Chương 15
Genko biết mình còn sống khi nếm được vị của máu trong miệng.
Ông dùng lưỡi kiểm tra bên trong miệng và nhận ra mình bị mất một cái răng. Chắc nó bị gãy khi ông ngã sấp mặt xuống sàn. Mụ già khốn kiếp, ông nghĩ bụng. Quanh ông là bóng tối mịt mùng, nhưng qua mùi ẩm mốc và bụi bặm, ông nhận ra mình vẫn còn đang ở trong căn hầm lớn bên dưới trang trại Wilson. Ông cố đứng dậy nhưng bị choáng váng và buồn nôn, mồ hôi túa ra, trống ngực thình thịch. Lạ làm sao, giờ đây ông chẳng hề sợ rằng thời khắc của mình đã điểm.
Tình hình hiện tại còn tệ hơn cái chết.
Bị mắc kẹt trong lòng đất, không có ánh sáng hay lối ra. Bị chôn sống. Một đứa con của bóng tối, giống như cách gọi mà Tamitria Wilson dùng cho những đứa trẻ bị bắt cóc.
Con quái vật của ông là một mụ già thọt chân và sống một mình.
Để có thể vượt qua nỗi sợ hãi, Genko cố gắng phân tích chuyện đã xảy ra. Ông còn nhớ việc mình đọc cuốn truyện tranh, gương mặt của Bunny, và cú đánh đột ngột vào gáy. Vì sao Tamitria Wilson đánh ông? Mụ ta có thể viện cớ gì đó để tống khứ ông đi và không cho ông vào nhà kia mà? Thay vào đó, mụ đưa ông xuống dưới này để cho ông xem cuốn truyện tranh của Robin Sullivan. Thật vô lí. Chắc mụ bị điên thật rồi.
Genko mò mẫm bấu vào mép rương để làm điểm tựa, chống một đầu gối xuống sàn, rồi nhỏm dậy. Ông cảm thấy gáy mình cứng đơ và một cơn đau xuyên thấu xương sọ ra tận hốc mắt. Ông hộc lên một tiếng nhỏ, trầm đục: Dạ dày của ông vừa lộn trở về vị trí cũ. Sau đó, ông giơ tay tìm chồng va-li ban nãy, và sờ thấy cuốn truyện tranh ở đó, vẫn đang mở. Ông đóng nó lại và cất vào trong túi áo vest, nơi có mảnh bùa hộ mạng. Lúc đó ông mới nhận ra mình không còn ví tiền, điện thoại di động, cũng như thẻ căn cước giả.
Chúng không bị rơi ra. Mụ ta đã lấy chúng.
Việc đầu tiên cần làm là quay trở lại chỗ cầu thang, nhưng ông không nhớ nổi họ đã len lỏi theo lối nào để tới được chỗ cái rương màu xanh. Rất khó để tìm đường quay lại trong bóng tối, nhưng ông không muốn bỏ cuộc khi chưa thử. Ông bèn giơ tay ra phía trước, quờ quạng trong bóng tối để tìm một lối ra.
Trong lúc bước đi, ông cố hình dung những món đồ trước mặt. Một cái cửa tủ, một cái giá treo áo, một cây đèn. Chốc chốc, đầu gối ông lại va phải thứ gì đó khiến ông suýt ngã sõng soài vài bận. Nhưng tất cả những gì ông tập trung vào lúc này chính là hơi thở của mình.
Chừng nào tôi còn không khí trong phổi… Ông lặp lại lời hứa với Linda trong đầu.
Kế hoạch của ông là quay lại chỗ cửa sập dẫn lên phòng kho bên trên. Ông tin chắc nó đã bị đóng, và ông sẽ phải dùng vai đẩy nó lên. Không rõ ông có làm được chuyện đó không, vì có vẻ nó khá nặng. Sau khi lên được mặt đất, ông biết mình sẽ phải đối diện với Tamitria và cây gậy chống của mụ. Hoặc cũng có thể mụ ta có một khẩu súng – ông nhớ lại khẩu súng mà chồng của mụ cầm trong tấm ảnh đặt trên lò sưởi. Ông không thích súng. Ông chỉ cần đến nó đôi ba lần trong quá trình hành nghề của mình, nhưng chưa bao giờ bóp cò. Dù vậy, ông biết cách sử dụng súng và luyện tập đều đặn ở một trường bắn tư nhân. Ông sở hữu hai khẩu súng ngắn. Một khẩu Beretta được cất trong két an toàn tại phòng làm việc, và một khẩu bán tự động giấu dưới bánh xe sơ cua của chiếc Saab. Hiện giờ cả hai đều nằm ngoài vùng tiếp cận đối với ông.
Genko chậm rãi tiến tới, không biết mình sẽ gặp phải cái gì, cho đến khi những ngón tay ông chạm vào một thứ gì đó cứng và nhẵn. Ông nhận ra mình đã ở cùng đường, vì đó là một bức tường gạch.
“Chết tiệt!” Ông rủa.
Nhưng ông không có lí do gì để tức giận. Có lẽ tình huống này là sự báo trước cho những gì chờ đợi ông sau khi chết. Một địa ngục tăm tối dành riêng cho ông. Một sự trừng phạt xứng đáng cho những tội lỗi ông đã gây ra trong suốt cuộc đời mình. Cho những gì chứa trong két sắt của phòng 115 khách sạn Ambrus, ông tự nhủ, và cảm thấy hổ thẹn. Rồi ông nghe thấy những âm thanh nhỏ và bị bóp nghẹt vọng đến từ phía bên trái mình.
Tiếng rên rỉ. Không phải, một giọng nói.
Ông di chuyển theo hướng đó, men theo bức tường, rồi gặp một thứ gì giống cái cột. Ông sờ soạng kiểm tra nó. Đó là một đường ống nước bằng gang dày, dẫn lên mặt đất. Ông biết, bởi cùng giọng nói ban nãy đang vọng tới trong lòng ống.
Nó phát xuất từ ngôi nhà bên trên.
Để nghe tốt hơn, Genko áp tai vào lớp kim loại. Âm thanh không được rõ, nhưng có vẻ như đó là giọng của Tamitria Wilson. Những từ ngữ tan biến trước khi kịp có nghĩa. Ông cố tập trung. Thật phí công, lớp gang dày không cho phép ông giải nghĩa được thứ giai điệu ồm ồm này. Nhưng đường ống bỗng dẫn âm tốt hơn, và những từ ngữ trở nên dễ nghe hơn. Chắc mụ già đã tiến lại gần khu vực trên đầu ông. Rốt cuộc ông cũng hiểu được một phần câu nói.
“… hắn dùng thẻ giả. Nhưng tôi đã lấy được ví của hắn, và phát hiện ra tên hắn là Bruno Genko, một thám tử tư. Khốn kiếp…”
Con mụ già đang tức tối. Ông không biết mụ nói chuyện với ai, vì không có tiếng đáp lại. Mụ nói chuyện một mình, đúng con mụ điên, Genko nghĩ bụng. Cũng có thể mụ trò chuyện với lũ chó.
“… Tôi dẫn hắn tới chỗ Bunny, chứ còn gì nữa? Tôi đã không nghĩ ra được cách nào khác. Tôi định đập đầu hắn ở dưới đó. Nhưng thật ra tôi đã tranh thủ lúc hắn vừa quay lưng…”
Genko không biết liệu ông nên giận mụ hay giận chính mình nhiều hơn vì đã sập bẫy một cách ngớ ngẩn đến thế.
“… Tôi chưa bao giờ gặp hắn trước đây. Không biết liệu có ai cử hắn tới đây không…”
Dường như câu nói không tự bật ra, mà giống một câu trả lời nhiều hơn. Genko bỗng cảm thấy lạnh người. Mụ không nói chuyện một mình.
“… Tôi quyết định báo ngay với anh…”
Mụ đang điện thoại cho ai đó. Đường dây đã hỏng, nên mụ hẳn phải có một cái điện thoại di động.
“… Tôi nhốt hắn rồi… Đừng lo, hắn không thoát ra được đâu…”
Ai là người cần phải lo lắng? Mụ già đang nói chuyện với ai? Genko có một linh cảm đáng ngại. Ông bị rơi vào chiếc bẫy này vì chính hành động của mình, và mọi chuyện đang trở nên tồi tệ hơn. Người bí ẩn đang nói chuyện với Tamitria Wilson là ai?
“… Được rồi, tôi đợi anh vậy…”
Genko thôi tìm câu trả lời. Dù kẻ đó là ai thì hắn cũng đang trên đường tới đây.