Chương 16
Hắn đang đến tìm mình.
Hơi thở của ông trở nên khó nhọc hơn, ông cảm thấy mình giống như một con chuột bị nhốt trong hộp. Kẻ nói chuyện điện thoại kia mất bao nhiêu thời gian để đến đây? Ông có bao nhiêu thời gian để lập một kế hoạch? Ông đi tới lui trong hầm, không buồn để tâm tới những thứ mà mình giẫm lên. Ông muốn tìm một món gì đó để tự vệ, nhưng thật khó định hướng trong bóng tối như thế này.
Chỉ mới vài giờ trước, việc không còn nhiều thời gian để sống từng là một thứ năng lực siêu nhiên cho ông cảm giác bất khả xâm phạm. Suy cho cùng, mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa, đúng không? Nhưng giờ thì ông ngạc nhiên khi thấy bản năng sinh tồn trong mình có thể mạnh đến thế nào. Nỗi sợ trong ông lúc này chính là minh chứng cho điều đó.
Hắn sẽ đến, và thế là hết.
Genko trượt chân và ngã vào một đống lon thiếc làm chúng rơi loảng xoảng xuống sàn. Thứ gì đó bằng thủy tinh cũng bị vỡ toang. Ông nằm sấp dưới sàn, hai tay giơ ra trước. Bàn tay phải của ông chọc vào một thứ gì đó mềm mềm, giống như tổ của một con côn trùng lớn. Ông nhấc tay lên, kéo theo những sợi dài dài giống tơ nhện, và cuống cuồng gỡ ra. Nhưng sau khi sờ mó kỹ hơn, ông nhận ra chúng chỉ là những sợi len. Có một cái rổ đựng đầy len ở đó.
Genko cố gắng bình tĩnh lại, ông nhận ra mình đã không kiểm soát được cảm xúc. Nhưng rồi ông trông thấy một vùng sáng lờ mờ trước mặt. Ông đã tìm ra cầu thang dẫn xuống hầm.
Ông trèo lên đó.
Trên đầu cầu thang, ánh sáng từ tầng trệt lọt qua khe cửa chốc chốc lại bị gián đoạn bởi những cái bóng lướt ngang qua. Đó là lũ chó, chúng đang canh gác lối thoát duy nhất của ông. Bruno tì vai phải vào cánh cửa và đẩy thử nó lên. Đúng như dự kiến, cửa bị chốt phía bên ngoài. Một cái then cài, căn cứ theo tiếng động mà nó gây ra. Căn bệnh đã làm cơ thể ông yếu đi và không còn đủ sức lực để đẩy bung cánh cửa khỏi bản lề.
Tuy vậy, từ vị trí của mình, Genko có thể cảm nhận rõ nét hơn những gì đang diễn ra trên mặt đất. Ông nghe thấy tiếng cây gậy chống của Tamitria Wilson và cái chân trái đang lê bước của mụ. Cùng nhau, chúng tạo ra một nhịp điệu ám ảnh, gần như thôi miên – cộp… xoẹt, cộp… xoẹt, và cứ tiếp tục như thế.
Ông ngửi được mùi cà phê mới pha và bánh quy. Mụ già đang lúi húi trong bếp để chuẩn bị đón khách.
Hình như ông nghe thấy tiếng một chiếc xe hơi chạy đến, sau đó là tiếng chân của Tamitria đi xa dần, trước khi quay trở lại sau đó ít phút. Dựa theo tiếng bước chân trên sàn nhà, ông biết mụ không đi một mình.
“Tôi quyết định gọi điện thoại báo với anh vì tôi nhận ra ngay có gì đó không đúng.” Tamitria giải thích. Giọng của mụ không còn sự gay gắt ban nãy mà nhẹ nhàng hẳn. “Như tôi đã nói qua điện thoại, thằng cha đó hỏi rất nhiều về bọn trẻ đã sống ở đây, nhưng thật ra chỉ quan tâm tới một đứa.”
Rõ ràng chỉ cần nhắc tới Robin Sullivan là đủ khiến mụ lo ngại. Genko đã kích hoạt một vùng quá khứ nguy hiểm. Ông đã rơi vào một vực thẳm vô định, và lối thoát duy nhất hiện nay đang đóng chặt trước mặt ông.
“Tôi đã lục soát người hắn: Hắn không có vũ khí. Đây là điện thoại di động và thẻ của hắn.” Có vẻ như mụ đang trình ra những thứ đã lấy của ông.
Genko cảm thấy mình thật ngu ngốc. Thường thì khi đi điều tra một căn nhà nào đó, ông luôn giấu điện thoại và ví ở chỗ khác – trong thùng thư nhà hàng xóm, hoặc trong cốp xe của chiếc Saab. Giờ thì hai kẻ này đã biết quá nhiều về ông.
“Hắn ở dưới kia. Hắn tỉnh rồi. Ban nãy tôi có nghe thấy vài tiếng động, nhưng giờ thì yên ắng rồi. Rất có thể hắn đang ẩn nấp và ủ mưu gì đó.”
Vị khách của Tamitria Wilson chỉ lắng nghe mà không nói gì.
“Chẳng hiểu hắn đến đây hỏi han này nọ vì lí do gì nữa.” Tamitria nói tiếp.
Genko nghe thấy tiếng những bước chân tiến đến chỗ mình. Quả tim tật nguyền đập như trống trận trong ngực ông, chực chờ nổ tung vào bất cứ lúc nào, đúng như các bác sĩ đã dự báo.
Khi đến bên cửa sập, những bước chân dừng lại. Genko áp sát một khe cửa, hi vọng quan sát được khuôn mặt của kẻ đi cùng Tamitria Wilson, nhưng do bị khuất nên ông không thể nhìn rõ.
“Bây giờ anh định làm gì với hắn?” Mụ già hỏi.
Câu hỏi hay đấy, Genko nhủ thầm. Ông cũng đang muốn biết câu trả lời.
Nhưng vị khách bí ẩn không đáp.
Không ổn rồi, Genko nghĩ bụng. Thình lình ông nghe thấy một phát súng, và mọi thứ lặng ngắt. Ông đang tự hỏi chuyện gì đã xảy ra thì con mắt của mụ phù thủy già bỗng ghé sát vào khe cửa.
Genko lùi lại, nhưng đã quá muộn.
Ông tưởng Tamitria sẽ hét toáng lên, nhưng mụ im thin thít. Mụ tiếp tục nhìn ông trân trối, một vệt máu bắt đầu rỉ ra từ con mắt bất động.
Mụ đã chết.
Genko rón rén lui xuống dưới cầu thang gỗ, cố gắng không gây tiếng động. Ông canh chừng cánh cửa sập, chờ đợi nó mở ra vào bất cứ lúc nào. Khi xuống hết thang, ông nấp vào trong bóng tối và chờ phía sau một món đồ.
Hai người đều ở trong bóng tối dưới này, nhưng tên kia có lẽ sẽ không dám mạo hiểm. Hắn sẽ dùng khói để xua mình ra. Hoặc tệ hơn là hắn sẽ nổi lửa đốt trang trại và để ngọn lửa xử lí mình cùng cái xác của con mụ già kia. Genko lập tức xua ý nghĩ đó đi. Hắn sẽ không làm thế, ông tự nhủ. Trước hết, hắn sẽ phải đi lấy lại một thứ mà hắn rất yêu quý. Genko đưa tay sờ cuốn truyện tranh giấu trong áo.
Bunny. Hắn sẽ không để Bunny bị cháy.
Ông cầu mong sao mình đoán đúng, trong lúc những phút dài đằng đẵng tiếp tục trôi qua. Thế rồi rốt cuộc ông nghe thấy tiếng mở then. Cửa sập bắt đầu được nâng lên. Ánh sáng từ bên trên tràn qua khung cửa, đổ xuống những bậc cầu thang như một dòng suối đến tận mặt sàn của căn hầm.
Hắn đây rồi, ông nhủ thầm. Xuống đi nào. Tới đây với tao đi, can đảm lên.
Nhưng gã đàn ông tỏ ra lưỡng lự. Genko nghe thấy tiếng lên đạn. Đó là một lời cảnh báo: Hắn muốn ông biết viên đạn tiếp theo sẽ là dành cho ông. Cuối cùng, hắn bước xuống bậc thang đầu tiên. Thêm một bước, rồi một bước nữa. Genko ló ra từ phía sau chỗ nấp của mình và thấy hắn đã xuống được nửa cầu thang. Ông cầm chỗ len đã nhặt từ trong chiếc rổ và tung mạnh.
Tấm lưới nhện trùm lên con mồi.
Gã đàn ông trên cầu thang cố gắng gỡ mình ra khỏi nó, nhưng bị mất thăng bằng ngã chúi. Genko quan sát quỹ đạo bay hình vòng cung của hắn như trong một đoạn phim chiếu chậm, và thấy hắn rơi thịch xuống sàn nhà cùng một tiếng thét. Không phải tiếng thét đau đớn, ông nghĩ thầm. Tiếng thét điên dại.
Chớp thời cơ, Genko lao tới chỗ cầu thang.
Khi ông bước qua chỗ gã đàn ông đang cố tự giải phóng, hắn nhoài người theo, và ông cảm thấy những ngón tay của hắn sượt qua mắt cá chân mình. Ông leo hai bậc một lên cầu thang, về phía khung cửa đang chờ đón như một cái miệng toang hoác. Trước khi kịp đi vào vùng sáng, ông nghe thấy âm thanh không lẫn vào đâu được của một phát súng. Viên đạn sượt qua tai ông. Genko nắm lấy mép sàn và nhảy lên sàn nhà qua lỗ cửa. Bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của Tamitria Wilson, ông loạng choạng suýt ngã ngửa ra sau, nhưng kịp thời tránh được điều tồi tệ nhất và đưa người đổ sang bên cạnh. Mệt đứt hơi nhưng ông vẫn lập tức tìm cách đóng cửa lại để nhốt gã đàn ông dưới hầm. Phát súng tiếp theo khiến ông khựng lại. Viên đạn găm vào cánh cửa gỗ, làm một cơn mưa dăm gỗ bắn vào mặt ông. Hoảng hồn, ông từ bỏ ý định và tháo chạy về phía cửa ra vào của ngôi nhà, không dám ngoái đầu.
Quãng đường ngắn ngủi mà sao dài vô tận. Cuối cùng cũng tới được chỗ cửa ra vào, ông ấn tay nắm và giật mạnh. Nhưng nó không nhúc nhích. Ông đã không tính đến khả năng nó bị khóa.
Tai ông nghe thấy tiếng những bước chân leo lên cầu thang phía sau lưng mình.
Không dám quay đầu lại vì một cảm giác phi lí rằng nếu làm thế sẽ chết ngay tại chỗ, Genko bắt đầu đá điên cuồng vào cánh cửa trong ham muốn tự cứu mãnh liệt lạ thường đối với một kẻ đã sắp tới số.
Những bước chân phía sau lưng ông dừng lại.
Hắn đang nhắm bắn, ông nghĩ thầm và chờ đợi viên đạn xuyên qua da thịt. Nhưng rồi ngay lúc đó ông bỗng thấy một cái cửa sổ trong phòng khách. Trong cơn tuyệt vọng, ông lao tới chỗ nó, mở ra và nhảy qua.
Sau khi đã ở bên ngoài, ông tháo chạy về phía chiếc Saab. Chiếc xe vẫn ở nguyên chỗ ông đã đỗ nó, cách hiên nhà chưa đầy hai chục mét. Mười lăm, mười, rồi năm mét. Không có phát súng nào – sao thế nhỉ? Genko vòng ra sau xe và thụp xuống nấp cạnh một cái bánh. Ông lom khom di chuyển tới cánh cửa bên ghế lái, mở nó ra rồi nhào vào trong. Đầu vẫn cúi rạp đề phòng viên đạn xuyên qua kính xe, ông tìm chiếc chìa khóa mà may mắn thay vẫn đang nằm yên trong công tắc. Ông nổ máy, nhấn mạnh chân ga. Động cơ kêu òng ọc một tràng dài như thể bị ngộp nước, nhưng rồi bộ chế hòa khí đã phun được xăng và chiếc xe lao mạnh tới trước. Chỉ đến lúc đó Genko mới ngồi thẳng dậy. Ông ném về phía ngôi nhà một cái liếc nhìn cuối cùng qua gương chiếu hậu và thoáng thấy một bóng người nơi khung cửa sổ mà ông vừa lao qua.
Thỏ Bunny đang vẫy chào tạm biệt ông.