Chương 14
“Anh đi theo tôi nào. Cẩn thận bước chân.”
Tamitria đã mở một cửa sập nằm trên sàn của kho chứa đồ, cho thấy một cầu thang dẫn xuống hầm. Tay cầm đèn pin, bà bắt đầu chậm chạp bước xuống thang nhờ sự giúp đỡ của cây gậy chống. Genko đi theo sau, chỉ lo bà ta bị ngã.
“Tôi xin lỗi, dưới này không có điện.” Bà chỉ cái bóng đèn. “Trang trại xuống cấp nặng nề, và tôi không còn đủ sức lực để vận hành nó. Tôi đã cố, nhưng rồi nhận ra ngôi nhà này cũng lão hóa cùng với mình. Cả hai chúng tôi đều đầy bệnh tật, và không ai còn làm gì được nữa.”
Genko thầm ghi nhận mối liên hệ giữa bà già sống cô độc trong ngôi nhà lớn và đường dây điện thoại ngưng hoạt động. Nếu bị khó ở hoặc gặp tai nạn, bà ta sẽ không thể gọi trợ giúp. Những con chó của bà ta sẽ nhảy loi choi bên xác chủ.
“Lẽ ra tôi nên dọn đi từ nhiều năm nay, nhưng tôi quen sống tại đây rồi.”
Genko bám vào tay vịn cầu thang và nghe thấy những tấm ván kêu cọt kẹt theo từng bước chân. Điều làm ông bận tâm nhất là Tamitria Wilson không giải thích gì thêm. ‘Anh phải nhìn tận mắt thì mới hiểu được,’ bà ta chỉ nói như thế. Bunny là ai? Có phải bà ta đã nói rằng bà ta sống một mình trong ngôi nhà này? Phải chăng sự cô độc kéo dài đã làm bà ta lú lẫn? Ông chỉ muốn thu thập các thông tin về Robin Sullivan trước khi ra về, nhưng giờ thì ông không có lựa chọn nào khác ngoài đi theo bà ta xuống hầm.
Khi xuống đến nơi, Tamitria lia đèn pin quanh căn hầm. Đó là một cái kho ngổn ngang những chiếc giường sắt gỉ sét, nệm, đồ đạc, hòm xiểng và đồ lặt vặt đủ loại. Có nhiều thứ đến nỗi ông không thể xác định được kích thước của căn hầm.
“Tôi tiếp tục được một thời gian sau khi chồng qua đời.” Bà ta nói trong lúc len lỏi đi sâu hơn giữa những cái tủ xiêu vẹo và đống đồ đạc linh tinh. “Nhưng rồi chính quyền ngừng hỗ trợ chúng tôi, và tôi không thể thuê nhân viên được nữa. Thế là tôi bỏ cuộc.”
“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Genko thắc mắc.
“Cậu bé đặc biệt cuối cùng của chúng tôi rời mái ấm cách đây đã chín năm.”
“Thế còn Robin?”
Tamitria vịn vào cánh tay của Genko để bước qua mấy cái hộp bị đổ xuống từ một chồng cao.
“Robin đi năm mười tám tuổi, cũng như những đứa khác. Ít nhất tôi đã giúp nó có được mảnh bằng tú tài.” Bà nói với giọng tự hào.
Genko chỉ lo bà già sẽ vấp ngã giữa đống rác bừa bộn.
“Và bà không có tin tức gì của cậu ta từ dạo ấy? Bà có số điện thoại hay địa chỉ của cậu ta không?”
“Có lần thằng bé gửi cho tôi một cái bưu thiếp từ một khu nghỉ dưỡng ở phía nam vịnh biển.” Bà đáp trong lúc đi vòng qua một chồng tạp chí cũ đã phai màu. “Sau đó thì, tuyệt nhiên không có gì.”
Hai con chó không đi theo họ xuống dưới hầm. Thỉnh thoảng chúng sủa vài tiếng từ trên đầu cầu thang. Tiếng sủa mỗi lúc một xa xăm, và Genko không trách sự nhát gan của chúng. Bunny, ông nhủ thầm một lần nữa. Ông hi vọng chuyện này đáng công.
Họ đã đi tới một bức tường gạch đen nhẻm vì ẩm mốc. Tamitria chiếu đèn vào chân tường. Genko nhích lại gần và thấy dưới sàn có một cái rương lớn màu xanh lá cây với những chi tiết mạ đồng, giống như đồ cổ. Nó bị khóa bằng một ổ khóa to.
“Đây rồi.” Bà già thông báo. “Bunny ở trong này.”
Genko có cảm giác lạ lùng rằng ông đang đứng trước một cỗ quan tài. Tamitria không nói gì thêm. Bà đưa đèn pin cho ông, đặt cây gậy chống xuống sàn, và khó nhọc quỳ xuống trước cái rương.
Genko thấy bà già loay hoay một lúc với sợi dây đeo cổ. Bà tháo nó xuống, và ông đoán có một chìa khóa được gắn vào đó, vì Tamitria đã mau chóng lúi húi với ổ khóa. Sau khi gỡ ổ khóa ra, bà mở nắp rương. Genko không nhúc nhích.
“Phiền anh chiếu đèn vào đây.”
Ông tiến lại gần và chĩa đèn pin vào bên trong rương.
Nó chứa toàn là vải trải giường trắng và khăn thêu. Tư trang của cô dâu về nhà chồng thời trước.
“Tôi đã quyết định cất Bunny trong này, vì không biết phải để nó ở đâu.” Tamitria nói trong lúc sục tay qua những lớp vải. “Đáng lẽ tôi nên vứt nó đi, nhưng một phần trong tôi quyết định không làm thế.”
Bà ta đang nói gì vậy? Trong cái rương này có gì?
Tamitria bỗng dừng tay và Genko nhận ra bà đã tìm thấy, nhưng ông bị cái lưng của bà chắn mất tầm nhìn. Bà già đang quan sát một món đồ trên tay.
“Bunny.” Ông nghe thấy bà ta gọi khẽ như thể vừa thấy lại một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Cuối cùng Tamitria quay lại. Bà ghì chặt một cuốn sách mỏng trước ngực.
“Bunny đến đây cùng với Robin. Chúng tôi luôn kiểm tra tư trang của những đứa trẻ mới đến, vì không muốn chúng mang theo những món đồ có thể gây nguy hiểm cho bản thân hoặc cho những đứa trẻ khác, như ná hoặc dao găm chẳng hạn. Ngay khi mở va-li của Robin và thấy cái này, tôi lập tức nhận ra có gì đó không ổn.”
Bà đưa cuốn sách cho Genko.
“Muster này, anh có bao giờ linh cảm một điều chẳng lành nhưng không thể lí giải được hay chưa?”
Genko ngạc nhiên với sự ngập ngừng của mình. Có gì đó kìm hãm sự hiếu kỳ của ông – một linh tính. Nhưng rồi ông cầm lấy cuốn sách từ tay bà già và nhìn nó.
Đó chỉ là một cuốn truyện tranh trẻ con đã cũ.
Màu mực in đã phai nhạt, nhưng hình vẽ trên bìa sách thể hiện một con thỏ lớn có đôi mắt hình trái tim, với vẻ mặt vui tươi và dễ thương. Nó đang mỉm cười. Tựa truyện được in ở giữa hai cái tai của nó và chỉ gồm một từ duy nhất:
BUNNY.
“Tôi xem qua được không?” Genko hỏi.
“Được chứ, anh cứ tự nhiên.”
Genko nhìn quanh và thấy một chồng va-li cũ. Ông đặt đèn pin lên đó để rảnh tay mở cuốn truyện. Các hình vẽ trắng đen có chất lượng trung bình. Câu chuyện cũng khá trẻ con. Bunny rời khu rừng và chuyển tới sống ở một công viên trong thành phố lớn. Tại đó, nó gặp một nhóm trẻ con và kết bạn với chúng. Nó chơi đùa cùng bọn trẻ.
Cả câu chuyện lẫn hình vẽ đều không cho thấy gì bất thường. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy niềm vui hay sự bình yên, ông nhận thấy một điều gì đó khó giải thích. Càng đọc, ông càng thấy không thoải mái.
Bà già nói đúng. Cuốn truyện tranh này có gì đó không ổn.
Một chi tiết đặc biệt làm ông lo ngại: Những người lớn trong truyện không biết đến sự tồn tại của Bunny.
Chỉ bọn trẻ con mới có thể nhìn thấy nó.
Genko cố gắng đọc kỹ hơn. Ông có cảm giác mình đã ở rất gần một lằn ranh mỏng manh, và cho dù không thể thấy được phía bên kia, ông biết có một điều gì đó khủng khiếp đang chờ đợi mình.
Genko tập trung đến nỗi không nhận ra Tamitria Wilson đã không nói năng gì được một lúc. Ông cũng không thấy một bóng đen vươn dài phía trên đầu mình, cũng như chuyển động nhanh chóng trong không khí của cây gậy chống khi bị nó giáng mạnh vào gáy.
Hình ảnh cuối cùng mà ông nhìn thấy là con thỏ Bunny đang nhoẻn cười.