Chương 17
“Nói với tôi về cái cửa đi, Sam.”
Cô có thể nghe thấy giọng của tiến sĩ Green nhưng không thể đáp lại ông ta. Tâm trí cô bị mắc kẹt trong mê cung, phía ngoài cánh cửa bằng kim loại, nơi phát ra những âm thanh lặp đi lặp lại.
Nó giống như tiếng một con chuột đang gặm nhấm, hoặc một con côn trùng đang nhai.
“Ai ở sau cánh cửa đó vậy, Sam?”
“Có người nào đó ở trong mê cung cùng với tôi…”
Một giọng nói khác vang lên ngoài giọng của tiến sĩ Green, nhưng không phải vọng đến từ căn phòng bệnh viện. Một giọng nói nhỏ. Một cô bé gái. Cô bé đang cào vào cánh cửa và khóc.
‘Này bé, có nghe thấy tôi không?’
Không có tiếng trả lời.
‘Có nghe thấy tôi không?’
Chỉ có tiếng thút thít.
‘Tên em là gì?’
Không có động tĩnh.
‘Em bị điếc à?’
Không, cô bé nghe rất rõ, chỉ là đang sợ thôi. Sợ chết khiếp.
‘Nghe này, em đừng sợ. Tôi không muốn làm hại em. Tôi cũng giống em mà. Những chuyện này đã từng xảy ra với tôi. Và giờ thì tôi lại ở đây, không biết mình đang ở đâu.’
Cô cảm thấy sung sướng một cách kỳ lạ. Thật ích kỷ, cô biết. Nhưng cô mừng vì không còn đơn độc nữa.
‘Tôi hứa sẽ giúp em.’
Cô nói dối, cô thừa biết điều đó, bởi chính cô cũng đang cần sự giúp đỡ. Lẽ ra cô nên nói thật với cô bé rằng sẽ không có ai giúp họ. Thay vì thế, cô lại nói dối. Cô không muốn mất đi người bạn mới.
‘Đây chỉ là một trò chơi thôi. Cũng dễ thôi, chỉ cần tôn trọng luật chơi.’
Lẽ ra cô nên nói thêm rằng hắn là người quyết định luật chơi, nhưng cô không làm thế.
‘Cần một chút thời gian, nhưng một khi đã quen với cách vận hành của nó thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều… Hắn chỉ muốn chơi với chúng ta thôi.’
‘Hắn là ai?’ Giọng nói nhỏ xíu bên kia cánh cửa cuối cùng cũng lên tiếng hỏi lại.
Tôi không biết, cô nghĩ thầm. Có lẽ là Thượng đế. Bởi ở dưới này, hắn là Thượng đế, hắn là người quyết định xem chúng ta ổn hay không ổn, sống hay chết. Hắn thử thách chúng ta bằng những trò chơi.
‘Hắn không bao giờ đáp lại những lời cầu xin của tôi. Mọi chuyện chỉ tùy thuộc ở chúng ta mà thôi… Chúng ta có thể chọn chơi hoặc không. Nhưng nếu em không chơi, em sẽ không nhận được thức ăn hoặc nước uống… Nếu không chơi, em sẽ không sống sót…’
‘Chị đã chơi bao nhiêu trò rồi?’ Giọng nói hỏi.
‘Nhiều lắm…’ Cô đáp, nhận ra mình không đếm nổi nữa. ‘Nhưng rồi em sẽ thấy, em sẽ thích chúng.’
Thật vô lí – làm sao cô bé thích được kia chứ? Sao cô lại nói năng như thế? Ở đây chẳng có gì là dễ chịu cả, ‘dễ chịu’ là từ ít phù hợp nhất để mô tả những gì đang diễn ra trong mê cung này. Lẽ ra cô phải nói rằng cô bé sẽ căm ghét chúng, rằng cô bé sẽ căm ghét tất cả, thậm chí là chính bản thân mình, vì đã tự ép buộc mình làm theo.
‘Bây giờ, chúng ta phải tìm cách đưa em ra khỏi đó.’ Cô nói và kiểm tra độ chắc chắn của cánh cửa kim loại.
‘Em có chìa khóa.’
Câu nói làm cô chưng hửng.
‘Thế thì em còn chờ gì nữa? Mở cửa bước ra đi.’
Im lặng.
‘Em có đói không? Tôi có thức ăn ở đây…’
Không có phản ứng.
‘Em không tin tôi à? Đừng có ngu ngốc thế!’ Cô bắt đầu hết kiên nhẫn. ‘Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm hại em. Nhưng nếu em muốn nhốt mình trong đó, thì tùy em… Em sẽ chết ở trong đó đấy, em có biết không?’
Sam cảm thấy mình thật tệ khi nói như vậy, nhưng toàn bộ chuyện này thật đáng bực mình. Cô nhớ lại cái ngày đầu tiên của mình trong mê cung – cô đã sợ hãi tất cả mọi thứ.
‘Thôi được rồi, tôi xin lỗi… Nhưng đã từ lâu tôi không nói chuyện với ai. Tôi không thể tin nổi có em ở đây. Tôi…’ Cô bật khóc, và thấy căm ghét chính mình. ‘Tôi chỉ muốn chúng ta là bạn thôi mà.’
Một tiếng tách vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng. Đó là tiếng chìa khóa xoay trong ổ – vòng thứ hai, rồi thứ ba.
Cô không tin nổi tai mình. Cô đã thuyết phục cô bé thành công.
Cánh cửa kim loại mở ra, nhưng chỉ he hé. Cô nghe thấy tiếng những bước chân thận trọng lùi ra xa. Cô chậm rãi đẩy cửa bằng một tay, và trông thấy một bé gái đang đứng giữa phòng. Cô bé mặc một bộ váy ngủ rách nhiều chỗ. Đôi chân trần của cô bé rướm máu. Mái tóc vàng và khuôn mặt lấm bẩn. Cô bé nhìn cô bằng đôi mắt xanh lơ, chắp tay sau lưng và bắt đầu đong đưa cơ thể – giống như một bé gái vẫn làm.
‘Xin chào.’ Bé gái nói.
‘Xin chào.’ Cô đáp và tìm cách đến gần, nhưng cô bé đã bước lùi lại.
Cô nhận ra cô bé vẫn còn e dè – cũng phải thôi, sự tin tưởng đòi hỏi phải có thời gian mà.
‘Lại đây nào, tôi có quần áo sạch cho em đấy.’ Cô chìa tay ra, nhưng bé gái không nắm lấy. ‘Tôi sẽ cho em xem căn phòng nơi tôi để đồ đạc của mình. Ở đó cũng có một cái nệm, em có thể ngả lưng nếu muốn.’
Viễn cảnh đó rõ ràng không đủ hấp dẫn, vì cô bé vẫn không nhúc nhích.
‘Em phải ăn và chợp mắt. Nếu không, em sẽ không sẵn sàng.’
‘Sẵn sàng cho cái gì?’
‘Cho một trò chơi mới. Em không bao giờ biết khi nào nó bắt đầu, nhưng tôi sẽ giải thích tất cả với em, tôi hứa.’
Cô quay lưng và bắt đầu bước ra khỏi phòng, hi vọng cô bé đổi ý mà đi theo mình.
‘Em biết hết rồi.’ Cô bé bỗng nói.
Cô khựng lại. Vậy nghĩa là sao?
‘Em là trò chơi.’
Câu nói đó vang dội tới lui trong đầu cô tựa một quả bóng. Cô quay lại và kịp ghi nhận một sự thay đổi. Bé gái đã không còn chắp tay sau lưng nữa, và cô nhìn thấy một tia sáng lấp lánh ở bên cạnh hông cô bé. Đó là ánh đèn huỳnh quang phản chiếu trên lưỡi của một con dao.
‘Hắn nói em phải làm chuyện này.’ Cô bé nói và nâng con dao lên. ‘Bởi vì nếu em làm, em sẽ được về nhà.’
Giữa họ là khoảng cách bao nhiêu bước chân? Một chục không? Bản năng được mài sắc qua chuỗi ngày bị giam giữ mách bảo rằng cô chỉ có ba lựa chọn. Bỏ chạy. Chiến đấu. Đầu hàng. Cô định chọn cách thứ nhất, nhưng rồi đổi ý. Cô lao vào bé gái, và cô bé cũng làm y như thế, vì đã đoán được ý định của cô. Cả hai cùng lao tới chỗ cánh cửa bằng kim loại – ranh giới giữa sự sống và cái chết. Cô có ưu thế, nhưng cô phải lấy được cái chìa khóa. Cô nhoài người ra, cong cổ tay, siết các ngón tay lại. Cô tóm lấy cái chìa, rút ra. Cô kéo cánh cửa về phía mình đúng lúc đối thủ lao tới bám vào đó bằng cả hai tay, vứt luôn con dao. Cả hai dõi mắt nhìn theo khi nó rơi xuống sàn. Cô kéo mạnh hết sức có thể trong lúc bé gái giậm chân và hét lên: ‘Không! Không! Không!’ Cánh cửa đóng lại với một tiếng động vang rền khắp mê cung. Cô còn đủ tỉnh táo để đút chìa vào lỗ khóa. Với đôi tay run lẩy bẩy, cô xoay nó một vòng, hai vòng, rồi ba vòng. Trong lúc đó, bé gái tiếp tục gào khóc. Cô căm ghét nó. Cô ghét nó không bút mực nào tả xiết. Và cô cũng bắt đầu hét lên.
“Hết rồi… Sam, cô có nghe thấy tôi nói không? Hết rồi.”
Tiến sĩ Green đã vòng tay ôm lấy cô, nhưng cô vẫn giãy giụa.
“Nghe này, Sam, giờ cô an toàn rồi. Không gì có thể xảy đến với cô được nữa.”
Cô vẫn đang run lẩy bẩy mà không thể ngừng lại được.
“Tôi muốn cô hít một hơi thật sâu… Nào.”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Đừng bỏ cuộc, Sam.”
Quả thực, cô đã cảm thấy khá hơn.
“Em không muốn…” Cô thì thào.
“Cô không muốn điều gì?” Tiến sĩ Green hỏi lại, hai tay vẫn ôm chặt cô.
“Hãy tha thứ cho em…”
“Tha thứ cho cô chuyện gì, Sam?”
Tiến sĩ Green không hiểu rằng không phải cô đang nói mà chính là bé gái trong mê cung.
‘Mở cửa ra đi, làm ơn đi mà. Hãy tha thứ cho em.’ Cô bé van xin phía sau cánh cửa. ‘Đừng bỏ em ở đây!’
Cô có thể nghe thấy tiếng của cô bé từ trong căn phòng của mình, nhưng quyết định không đáp lại. Cô ngồi thu lu trên nệm, hai đầu gối co sát vào ngực, mắt nhìn khoảng không. Cô phớt lờ.
‘Tin em đi, em sẽ không làm chuyện đó nữa đâu.’
Nhưng giờ thì cô mới là người không tin. Bé gái đã không cho cô được lựa chọn. Trò chơi nào cũng có luật lệ. Và trò chơi hiện tại quy định rằng bé gái bị nhốt trong phòng sẽ tiếp tục la khóc cho tới khi cạn kiệt sức lực.
“Tôi không biết nó đã kéo dài bao lâu…”
“Cô đang nói về chuyện gì vậy, Sam?”
“Nhiều ngày, hoặc nhiều tuần, có lẽ thế… Trong lúc đó, tôi biết điều gì diễn ra phía sau cánh cửa ấy. Lúc đầu con bé muốn tôi thả nó ra. Nó van nài, chán chê thì nó quay sang nguyền rủa tôi. Rồi nó bắt đầu xin thức ăn và nước uống. Rồi nó im… Nó không nói gì nữa… Nhưng tôi biết nó còn sống. Tôi biết… Và tôi không làm gì cả, tôi không thèm nhúc nhích dù chỉ một ngón tay… Tôi nên mở cánh cửa đó ra… Nhưng hắn đang thử tôi, hắn muốn biết liệu tôi có đủ sức kháng cự, liệu tôi thương con bé hơn hay thương chính mình hơn. Đó là điểm mấu chốt của trò chơi…”
Tiến sĩ Green buông cô ra. Cô ngước lên nhìn ông.
“Và khi bắt đầu ngửi thấy cái mùi đó, tôi biết mình đã thắng.”