Chương 8
Đại bản doanh nơi cảnh sát điều phối cuộc tìm kiếm hung thủ đã bắt cóc Samantha Andretti được đặt ở trung tâm của khu vực đầm lầy, cạnh một trạm xăng bỏ không. Mỗi năm, đầm lầy lại dâng ngập một diện tích đất đáng kể, làm nản lòng những người muốn thách thức sự thù địch của vùng đất này.
Bất chấp sự hiện diện của cảnh sát, chỗ này vẫn cứ u ám, Genko nghĩ thầm.
Sau khi bước xuống xe và nhìn quanh, ông khá ngạc nhiên vì sự nhộn nhịp của các kỹ thuật viên và điều tra viên quanh những chiếc lều và xe cắm trại.
Nhiều nhóm tìm kiếm đang làm nhiệm vụ trong đầm, được hỗ trợ bởi những cỗ xe lội nước và cảnh khuyển. Genko cũng nhận thấy sự hiện diện của đội khoa học hình sự: Họ đang phân tích mọi manh mối thu được trong các phòng thí nghiệm lưu động. Cạnh trạm xăng cũ có một chiếc trực thăng sẵn sàng cất cánh để khảo sát khu vực từ trên cao.
Sau khi đi trước dẫn đường, Bauer và Delacroix cũng đã rời xe và đang tiến lại chỗ ông.
“Ông biết mình rất may mắn khi được vào đây đúng không?” Tay đặc vụ tóc vàng nhắc khéo. “Cảnh sát thường không dây với đám phỉnh phờ các ông.”
Genko mỉm cười và định đáp trả nhưng đã bị ngắt lời bởi một tiếng gọi.
“Delacroix.” Một giọng nói giận dữ vang lên.
Ông quay lại và trông thấy một người đàn ông mặc com-lê xanh dương thắt cà-vạt xuất hiện với vẻ mặt không hề dễ chịu. Đi cùng anh ta là một chú chó lông dài to lớn.
“Chờ tôi một phút.” Delacroix trấn an trước khi tiến đến chỗ người đàn ông kia.
Bauer kéo vạt áo Genko.
“Đi thôi.”
Trong lúc họ đi xa dần, Genko len lén liếc nhìn xem chuyện gì đang diễn ra giữa hai người kia.
“Không ai trả lời điện thoại của tôi.” Người lạ phàn nàn. “Khi nào thì các anh mới bắt tay vào tìm kiếm cô ấy?”
Genko tự hỏi anh ta đang muốn nói tới điều gì. Tìm kiếm ai? Samantha Andretti đã được tìm thấy rồi mà? Nhưng con chó bắt đầu sủa vang, át đi cuộc nói chuyện.
“Yên nào, Hitchcock.” Chủ của nó ra lệnh.
Genko chủ động bước chậm lại và nhận thấy cuộc đối thoại mỗi lúc một căng thẳng hơn. Bauer chờ ông tại bậc lên xuống của một chiếc xe cắm trại.
“Thế ông có định lại đây không thì bảo?”
Bên trong chiếc xe cắm trại có nhiều thiết bị phức tạp phục vụ cho việc phân tích bản ghi âm cú điện thoại nặc danh. Tệp tin âm thanh đã được tách thành các đường dao động đủ màu sắc trên màn hình máy tính. Bốn kỹ thuật viên đang tiến hành dò tìm những tiếng động lẫn trong dải âm thanh nền, với hi vọng phát hiện được những manh mối cho biết danh tính của người đã gọi điện thoại.
Trong các đỉnh nhọn của dao động âm thanh có thể ẩn chứa một giọng nói lạ, tiếng chuông của một nhà thờ, hay thậm chí một cái tên, nếu họ thực sự gặp may. Ý đồ của họ là truy ra nơi xuất phát cuộc điện thoại, từ đó tìm kiếm những nhân chứng có thể cung cấp một số chi tiết về người gọi điện.
Genko nhìn quanh suốt năm phút, tay khoanh trước ngực, không thể ngồi yên trên chiếc ghế xoay. Đứng cạnh đó, Bauer không rời mắt khỏi ông, anh ta bực bội ra mặt vì ông cứ ngọ nguậy. Nhưng cả hai không ai nói năng gì cho đến khi Delacroix quay lại.
“Tôi xin lỗi.” Anh ta lên tiếng khi leo lên xe, mồ hôi nhễ nhại, trước khi rót một ly nước từ máy nước tự động và quay sang hỏi người đồng nghiệp “Anh đã giải thích với ông ta chưa?”
“Chưa.”
Delacroix bắc một chiếc ghế và ngồi xuống trước mặt Genko.
“Những gì bọn tôi sắp cho ông biết là bí mật. Nếu có bất kỳ chi tiết nào bị lộ ra ngoài, ông sẽ biết tay tôi.”
Bauer chìa cho ông một biểu mẫu và cây bút.
“Tôi nên hi vọng rằng không ai trong số những đồng nghiệp của các anh nhận được lời đề nghị hấp dẫn từ truyền thông.” Genko nói kháy trước khi ký vào văn bản và trả nó lại cho Bauer.
“Người gọi đã sử dụng một chiếc điện thoại di động bị đánh cắp.” Delacroix cho biết. “Sau khi cúp máy thì nó cũng bị phá hủy luôn. Không thể nào lần ra được anh ta.”
“Samantha Andretti được tìm thấy ở cách trụ tiếp sóng cuộc gọi mười hai cây số.” Bauer tiếp lời. “Như vậy, người phát hiện ra cô ta đã cân nhắc một chút trước khi báo cảnh sát.”
“Các anh nghĩ người đó không phải là kẻ bắt cóc à?” Genko thắc mắc. Ông chưa thể gạt bỏ giả thiết rằng con quái vật đã hành động vì sự thương hại, sau khi đã giam giữ và hành hạ cô gái suốt mười lăm năm trời.
“Chúng tôi loại trừ khả năng đây là kẻ bắt cóc, vì tần số của giọng nói cho thấy người này còn trẻ, đồng nghĩa với việc vào thời điểm xảy ra vụ bắt cóc, anh ta chỉ là một thiếu niên.” Delacroix giải thích. “Nhưng đó có thể là một kẻ đồng lõa bị thúc đẩy bởi sự hối hận, hoặc nỗi sợ bị phát hiện.”
Các khả năng cứ thế nhân lên. Genko có cảm giác cuộc điều tra đang rơi vào bế tắc. Hai đặc vụ tỏ ra khá hợp tác. Đây là chiến thuật của họ chăng? Họ giấu ông điều gì đó quan trọng chăng?
“Giờ thì tôi có thể nghe đoạn ghi âm được chưa?”
Bauer ra hiệu cho một kỹ thuật viên. Anh ta bấm nút ‘đọc’. Từ những chiếc loa phát ra âm thanh loẹt xoẹt, bị cắt ngang bởi chuông báo cuộc gọi đến.
“ Trực ban xin nghe. ” Một tổng đài viên đáp.
“ E hèm… Tôi muốn gặp cảnh sát… ” Một giọng nam do dự cất lên.
“ Về vấn đề gì vậy, thưa anh? ” Tổng đài viên hỏi không chút do dự. “ Vui lòng cho tôi biết vấn đề khẩn cấp là gì, tôi sẽ nối máy cho anh gặp cảnh sát. ”
Một khoảng im lặng ngắn.
“ Có một phụ nữ khỏa thân, tôi nghĩ cô ta bị thương. Có lẽ cô ta bị gãy chân. Cô ta cần được giúp đỡ. ”
Tổng đài viên đã được huấn luyện để không tỏ ra hoảng hốt và vẫn giữ giọng điệu trung tính khi hỏi tiếp:
“ Cô ta gặp tai nạn à? ”
“ Tôi không rõ, nhưng tôi không nghĩ… Không có chiếc xe hơi nào. ”
“ Anh có biết cô ta không? Cô ta có phải là người trong gia đình anh không? ”
“ Không. ”
“ Anh có biết cô ta tên gì không? ”
“ Không… ”
“ Người cần được giúp đỡ hiện đang ở đâu? ”
“ Ơ… Đường số 57, nhưng tôi không biết chính xác vị trí. Nó là con đường băng qua đầm lầy, về phía bắc. ”
“ Cô ta tỉnh táo chứ? ”
“ Tôi nghĩ là có, tôi có cảm giác như thế… ”
“ Hiện anh đang ở cạnh cô ta à? ”
Im lặng.
“ Thưa anh? Anh có nghe thấy tôi nói không? Anh có đang ở bên người phụ nữ đó không? ”
Một khoảnh khắc do dự.
“ Không. ”
“ Anh vui lòng cho tôi xin tên và địa chỉ được không? ”
“ Nghe này, tôi đã nói hết những gì cần nói, giờ nó không còn là chuyện của tôi nữa… ”
Cuộc gọi chấm dứt đột ngột. Đầu dây bên kia đã tắt máy.
Kỹ thuật viên dừng đoạn ghi âm. Bauer và Delacroix quay sang phía Genko để khiến ông hiểu rằng ông đã có thứ mình muốn, họ không còn gì khác để nói. Nhưng Genko chưa hài lòng.
“Nếu như đây không phải là tên bắt cóc hoặc kẻ đồng lõa thì tại sao anh ta không xưng danh? Tại sao muốn giữ bí mật?”
“Nếu bọn tôi có biết thì cũng không tiết lộ với ông.” Bauer đáp.
Genko phớt lờ anh ta vì Delacroix có vẻ như đang muốn nghe ý kiến của ông.
“Cô gái được tìm thấy giữa đêm khuya.” Genko nói tiếp. “Ai lại đi dạo trong đầm lầy giữa đêm? Cùng với một chiếc điện thoại di động bị đánh cắp?”
Thật ra, họ đã nghi ngờ hai loại người, và các đặc vụ cũng đã đi đến một kết luận giống như ông thám tử tư.
“Đám buôn bán ma túy hoặc săn trộm.”
“Một người có gì đó cần giấu giếm và không muốn để lộ danh tính với cảnh sát.” Delacroix thừa nhận.
Thế nhưng câu trả lời này chỉ thuyết phục Genko một phần. Ông đã nhận ra một chuyện khác.
“Cho tôi nghe lại đoạn ghi âm một lần nữa được không?” Ông yêu cầu trước sự ngạc nhiên của mọi người.
“Tại sao?” Bauer cười khẩy, rõ ràng không muốn nhân nhượng nữa.
Genko quay sang phía Delacroix và dang hai tay ra. Tay đặc vụ gật đầu và ra hiệu với kỹ thuật viên.
Đoạn ghi âm lại vang lên từ đầu.
Lần này, Bruno cố gắng nhớ tối đa giọng nói của người gọi, ông ghi nhận mọi chi tiết, những thay đổi về giọng điệu và cách dùng từ.
Giọng của người trong vùng, bị khàn tiếng do hút thuốc lá, các phụ âm vòm không được rõ.
Ông đã không nhầm. Có gì đó rờn rợn trong cách nói chuyện của anh ta. Một sự run rẩy mà những kỹ thuật hiện tại không nắm bắt được. Đó không đơn thuần là nỗi lo sợ bị phát hiện hoạt động bất hợp pháp của anh ta, chẳng hạn như bán ma túy hoặc săn trộm. Còn một thứ khác nữa, Genko tin chắc như thế.
Sự kinh hãi.