng dành cho anh, tôi không thể trao tài liệu này cho cảnh sát viên đầu tiên mà tôi gặp. Anh có hiểu không?”
Tay cảnh sát im lặng, nhưng không thay đổi vẻ mặt sắt đá. Sau đó anh ta tiến về phía chiếc xe công vụ.
Mười lăm phút im lặng trôi qua. Trong lúc chờ đợi, Genko tựa người vào cốp xe hút hai điếu thuốc lá, dưới cái nhìn không rời mắt của hai cảnh sát viên phía bên kia đường. Âm thanh duy nhất là tiếng ve kêu ngoài đầm.
Thế rồi, phía cuối đường, chân trời bắt đầu biến dạng. Ít lâu sau, phần đầu của một chiếc xe hơi màu nâu hiện ra trong lớp không khí rùng rùng hơi nóng, tựa một ảo ảnh. Chiếc xe lao đi vun vút khiến bụi bốc lên mù mịt phía sau.
Người ngồi trên xe hẳn đang bực bội lắm, Genko nghĩ bụng.
Chiếc xe hơi màu nâu dừng phắt lại, và hai gã đàn ông đồ sộ đóng bộ com-lê cà-vạt chỉnh tề bước xuống. Một người tóc vàng trông như bước ra từ tạp chí mốt, người kia tóc đen, đẹp như tượng tạc – bộ đôi đặc vụ như trong phim, Genko thầm nhận xét trong lúc quan sát.
“Tôi không biết liệu có phải đá đít ông mấy cái hay đập cho nát cái mặt ông.” Bauer phủ đầu luôn. “Nếu ông chiếm đoạt bằng chứng mà không thông qua chúng tôi, tôi sẽ tống ông vào tù không cần xét xử.” Anh ta hăm dọa.
Delacroix để cho đồng nghiệp lên tiếng, nhưng sẵn sàng can thiệp. Hai tay cảnh sát quan sát cảnh tượng với vẻ mặt thích thú. Genko biết tỏng họ đang có suy nghĩ gì: Giờ thì cuốn xéo cho nhanh, lão thám tử tư chết tiệt.
“Bình tĩnh nào, hai anh.” Genko đáp với nụ cười đầy sức thuyết phục. “Không ai manh động nhé, được chưa nào? Tôi chỉ thực thi nghĩa vụ công dân thôi mà.”
Ông biết lập luận của mình chỉ càng chọc tức các đặc vụ, nhưng cần phải làm cho họ tin rằng ông đang nắm trong tay một thứ gì đó.
“Genko, tôi khuyên ông đưa ra đây ngay lập tức thứ ông đang có. Giao nó cho chúng tôi và biến đi.” Delacroix xen vào. “Ngày hôm nay đã đủ tồi tệ rồi, đừng có đổ thêm dầu vào lửa.”
“Làm ơn đi.” Bauer bồi thêm.
“Chúng tôi không có nhiều thời gian.”
“Tôi chỉ xin các anh năm phút.”
Mặt Bauer đỏ phừng phừng vì cáu, mồ hôi nhễ nhại.
“Ông nên hi vọng là nó đủ quan trọng.”
Genko thò tay qua cửa kính của chiếc Saab, bên phía ghế hành khách, và cầm lấy tập hồ sơ. Quay về phía hai thanh tra, ông mở nó và lấy ra một tờ giấy đưa cho Delacroix.
“Cái gì đây?” Anh ta hỏi với giọng nghi ngờ, không buồn nhìn vào nó.
“Một bản hợp đồng.”
Chưng hửng, hai gã cớm hạ mắt xuống để đọc vài dòng.
Genko phủ đầu luôn:
“Cách đây mười lăm năm, trong khi cảnh sát các anh còn đang hái hoa bắt bướm, cha mẹ của Samantha Andretti đã tìm đến tôi để nhờ làm sáng tỏ vụ mất tích bí ẩn của cô con gái duy nhất.”
Ông còn nhớ như in cái ngày họ gặp nhau, bên một chiếc bàn nằm tách biệt trong quán cà phê đông đúc vào một sáng thứ Hai. Sam đã mất tích được một tuần lễ, và hai vợ chồng cũng thức trắng suốt chừng ấy thời gian. Nắm chặt tay nhau, hai người cho ông biết rằng họ có được thông tin liên lạc của ông từ một cảnh sát viên. Người này đã ngụ ý rằng, nếu không thử những cách không chính thống, họ sẽ tự thu hẹp cơ hội biết được điều gì đã xảy ra với con gái mình.
Viên cảnh sát đó đã nói thật: Khả năng làm sáng tỏ một vụ mất tích giảm dần theo thời gian. Chỉ cần ba ngày là nó đã gần như bằng không. Trừ phi có một manh mối, tất nhiên rồi. Nhưng trong trường hợp của Samantha thì không có bất kỳ manh mối hay nhân chứng nào. Cứ như thể cô gái đã bốc hơi dưới ánh mặt trời tái mét của một buổi sáng tháng Hai lạnh lẽo, trong khi đi tới trường.
Chỉ có điều, Genko không nhận các vụ mất tích. Hơn nữa, quá nhiều thời gian đã trôi qua. Các chứng cứ không còn nguyên vẹn, trí nhớ của nhân chứng cũng đã phai nhạt. Ông cố gắng giải thích cho hai người, nhưng họ cứ nằn nì. ‘Chúng tôi biết ông rất giỏi, người ta khen ông rất nhiều. Xin ông đừng bỏ mặc chúng tôi trong sự hoài nghi này,’ bố của Sam đã nói như vậy.
Một trong những nguyên tắc căn bản của một thám tử tư, đó là không được cảm thông với khách hàng. Nghe thì có vẻ cay độc, nhưng Genko biết điều cốt yếu là không được để mình bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc đã thúc đẩy họ yêu cầu một cuộc điều tra. Sự thù hận và thương cảm là những thứ dễ lây lan. Chúng thường là vật cản đối với việc suy luận, vốn cần phải sáng suốt và vô tư. Đôi khi tình cảm cũng là một mối nguy hiểm.
Có tay nọ ăn cắp tiền của người chủ để chữa bệnh cho vợ bị ung thư. Genko đã phát hiện ra, nhưng vì động lòng thương, ông đã cho y một thời hạn để gom góp đủ số tiền đã ăn cắp và trả lại cho chủ. Ông đã đánh giá thấp sự quyết tâm của tên trộm, kẻ vì muốn cứu người phụ nữ mình yêu thương mà không ngần ngại lừa ông để lẩn trốn một lần nữa.
Genko biết ông đứng trước một rủi ro lớn với vụ Samantha Andretti, do vậy ông đã nhận lời nhưng với một số điều kiện.
‘Vụ này tôi muốn một khoản thù lao gấp đôi bình thường. Trả trước. Hai người không được gọi điện để hỏi han về tiến độ điều tra, tôi không bị bắt buộc phải đều đặn cập nhật thông tin. Chính tôi sẽ là người chủ động liên hệ khi có việc cần. Nếu tôi không cung cấp thông tin gì trong vòng một tháng tới đây, có nghĩa là tôi không tìm được gì.’
Hai vợ chồng họ hoang mang ra mặt. Genko đã hi vọng có thể làm họ nản lòng. Nhưng trước sự ngạc nhiên của ông, họ đã ký vào bản hợp đồng lúc này đang nằm trong tay của Bauer và Delacroix.
“Cái này nghĩa là sao?” Tay đặc vụ tóc vàng hỏi Genko.
“Nghĩa là theo tài liệu này, tôi là người phụ trách vụ việc.”
“Bản hợp đồng này quá cũ rồi.” Delacroix bình thản đáp và trả nó lại cho Genko.
Nhưng ông không nhận.
“Anh đùa à? Nó không có thời hạn. Tức là nó còn hiệu lực chừng nào cuộc điều tra còn chưa kết thúc.”
Bauer đã định nhảy bổ vào Genko, nhưng Delacroix giơ tay ngăn lại.
“Tốt thôi. Xét theo việc Samantha Andretti đã được tìm thấy, có vẻ như chúng tôi không còn cần ông nữa. Nhưng nếu ông muốn tiếp tục tìm kiếm thì, mời ông…”
Tay thanh tra tóc vàng bật cười ngặt nghẽo. Delacroix một lần nữa đưa trả bản hợp đồng cho Genko. Và một lần nữa ông phớt lờ nó.
“Báo chí đưa tin Samantha đã được tình cờ tìm thấy cách đây hai đêm bởi một đội tuần tra khi họ đi ngang qua khu vực này. Thế quái nào tôi lại nghe ngóng được là đã có một cuộc gọi nặc danh nhỉ?”
Nụ cười trên khuôn mặt Bauer tắt ngấm. Về phần mình, Delacroix không để lộ bất cứ phản ứng nào.
“Tôi hiểu cảnh sát các anh sợ bị mất điểm vì hồi đó đã không tiến hành tìm kiếm cô gái cho đàng hoàng.” Genko bồi tiếp. “Nhưng nhận vơ công trạng và để cho hai đặc vụ sắm vai anh hùng thì hơi quá đáng.” Ông vừa nói vừa nhìn hai cảnh sát viên mặc sắc phục gần đó, khiến họ bối rối quay mặt đi.
“Không có gì bắt buộc chúng tôi xác nhận hay chia sẻ với ông các thông tin mật.” Delacroix lên tiếng, ngụ ý rằng trò đùa đã đi quá giới hạn.
“Thế thì anh nhầm.” Genko đáp, tay chỉ vào bản hợp đồng. “Theo điều 11, mục b, cha mẹ của Samantha đã ủy quyền cho tôi đại diện họ trước cảnh sát. Thậm chí họ còn để tôi làm người giám hộ cho cô con gái trong trường hợp các thành viên gia đình vắng mặt.”
Điều khoản đó đã dự trù rằng, trong trường hợp ông tìm thấy Samantha, khi đó còn ở tuổi vị thành niên, ông sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô gái cho tới khi đưa được cô về nhà. Chuyện đó đã không xảy ra, nhưng hóa ra nó lại hữu ích cho một mục đích khác.
“Thỏa thuận đã hết hiệu lực.” Bauer phản đối với sự hung hăng thường lệ. “Samantha đã là người trưởng thành. Ngoài ra, mẹ của cô ta đã chết, và bố cô ta chưa được tìm thấy.”
“Ngay cả khi cô gái không còn ở tuổi vị thành niên, cần phải đánh giá xem liệu cô có đủ năng lực trí tuệ hay không. Thực lòng mà nói, tôi nghi ngờ điều đó: Cô gái đang trong tình trạng sốc nặng… Cô ấy còn bố, nhưng chừng nào các anh chưa tìm thấy ông ta, chừng nào ông ta chưa chính thức chấm dứt trách nhiệm của tôi, thì tôi vẫn phải tôn trọng bản hợp đồng này và giám hộ khách hàng của mình, Samantha Andretti.”
Delacroix có vẻ ít bốc đồng hơn người đồng nghiệp, và rõ ràng thực dụng hơn.
“Chúng tôi sẽ đi gặp một thẩm phán và yêu cầu vô hiệu hóa bản hợp đồng này. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ chẳng gặp khó khăn gì trong việc thuyết phục thẩm phán đâu, chỉ cần ông ta xem sơ qua là đủ.”
Đúng vậy, Genko thừa biết điều này. Một thẩm phán sẽ coi thiện ý của ông là một nỗ lực kiếm chác từ vụ việc, sau mười lăm năm. Ông ra vẻ suy tính, nhưng thật ra đã lường trước diễn biến tiếp theo.
“Thôi được, vậy trong trường hợp này tôi đề nghị với các anh một giao kèo.”
Hai thanh tra im lặng chờ đợi ông nói tiếp.
“Trong kho lưu trữ của tôi có một hồ sơ dày tập hợp lại toàn bộ quá trình điều tra mà tôi đã thực hiện cách đây mười lăm năm.”
Genko thầm mong lời nói dối có tính toán của mình sẽ mở ra một lối thoát. Thật ra hồ sơ đó chỉ có mỗi bản hợp đồng mà ông vừa cho họ xem. Bởi vì vụ mất tích của Samantha Andretti chính là cuộc điều tra bết bát nhất ông từng làm. Cũng giống như các cảnh sát, ông chẳng tìm được gì sất.
Mọi hành vi của con người đều để lại dấu vết. Nhất là hành vi phạm tội.
Đó là bài học cơ bản của quá trình đào tạo thám tử tư. Thậm chí có thể nói rằng cái nghề này dựa trên chính nguyên tắc đơn giản ấy. Cùng với một nguyên tắc vàng khác: Tội ác hoàn hảo không tồn tại, nhưng cuộc điều tra hoàn hảo thì có.
Vì thế mà trong số ít những thất bại của Bruno Genko, vụ Samantha Andretti là nặng nề nhất. Quả thực, ông thậm chí đã nghi ngờ việc ai đó bắt cóc cô.
Thành công lớn nhất của con quái vật là khiến mọi người tin rằng nó không tồn tại.
“Ông đang đề nghị đổi chác với chúng tôi đấy à?” Bauer hỏi. “Tôi hiểu có đúng không? Ông đưa cho tôi hồ sơ, đổi lại chúng tôi cho ông nhúng mũi vào cuộc điều tra, có phải ông muốn như vậy không?”
“Không.” Delacroix sửa lại, anh ta đã hiểu ra. “Ông ta đang đề nghị cứu vãn danh dự cho chúng ta…”
Genko gật gù.
“Hồ sơ của tôi chứa những lời khai nhân chứng mà cảnh sát chưa hề biết đến, những chứng cứ họ chưa tìm thấy, một loạt những manh mối mà hồi đó họ đã phớt lờ một cách khó hiểu… Nói tóm lại, đó là những bằng chứng cho thấy sở cảnh sát đã từ bỏ cuộc điều tra quá sớm. Nếu chúng lọt vào tay giới truyền thông thì thật đáng tiếc. Hơn nữa, với tư cách là người giám hộ hợp pháp của Samantha, tôi buộc phải bằng mọi giá làm sáng tỏ những góc khuất của cuộc điều tra đáng ngờ này.”
Hai đặc vụ nhìn nhau không nói.
Genko biết mình không bao giờ được dồn cảnh sát vào chân tường, vì sớm muộn rồi họ sẽ trả đũa. Thái độ của Bauer và Delacroix không cho thấy một viễn cảnh tốt đẹp. Yêu cầu tham gia điều tra của ông đúng là điên rồ. Ngoài việc không thể được chấp nhận, nó còn mang lại cho ông nhiều phiền toái, vì nói gì thì nói, nó dựa trên một sự lừa phỉnh. Ông bèn quyết định thương lượng lại.
“Tôi không có ý định phát tán các tài liệu đang giữ.” Genko ôn tồn trấn an. “Tôi thừa biết nếu làm thế thì sẽ chẳng còn gì để ngăn các anh xử tôi sau đó. Tôi đâu có ngu như thế… Tôi chỉ yêu cầu các anh một sự giúp đỡ nho nhỏ, sau đó tôi sẽ biến ngay. Xin hứa.”
“Không có chuyện tôi giúp thằng cha này.” Bauer nói với đồng nghiệp. “Tôi chống mắt xem lão có đủ gan để tung hê mọi thứ lên báo không.”
Có lẽ tay tóc vàng đang thích thú với viễn cảnh được lột da ông. Nhưng còn lâu nhé, Genko nghĩ bụng trong lúc nhìn thẳng vào mắt anh ta. Đây chính là một ưu điểm hiếm hoi của một cái chết được báo trước: Kết cục sắp xảy ra ấy cũng giống như một thứ năng lực siêu nhiên. Nó làm ông trơ lì trước mọi cuộc tấn công.
“Đồng ý.” Delacroix bất ngờ chốt hạ. “Ông muốn gì?”
Genko quay sang phía anh ta.
“Tôi muốn nghe băng ghi âm cú điện thoại nặc danh đó.”