Chương 18
“Robin Sullivan mới mười tuổi vào đầu thập niên tám mươi, như vậy bây giờ hắn chưa tới năm mươi.”
Mặt trời còn chưa mọc mà cái nóng đã hầm hập khó chịu. Chiếc quạt trần quay quá chậm không thể đủ mạnh để xua đi bầu không khí tù đọng trong căn phòng nhỏ tại đồn cảnh sát. Các cánh của nó tạo ra âm thanh ken két như tiếng ré của một con chim. Genko bị nó làm phiền, nhưng ông vẫn cố gắng giải trình những điều mình đã phát hiện được.
“Các anh nên tống đạt lệnh bắt hắn.”
Tựa người vào bàn, Bauer lau mồ hôi cổ bằng một cái khăn giấy. Delacroix ngồi ngật ngưỡng trên chiếc ghế đối diện với Genko, hai tay khoanh lại trước ngực. Hai đặc vụ cảnh sát không thèm tỏ ra hứng thú.
“Thôi nào, hai anh, tôi vừa trải qua một đêm địa ngục…” Ông thám tử tư cố gắng phản kháng.
Khuôn mặt ông vẫn còn xây xát vì dằm gỗ sau phát đạn lạc. Hình ảnh Bunny đứng nhìn theo bên cửa sổ ngôi nhà đó không ngừng hiện lên trong đầu ông.
Bauer vo tròn tờ khăn giấy, ném nó vào sọt rác và hụt trong gang tấc. Delacroix thở dài, làm như đang nghiền ngẫm thông tin vừa được cung cấp.
“Để tôi nói lại xem có đúng không nhé. Ông khẳng định rằng Robin Sullivan đã giết một phụ nữ trước khi cố gắng giết ông, đúng không?”
Thật ra hắn chỉ bắn hai phát, sau đó không bắn ông nữa. Tại sao hắn lại làm như thế?
“Nếu các anh đi kiểm tra hiện trường, các anh sẽ tìm thấy xác bà ta.”
“Tại sao hắn lại cố giết ông?” Bauer hỏi lại. “Tôi vẫn chưa hiểu…”
Genko cảm thấy nản thực sự.
“Bởi vì tôi đã truy ra hắn.” Ông đáp như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. “Hắn chính là kẻ mà các anh đang tìm kiếm. Hung thủ bắt cóc Samantha Andretti.”
Ông đã mong đợi một sự hào hứng cao hơn sau một tiết lộ như thế. – Hãy nghĩ mà xem: Robin Sullivan là một ‘đứa con của bóng tối’. – Ông dẫn lại lời của Tamitria Wilson. – Hắn từng bị bắt cóc suốt ba ngày hồi còn bé, và thay đổi hoàn toàn kể từ đó.
Robin không bao giờ muốn kể về chuyện đã xảy ra với mình, Genko hồi tưởng.
“Rồi sao?” Bauer lại hỏi.
Genko lần lượt nhìn cả hai người.
“Hai anh đang đùa, đúng không?” Ông dang hai tay ra. “Hai anh thử mở bất kỳ giáo trình tâm lí tội phạm nào mà xem: Những người từng là nạn nhân của lạm dụng khi còn bé thì sau này nhiều khả năng sẽ lặp lại những hành vi đó với các nạn nhân vô tội.”
Bóng tối đã tiêm nhiễm vào nó, Tamitria Wilson đã nói như thế về Robin.
“Nhưng nếu như tôi hiểu đúng thì đây chỉ là một giả thiết.” Bauer đáp. “Bởi ông đâu có nhìn rõ được khuôn mặt của kẻ đã bắn mình.”
Genko nhớ lại khoảnh khắc ông đạp vào cửa ra vào trong nỗ lực trốn thoát. Sự kinh hoàng đã ngăn ông quay lại nhìn kẻ truy đuổi mình, trong khi hắn do dự không bắn. Sao hắn lại do dự?
“Tôi đã nói với các anh rồi, hắn che kín mặt.”
Ông còn chưa nói cụ thể cái mặt nạ có hình đầu thỏ. Căn cứ theo mức độ tin tưởng mà hai tay cảnh sát này đặt vào phần còn lại của câu chuyện, ông đã làm đúng.
“Như vậy, cho dù bọn tôi có tìm thấy Robin Sullivan, ông cũng không đủ tư cách nhận diện hắn.” Bauer lắc đầu. “Ông kể lại tôi nghe xem ông đã lần ra Tamitria Wilson như thế nào.”
“Có cần phải nhắc lại với các anh rằng tôi không thể tiết lộ nguồn tin của mình không nhỉ?”
Nhưng Bauer thừa biết điều đó, anh ta chỉ đang vờn ông.
“Lạ thật, bởi vì ở đây, bọn tôi có một tay săn trộm tên là Tom Creedy. Anh ta khai lúc ở trong quán bar đã bị một lão rất hôi hám tiếp cận và hỏi đủ thứ về Samantha Andretti, thậm chí lão còn đe dọa anh ta nữa.” Bauer nói và quay sang phía Delacroix. “Anh có nghĩ như vậy là đủ để buộc tội cả hai đồng lõa trong một vụ bắt cóc không?”
Genko mỉm cười ngao ngán.
“Thế anh ta có nhắc đến gã đàn ông có cái đầu thỏ chưa?” Genko hỏi luôn. “Bởi vì, nói thẳng nhé, nếu các anh định dùng anh chàng Tom thỏ đế kia để buộc tội tôi, thì các anh sẽ phải công khai về gã đầu thỏ cũng như việc nhân chứng chính của các anh cần được giám định tâm thần.”
Hai đặc vụ cảnh sát ngạc nhiên ra mặt.
“Sao ông biết chuyện này?” Delacroix hỏi.
Genko chưa nhắc tới Bunny và cuốn truyện tranh. Đó là hai chi tiết yếu nhất của cuộc điều tra mà ông đang tiến hành, và ông vẫn chưa hiểu hết được về vai trò cũng như ý nghĩa của nó.
Chỉ những đứa trẻ mới nhìn thấy được con thỏ, ông nhớ lại.
“Nếu Tom Creedy giúp ông tìm ra Tamitria Wilson thì anh ta chắc chắn đã kể cho ông biết một chi tiết nào đó mà chưa khai với bọn tôi.” Delacroix nói.
“Hay là bọn tôi nên tin rằng anh ta chỉ bịa ra gã đầu thỏ với ông?” Bauer hỏi với giọng khinh khỉnh.
Tin hay không thì tùy, nhưng chuyện đã xảy ra như thế, Genko nhủ thầm.
Delacroix cố tỏ ra thân tình khi tiếp lời đồng nghiệp:
“Có lẽ Tom Creedy đã vô tình cung cấp cho ông một chi tiết mà sau đó anh ta quên mất vì không nghĩ nó quan trọng…”
“Các anh đang lãng phí thời gian đấy.” Genko ngắt lời anh ta. “Tôi đến đây không phải chỉ để khai báo về một vụ án mạng, được chưa? Tôi muốn giúp hai anh một tay, tôi đã kể những gì tôi biết, và đề nghị hai anh đi kiểm chứng. Tôi đã làm tròn bổn phận công dân của mình dù chẳng việc gì phải làm thế. Và với tư cách là người giám hộ hợp pháp của Samantha Andretti…”
Bauer lao tới túm chặt cổ áo ông.
“Nghe này, đồ chó, bọn tao đã tìm ra bố của Sam. Khi nghe nhắc đến tên mày, ông ta đã khai rằng mười lăm năm về trước, mày đã nuốt cả đống tiền của gia đình họ rồi lặn mất tăm.”
Ông ta không sai, Genko cay đắng nghĩ bụng.
“Thế nên tao biết trong đầu mày đang có suy nghĩ gì: Mày đang cố dựa hơi vụ này để kiếm chác. Đúng là đồ ký sinh tởm lợm.”
Genko thậm chí không tìm cách phản bác lời buộc tội. Vài giây sau, Bauer buông áo ông ra và quay về chỗ của mình.
Điện thoại di động của Delacroix bỗng đổ chuông. Anh ta nhận cuộc gọi và lắng nghe trong giây lát.
“Được rồi, cảm ơn anh.”
Sau khi cúp máy, Delacroix quay sang phía Genko và thông báo:
“Đội tuần tra mà chúng tôi cử tới trang trại Wilson không tìm thấy cái xác nào cả.”
Genko muốn cãi rằng Robin Sullivan đã phi tang nó, nhưng ông chưa kịp làm thế thì Delacroix đã nói tiếp:
“Tuy nhiên, họ cũng nói rằng trong nhà có dấu hiệu lộn xộn. Và trên cánh cửa sập dẫn xuống hầm có vết xoi giống như bị đạn cày vào.”
“Họ có tìm thấy điện thoại di động của Tamitria Wilson không?” Genko hỏi. “Nếu có thì các anh có thể truy lại cuộc gọi cuối cùng của bà ta.”
“Không có.”
Không ai nói gì trong một lúc, rồi tiếng gõ cửa vang lên. Bauer ra mở cửa.
“Xin lỗi các anh.” Một nữ cảnh sát trẻ tuổi lên tiếng. “Tiến sĩ Green muốn nói chuyện một chút.”
“Tôi đến ngay.” Nói đoạn Delacroix ra hiệu cho Bauer, anh ta hiểu ngay và lập tức lên đường. “Kẻ mà chúng ta đang truy lùng hết sức nguy hiểm.” Delacroix nói với Genko.
“Tôi nghĩ mình đã biết điều đó.” Ông đáp với giọng chua chát. “Hắn đã cố giết tôi.”
“Ông không biết đâu.” Delacroix nghiêm giọng. “Đây không phải là một lời cảnh báo hay can ngăn để ông bỏ ngoài tai. Khi tôi nói nguy hiểm, ý tôi là hắn có thể quỷ quyệt đến mức cả tôi lẫn ông đều không thể tưởng tượng nổi… Green đã gọi hắn là ‘một gã ác dâm điêu luyện’. Hắn thuộc một loại tội phạm mà chúng tôi gọi là ‘người an ủi’.”
Thuật ngữ này Genko chưa từng nghe. Ông đoán Green chính là điều tra viên với phương pháp ít chính thống đang phụ trách vụ Samantha Andretti.
“Cụm từ ‘người an ủi’ thoạt đầu khiến tôi nghĩ theo nghĩa tích cực.” Delacroix nói tiếp. “Suy cho cùng, kẻ bắt cóc Samantha Andretti đã giữ cho cô ta sống sót suốt mười lăm năm. Thậm chí biết đâu vì không đủ can đảm để kết liễu nạn nhân, hắn đã chăm sóc cô ta và rủ lòng thương xót. Nhưng tôi đã lầm…” Delacroix cắn môi, có vẻ rất nhập tâm vào câu chuyện. “Khác với một tên sát nhân hàng loạt, người an ủi độc ác không thỏa mãn với việc giết chóc đơn thuần: Cái chết là thứ hoàn toàn không đáng kể đối với hắn.”
Genko chợt nghĩ tới việc Bunny tha mạng cho ông.
“Mục tiêu chính của những gã tâm thần này là biến nạn nhân thành một kẻ xấu tính.” Delacroix nói tiếp. “Trong sự cầm tù của người an ủi, các nạn nhân phải trải qua những bài kiểm tra tàn nhẫn, bị dọa cho khiếp đảm và buộc phải làm những hành động kinh tởm… Đó là cách chúng tự an ủi mình vì đã trở thành quái vật.”
Genko không đáp. Delacroix đứng dậy.
“Nếu ông phạm sai lầm và rơi vào tay hắn, ông sẽ cầu cho mình chết thật nhanh.” Anh ta chốt hạ trước khi nhìn ông lần cuối rồi rời khỏi phòng, và để ngỏ cửa.
Trong hành lang, các cảnh sát đi qua đi lại liên tục. Genko thấy mình thật lạc lõng giữa đám đông mặc sắc phục. Trước khi ra về, ông hít một hơi sâu, rồi khe khẽ thở dài. Lẽ ra ông nên lường trước việc hai tay đặc vụ không tin mình. Ông đang nghĩ đến việc tới quán Q-Bar để uống một chầu cà phê đen ngon tuyệt thì thoáng thấy một con chó to lông dài trong hành lang.
Hitchcock, ông nhớ lại tên con chó.
Ngay sau đó, ông nghe thấy những tiếng la lối và tiến đến gần để xem chuyện gì đang xảy ra. Từ chỗ mình đứng, ông thấy Simon Berish giống như sắp thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Bauer. Các cảnh sát khác phải rất vất vả để can ngăn họ.
Là lỗi của mình, ông nghĩ bụng và nhớ lại cú điện thoại trong đó ông mạo danh Bauer để moi thông tin về hồ sơ R.S.
Nhận ra con chó đang nhìn mình chằm chằm, Genko vội vàng chuồn thẳng.