Chương 9
“Ông thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
“Chắc không?”
“Chẳng có gì xảy ra từ buổi chiều hôm nay…”
Trong đêm, những con ve đầm lầy nhường sân khấu lại cho lũ dế mèn. Trăng đã tròn nhưng cái nóng vẫn không thể chịu nổi. Chiếc Saab đậu bên đường, khuất trong tán lá của một cây liễu. Genko đã tranh thủ gọi cho Linda.
“Ít ra ông cũng ăn gì rồi chứ hả?”
“Chưa, nhưng xin thề là tôi không đói.”
Sự lo lắng của chị là một điều mới mẻ dễ chịu đối với Bruno Genko: Chưa từng có ai quan tâm tới ông. Có lẽ bởi vì ông luôn giữ khoảng cách với người khác. Genko không hối hận về lựa chọn của mình, kể cả từ lúc ông đối mặt với án tử. Không tự vấn lương tâm. Không hối hận. Chỉ có sự tiếc nuối.
“Có cái gì trong két an toàn ở phòng 115 khách sạn Ambrus vậy?” Linda đột ngột chất vấn.
Genko im lặng. Ông muốn tắt máy, nhưng ở đầu dây bên kia, người phụ nữ không hề có ý định thay đổi chủ đề.
“Tôi đã nghĩ suốt cả ngày hôm nay… Nếu tôi phải tiêu hủy nó thì ông cần nói cho tôi biết trong phong bì đó có gì.”
Ông thám tử đặt một bàn tay lên vô lăng. Trong tay kia, chiếc điện thoại di động bỗng nặng trĩu.
“Không ai bắt cô làm chuyện đó.” Ông khẳng định với một sự cứng rắn khác thường. “Chỉ là tôi nghĩ rằng mình có thể tin ở cô.”
“Tôi đã biết số phòng và mật mã. Tôi có thể đi tới đó ngay lập tức và mở nó ra.” Linda bướng bỉnh đáp trả.
“Cái phong bì đó không liên quan tới cô.”
“Sao tôi lại có cảm giác ông đang giấu tôi nhiều thứ nhỉ?”
Bởi vì đúng thế, và chuyện đó làm tôi lo sợ. Nhưng ông không nói ra câu ấy. Genko nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Linda bật khóc.
“Ông đã cứu mạng tôi, ông có biết chuyện đó có ý nghĩa như thế nào không? Nhưng giờ đây tôi lại không thể làm điều tương tự cho ông… Ông có hình dung được cảm giác của tôi lúc này không hả?”
Không, ông không hình dung được. Cảm xúc chưa bao giờ là điểm mạnh của ông. Đúng lúc đó một chiếc xe thùng màu đen chạy ngang qua. Genko nhìn đồng hồ và nhớ trong đầu thời điểm 21 giờ 6 phút.
“Tôi phải đi đây.”
“Chừng nào ông còn không khí trong phổi…” Linda nhắc lại trong tiếng nấc nghẹn.
Ông có cảm giác như đang trông thấy chị co quắp trên giường, quấn mình trong chiếc kimono lụa, dưới ánh sáng chập chờn của một ngọn nến.
“Tất nhiên rồi.” Genko dịu dàng đáp, trước khi cúp máy.
Rồi ông ngước mắt lên.
Quán bar Duran nằm cách đó một trăm mét. Bảng hiệu bằng đèn neon hứa hẹn những bàn chơi billard và truyền hình vệ tinh để mọi người xem thể thao. Genko đếm được chừng hai chục chiếc xe trong bãi đỗ, chủ yếu là những chiếc hai cầu và xe bán tải.
Có vẻ như quán đang rất đông.
Suốt ba tiếng đồng hồ vừa qua ông đã ngồi rình trong xe hơi. Đây là phần khó nhất trong công việc của ông, vì nó có thể kéo dài cả tuần lễ. Trên phim, để giết thời gian, các thám tử tư luôn mang theo sách giải ô chữ và bình giữ nhiệt đựng cà phê. Còn ngoài đời thực, những thám tử chuyên nghiệp thừa biết chỉ một chút lơ đễnh cũng đủ phá hủy hàng giờ theo dõi, còn cà phê thì chỉ tổ kích thích bàng quang.
Sự kiên nhẫn thôi không đủ. Họ còn cần tính kỷ luật nữa. Bởi lẽ vấn đề không phải nằm ở sự nhàm chán, mà là sự quen mắt. Nhìn mãi cùng một cảnh trong một khoảng thời gian dài đến thế có thể tạo ra một sự quen mắt rất nguy hiểm.
Genko chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phí phạm khoảng thời gian ít ỏi mà quả tim bệnh tật dành cho. Phần nệm ghế lún xẹp trên chiếc Saab là bằng chứng cho thấy ông đã dành cả đời để ngồi chờ trong xe như thế nào. Quả là phung phí.
Có lần, ông nhận nhiệm vụ tìm kiếm một con nợ. Genko tin chắc anh ta chưa hề rời khỏi thành phố. Ông cắm chốt trước cửa nhà anh ta, và suốt trong hai mươi ngày không rời mắt khỏi cửa chính cũng như các cửa sổ của ngôi nhà. Những thành viên trong gia đình con nợ đi về cả ngày lẫn đêm, nhưng vẫn không thấy tăm hơi anh ta đâu cả. Thế là ông quyết định xua anh ta ra. Có hai động cơ có thể làm mờ lí trí của một con người: tình dục và tiền. Genko chỉ cần gọi một cú điện thoại cho vợ của con nợ, giả vờ mình là viên chức của một sứ quán nước ngoài. Ông thông báo rằng chồng chị ta được thừa kế một khoản tiền kha khá từ một người họ hàng xa đã di cư ra nước ngoài nhiều năm về trước. Nhưng người thụ hưởng cần phải đích thân nhận di sản và hoàn tất cả thủ tục giấy tờ. Một tiếng sau, con nợ bước ra khỏi nhà.
Trong lúc ông nhớ lại vụ việc cũ, chiếc xe thùng màu đen ban nãy chạy về theo hướng ngược lại. Lần này thì nó giảm bớt tốc độ trước bãi đỗ xe của quán Duran, gần như dừng lại hẳn, trước khi tăng ga chạy đi. Lúc nó chạy ngang chiếc Saab, Genko nhìn đồng hồ: 21 giờ 30 phút.
Theo tính toán, ông có tối đa hai mươi lăm phút.
Genko dừng xe trước quán Duran, bước xuống và tiến về phía cửa ra vào.
Lúc ông bước qua ngưỡng cửa, khoảng ba chục cặp mắt cùng hướng vào ông, săm soi một cách đầy nghi ngờ. Chuyện này có thể hiểu được. Với bộ trang phục bằng linen sáng màu và vẻ ngoài tiều tụy, ông nổi bần bật giữa rừng áo sơ-mi kẻ ô, giày bốt và mũ lưỡi trai.
Một đám mây khói thuốc lơ lửng phía trên quầy bar. Tiếng những trái billard đập vào nhau hòa lẫn với giai điệu dân dã vang lên từ dàn âm thanh hi-fi.
Để truy tìm danh tính của kẻ đã tìm thấy Samantha Andretti, cảnh sát chắc chắn phải sàng lọc trong số những người thường xuyên lui tới vùng đầm lầy. Bauer và Delacroix dường như tin rằng đó có thể là một gã buôn bán ma túy, hoặc một kẻ săn trộm. Genko thì đặt cược nhiều vào khả năng thứ hai. Thật vậy, đối với đám buôn ma túy, nguy cơ bị phát hiện và vào tù lớn hơn nhiều so với tính mạng của một phụ nữ vô danh.
“Ông cần gì?” Một nữ phục vụ trẻ lên tiếng.
Cô gái mặc một chiếc áo ba lỗ màu lính, người ngợm đầy hình xăm.
“Một bia trắng và một tequila.” Genko đáp.
Ông ngồi vào trước màn hình lớn đang chiếu một trận bóng đá, nhưng không có tiếng. Ông vờ như quan tâm đến trận đấu, nhưng vẫn để ý những gì diễn ra xung quanh, và quan trọng nhất là để cho đám khách quen dần với sự hiện diện của mình. Không lâu sau, nữ phục vụ mang đồ uống đến. Genko nốc cạn ly tequila, trả tiền cho cô gái, rồi bắt đầu cầm ly bia đi lững thững trong quán.
Ông nhận thấy thái độ thù địch của những vị khách khác: Người dân vùng đầm lầy, vốn quen với sự khắc nghiệt của một cuộc sống khó khăn, thường không mấy quan tâm tới việc cư xử đẹp, nhất là đối với đám kiểm lâm. Genko đánh một vòng quanh các bàn billard, quan sát những người chơi một lúc, nhưng thật ra là để nghiên cứu kỹ hơn khuôn mặt của bọn họ.
Quán Duran, địa điểm giải trí duy nhất trong vùng, là một tụ điểm của giới săn trộm, câu trộm và buôn lậu. Genko không chắc người mà ông tìm kiếm đang ở trong quán. Tuy nhiên, chiếc xe thùng màu đen đảo hai vòng trước quán gần như là một sự khẳng định rằng ông đang đi đúng đường. ‘Chúng tôi loại trừ khả năng đây là kẻ bắt cóc, vì tần số của giọng nói cho thấy người này còn trẻ, đồng nghĩa với việc vào thời điểm xảy ra vụ bắt cóc, anh ta chỉ là một thiếu niên,’ Delacroix đã nói như thế. Do vậy Genko loại trừ những vị khách hơn ba mươi lăm tuổi. Ông còn khoảng một chục đối tượng, vẫn quá nhiều. Để thu hẹp khoảng tìm kiếm hơn nữa, ông đi lướt qua những người đang trò chuyện, dỏng tai lên nghe ngóng một âm điệu quen thuộc trong giọng nói.
Genko mới nghe hai lần đoạn băng ghi âm cú điện thoại nặc danh, ông không có gì chính xác để nhận ra người mình đang tìm kiếm. Nhưng một giọng nói có thể tiết lộ khá nhiều thứ: xuất thân, thói quen, thậm chí diện mạo con người.
Giọng của người trong vùng, bị khàn tiếng do hút thuốc lá, các phụ âm vòm không được rõ, Genko nhẩm lại. Hai đặc điểm đầu tiên tỏ ra vô dụng, vì tất cả những người trong quán đều là dân quanh vùng và tỉ lệ hút thuốc rất cao. Ngoài ra, đặc điểm thứ ba cũng không có gì đặc biệt: Khiếm khuyết về phát âm có thể là do anh ta bị mất một vài cái răng, hoặc chỉ đơn giản là lúc gọi điện anh ta đang nhai kẹo cao su.
Genko quay về phía một trong những chiếc bàn gần cửa sổ, và chợt ngộ ra.
Một thanh niên trẻ tuổi đô con đang ngồi ở đó. Một mình tách biệt, anh ta nhìn ra ngoài qua lớp kính cửa sổ với vẻ mặt trầm tư. Ba mươi tuổi là ít nhất. Trước mặt anh ta là một chai bia và một đĩa khoai tây đã vơi quá nửa. Anh chàng vẽ những hình thù trên chỗ xốt cà chua bằng một cây tăm.
Chính đôi bàn tay ấy đã khiến ông thám tử tư chú ý: Nó phủ đầy những bóng nước đã thành sẹo. Làn da của anh ta trông như sáp bị chảy. Bị bỏng, Genko nghĩ ngay. Những vết sẹo khác chạy dọc theo cổ anh ta tới tận nửa dưới của khuôn mặt, nơi một hàm râu sáng màu lưa thưa cố gắng che chúng đi.
Genko quyết định nhắm vào anh chàng này.
“Tôi ngồi đây được không?” Ông hỏi và đặt ly bia xuống bàn.
“Chúng ta biết nhau à?” Người thanh niên ngẩng đầu hỏi lại.
Anh ta có chất giọng khàn, nhưng không phải do khói thuốc, Genko ghi nhận. Là khói của một ngọn lửa. Điều này giải thích cho các phụ âm vòm bị mờ. Có lẽ anh ta cũng có sẹo trong miệng, thậm chí xuống đến tận thanh quản.
Anh ta đã hít phải hơi lửa. Chỉ có dầu hỏa mới gây ra tình trạng này cho một con người. Và cánh săn trộm dùng nó để đốt lửa xua những con vịt ra khỏi bụi rậm.
Genko ngồi xuống. Trước khi người thanh niên kịp phản đối, ông đi thẳng vào vấn đề:
“Cảnh sát biết cậu là người đã gọi điện.”
“Nhưng…”
Genko không cho anh ta kịp đáp trả.
“Họ sắp bắt cậu và buộc tội đồng lõa trong vụ giam giữ cô gái đó, cậu có hiểu không?”
Người thanh niên không đáp. Anh ta đờ người ra.
Genko hiểu ngay ông đã nhắm trúng người.
“Một chiếc xe thùng màu đen đã hai lần chạy ngang qua cửa quán, điều đó cho thấy cảnh sát đang theo dõi nơi này. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu trong quán gắn đầy micro nghe trộm. Họ đã phân tích băng ghi âm cuộc điện thoại, và các thiết bị tối tân có thể cho phép họ nhận ra một giọng nói giữa cả đám đông. Nếu như họ đã biết cậu đang có mặt tại quán, về điều này tôi tin chắc, thì các cảnh sát mặc thường phục cũng đang ở đây, và họ sắp lao qua cánh cửa kia vào bất cứ lúc nào.” Ông vừa nói vừa hướng mắt về phía cửa quán.
Thanh niên kia cũng bắt chước theo ông, với ánh mắt run rẩy.
“Khi chiếc xe thùng ngụy trang quay lại, đó chính là dấu hiệu.” Genko thông báo và chỉ tay qua cửa sổ. “Chúng ta còn chưa đầy mười phút nữa.” Ông nói thêm, mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
Người thanh niên trông như một võ sĩ quyền Anh vừa nhận vài cú đấm vào mặt.
“Điều tôi quan tâm không phải là tên của cậu, mà là những gì cậu kể.”
“Ông muốn gì ở tôi?” Anh ta hỏi lại, mắt nhìn chăm chú phía bên ngoài quán.
Genko phải làm cho gã này hiểu rằng anh ta là hi vọng duy nhất của ông. Ông đang đi đúng đường.
“Tôi cần hỏi cậu vài câu đơn giản thôi. Cậu chỉ việc khẳng định những điều tôi nói có khớp với diễn biến của vụ việc hay không.”
Người thanh niên có khuôn mặt như sáp chảy nhìn Genko, hoang mang tột độ.
“Cách đây hai đêm, cậu đi về nhà sau một buổi săn trộm trong đầm lầy, và trông thấy một phụ nữ trên đường.”
Anh ta gật đầu.
“Cậu đã dừng lại và bước ra khỏi xe hơi.”
“Xe bán tải.” Anh ta đính chính, dù không cần thiết.
“Ừ thì xe bán tải. Cậu đã nói chuyện với cô gái. Cô ta đang rối trí.”
“Cô ấy đã van xin tôi ở lại.”
Genko hình dung ra cảnh tượng đó trong đầu. Ông thấy Samantha – khỏa thân, yếu đuối và sợ hãi – đang ôm chân của con người đầu tiên mà cô nhìn thấy sau ngần ấy thời gian mà không phải gã quái vật. Cô không biết gì về thế giới bên ngoài nhà ngục nơi cô bị giam giữ, tưởng như nó đã sụp đổ từ lâu.
“Cô ấy bị trầy xước nhiều chỗ trên người và bị gãy một chân. Tôi đã nghĩ cô ấy bị tai nạn.”
“Tai nạn?” Genko lặp lại để cho anh ta hiểu rằng ông không bị sập bẫy. “Vậy tại sao cậu vẫn bỏ đi và để mặc cô ta trong tình trạng như thế?”
“Tôi là người có tiền án. Tôi không muốn gặp rắc rối.”
Người thanh niên cúi gằm mặt.
Anh ta không chỉ đang nói dối, Genko nghĩ thầm. Anh ta xấu hổ.
“Loại tai nạn nào có thể làm gãy chân và lột trần con người ta vậy?”
Genko nhớ lại chất rờn rợn mà ông đã cảm nhận được trong giọng nói của người thanh niên khi nghe đoạn ghi âm cú điện thoại.
Sự kinh hãi.
“Cậu đừng có bịa nữa. Sự thật là cậu sợ vãi đái ra.”
Ông cảm thấy hơi áy náy khi nói ra câu đó. Với khuôn mặt của một con cóc ghẻ, người thanh niên này hẳn đã không có một cuộc sống dễ chịu.
“Này ông, tôi không…”
Anh ta nhìn quanh quất, sợ hãi ra mặt. Thời gian không còn nhiều và Genko không được phép mủi lòng.
“Cậu sợ hãi vì cô ta nói rằng mình đang bị truy đuổi.”
Người thanh niên im lặng, và Genko tưởng ông đã đoán đúng. Nhưng anh ta lắc đầu.
“Ai đó đã đuổi theo cô ta, đúng không?” Ông hỏi dồn, cảm thấy adrenaline dâng lên.
Lại im lặng. Nhưng lần này sự ngập ngừng của anh ta có giá trị như lời thừa nhận.
Genko không chờ đợi điều này. Phải chăng thanh niên này đang thực sự thừa nhận rằng anh ta đã trông thấy con quái vật đã bắt cóc Samantha Andretti? Kẻ mà suốt mười lăm năm qua vẫn là một ẩn số? Tim Genko đập như trống trận, ông thầm mong nó không bị vỡ ngay vào thời điểm này. Cần phải chế ngự cảm xúc của mình. Ông cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cậu có thể mô tả hắn được không?” Genko hỏi và rút từ trong túi ra một cây bút.
Tiếp đó ông cũng lấy ra tờ bệnh án, tờ giấy duy nhất mà ông có bây giờ.
Người thanh niên tỏ ra kích động.
“Bình tĩnh nào, chúng ta hãy làm theo trình tự.” Genko trấn an cậu ta, cây bút lăm lăm trên tay. “Hắn có mái tóc dài hay ngắn?”
“Tôi không biết…”
“Hắn cao hay thấp, béo hay gầy? Hắn ăn mặc ra sao?”
Người thanh niên nhún vai và lảng tránh ánh mắt của Genko.
Thời gian đang trôi quá nhanh. Không bao lâu nữa ông sẽ phải rời khỏi quán bar để khỏi bị mắc kẹt giữa một rừng cảnh sát.
“Làm thế nào mà cậu lại không nhớ được gì cả? Cảnh sát sẽ không để cậu yên, cậu có hiểu không?”
Người thanh niên hoảng sợ thấy rõ, nhưng không phải vì nghe thấy từ ‘cảnh sát’. Đôi mắt cậu ta ngấn lệ. Sự kinh hãi. Cậu ta biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu ta phải biết.
“Hắn có vũ khí à?”
“Tôi không rõ…”
“Nhưng cậu có vũ khí mà, không phải vậy sao?”
Genko gần như đã rõ mười mươi anh ta là một kẻ săn trộm.
“Tôi có súng.” Người thanh niên thì thào.
“Vậy thì ít nhất cậu cũng có thể tự vệ. Nhưng tại sao cậu bỏ chạy?”
Người thanh niên đã khép mình trong trạng thái câm lặng trơ lì.
Genko xem giờ. Mười phút đã trôi qua. Ông cần phải rời khỏi đây. Nhưng ông không thể đi khi chưa biết hết.
“Hãy nghe tôi nói đây, cậu bỏ rơi một cô gái tội nghiệp đã cầu xin cậu cứu giúp, chỉ riêng việc đó cũng đủ để cậu ngồi tù hai chục năm. Cậu nghĩ có thể vớt vát một ít lương tâm với cú điện thoại nặc danh đó ư? Ngay cả những tên tội phạm khốn kiếp nhất cũng không bao giờ quên hắn là một con người, và xin bảo đảm với cậu tôi đã từng gặp không ít kẻ như thế. Tôi đang cho cậu cơ hội cuối cùng để cứu vãn mọi chuyện.”
“Nếu tôi nói ra, ông sẽ không tin đâu…” Người thanh niên ngước lên nhìn Genko bằng đôi mắt khẩn cầu.
“Tôi không tin chuyện gì? Nói đi, đồ khốn!”
Genko đã hết kiên nhẫn. Còn ba phút: Phía bên ngoài cửa sổ, con đường vẫn yên ắng.
“Hắn đi tới từ trong rừng. Tôi biết hắn tìm kiếm cô gái. Khi trông thấy chúng tôi, hắn dừng phắt lại.”
“Và sau đó?”
“Chẳng có gì hết. Hắn đứng im và nhìn chúng tôi chằm chằm. Hắn làm máu trong người tôi đông lại.”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn…”
“Hắn làm sao, hả?”
“Tôi không thể nói ra điều này khi gọi cho đường dây nóng của cảnh sát, vì họ sẽ cho rằng tôi bị điên và không thèm cử người tới cứu cô gái.”
Thanh niên này lảm nhảm cái quái gì vậy? Anh ta không thể nói ra điều gì? Trong lúc tìm cách moi thêm thông tin, Genko thấy một chấm đen từ đằng xa đang tiến về phía bãi đỗ xe của quán Duran.
Chiếc xe thùng. Thời gian đã cạn.
Genko bật dậy, chuẩn bị để rời khỏi quán cho thật nhanh. Ông nhét tờ giấy và cây bút vào trong túi. Người thanh niên bỗng giữ tay ông lại.
“Ông đến đây để giúp tôi à?” Anh ta hỏi, môi run lên.
“Không.” Genko thừa nhận.
Ông đọc được nỗi thất vọng và sự sợ hãi trên gương mặt của tên săn trộm, nhưng chuyện đó không còn làm ông bận tâm nữa. Ông nhìn ra cửa quán, tính toán trong đầu khoảng thời gian còn lại trước khi ánh đèn phụt tắt và kính cửa sổ vỡ tan khi những quả lựu đạn khói được cảnh sát tung vào, vồ hiệu hóa mọi mối nguy hiểm.
“Đó là một con thỏ.”
Genko sắp giằng tay mình ra thì khựng lại.
“Gì cơ?” Ông ngạc nhiên với chính câu hỏi của mình.
Người thanh niên chộp lấy giấy bút và hí hoáy vẽ. Những nét vẽ ngô nghê như của một đứa trẻ. Rồi anh ta run rẩy đưa trả ông tờ giấy. Genko nhìn.
Một người đàn ông với cái đầu thỏ, và đôi mắt hình trái tim.