← Quay lại trang sách

Chương 24

Họ lái xe đưa ông rời thành phố. Đêm chưa qua, nhưng theo chỉ dẫn trên bảng điều khiển của chiếc xe, nhiệt độ bên ngoài đã là ba mươi tám độ. Bất chấp điều đó, Genko vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Cái chết đang tìm cách cho ông biết rằng nó vẫn chưa quên ông.

Họ đã tới một khách sạn ven đường. Dù nó nằm ở một khu vực không có điểm du lịch nào xung quanh, tấm biển vẫn để: KỲ NGHỈ CHO MỌI GIA ĐÌNH. Một dãy các nhà nghỉ biệt lập nằm thành một vòng cung vây quanh một hồ bơi đầy rong rêu. Công tác duy tu bảo dưỡng nơi này đúng là có vấn đề. Nó được canh gác bởi lực lượng cảnh sát đông đảo chẳng kém gì bệnh viện nơi Samantha Andretti và Peter Forman đang nằm.

Bauer dừng xe trong sân và mở cửa cho Genko bước xuống. Ông đưa mắt nhìn quanh: Hàng trăm cặp mắt cảnh sát đang đổ dồn vào ông, cảnh báo rằng người lạ không được chào đón tại đây.

“Lối này.” Delacroix nói.

Nhà nghỉ dành cho gia đình Forman nằm ở vị trí trung tâm, nơi dễ thấy nhất. Khi bước vào bên trong, ông lập tức ghi nhận sự hiện diện của đội hỗ trợ tâm lí. Các chuyên gia đang giúp người phụ nữ và hai cô con gái của chị ta vượt qua tình trạng sốc nặng.

Meg và Jordan đều dưới mười tuổi và có mái tóc vàng hoe. Hai cô bé đang ngồi bên bàn bếp. Một chuyên gia tâm lí đang giải khuây cho bọn trẻ bằng cách để chúng vẽ tranh. Cả hai dường như bình tĩnh hơn người mẹ, lúc này đang nằm trên giường trong căn phòng cạnh cửa ra vào và không ngừng khóc lóc trong lúc được một bác sĩ đo huyết áp. Chị ta ngồi dậy ngay khi trông thấy mọi người bước vào.

“Peter thế nào rồi?” Chị lo lắng hỏi.

“Chồng bà đang ở trong tay các bác sĩ giỏi.” Delacroix trấn an, đoạn ra hiệu cho tay bác sĩ rời phòng và khép cửa lại sau lưng anh ta.

“Thưa bà Forman, bà có thể nhắc lại những gì đã nói với chúng tôi được không?” Bauer hỏi.

“Dĩ nhiên.” Chị ta bắt đầu cắn mấy cái móng tay sơn đỏ một cách căng thẳng.

Có lẽ đây là một thói quen xấu trước đây, Genko nghĩ bụng. Chị ta đã bỏ được nó sau những buổi làm móng đắt đỏ. Nhưng sự sợ hãi có một quyền năng đặc biệt, nó khiến con người ta quên cả việc giữ hình ảnh.

“Tôi luôn bị khó ngủ, từ hồi còn con gái. Tôi uống một viên thuốc ngủ trước khi lên giường, nên tôi ngủ rất sâu… Hồi hai đứa trẻ ra đời, Peter là người thức đêm để cho con ăn hoặc thay tã.”

Người phụ nữ này đang cố biện minh cho việc đã không quan tâm tới hai cô con gái, Genko nhận định.

“Đêm qua bà có dùng thuốc ngủ không?” Delacroix hỏi.

“Cái nóng điên rồ này, cũng như việc ngủ ngày đã làm đảo lộn mọi thứ…” Chị ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng, như thể tìm kiếm một ký ức. “Tôi nghĩ đó là tầm hai giờ chiều. Tôi lơ mơ nghe thấy lũ trẻ gọi nên mở mắt ra. Tôi không biết mình mơ hay tỉnh. Cửa chớp đã được đóng, nhưng trong ánh sáng tù mù tôi nhận ra Peter không ở trên giường cạnh tôi. Tôi đoán anh ấy đi kiểm tra lũ trẻ và đang định ngủ lại thì tiếng Meg lại vang lên. Tôi không hề tưởng tượng, rõ ràng con bé gọi tôi. Nhưng không phải từ phòng ngủ của hai đứa… Giọng nó vọng lại từ xa hơn và đầy sợ hãi.”

Genko nhận thấy khuôn mặt chị ta bắt đầu rúm ró. Chỉ có sự kinh hoàng mới có thể làm cho người ta trở thành như thế này.

“Tôi rời giường để đi kiểm tra. Meg và Jordan không ở trong phòng của chúng. Tôi cất tiếng gọi, nhưng không ai đáp lại.” Chị ta thút thít, chực khóc. “Tôi đi quanh nhà, trong sự tuyệt vọng. Rồi tôi thấy cửa hầm khép hờ.” Chị ta ngừng lời. “Hai đứa con gái thừa biết chúng không được phép xuống dưới đó. Tôi tưởng chúng không nghe lời người lớn, hoặc bị ngã xuống dưới đó, nhưng thật ra…” Người phụ nữ bất động, ánh mắt thất thần.

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Delacroix nhắc.

Chị ta phớt lờ anh ta và nhìn thẳng vào Genko.

“Khi đi tới chỗ cánh cửa, tôi bỗng thấy xuất hiện…” Chị ta không biết phải gọi hắn bằng gì. “Hắn mặc một bộ áo liền quần của thợ cơ khí và đeo găng tay trượt tuyết. Thoạt đầu tôi không sợ mà chỉ bị bất ngờ. Tôi đã nghĩ, mặc thế này thì nóng chết.”

Không có gì bất thường, Genko nhận định. Tâm trí phải mất ít lâu để xử lí những sự kiện khác thường và luôn cố gắng hợp lí hóa điều kinh khủng.

“Rồi tôi trông thấy mặt nạ của hắn.” Chị ta bật khóc. “Tôi tin chắc hắn đã làm hại lũ trẻ.”

Genko chờ cho chị ta bình tĩnh lại.

“Các con của chị vẫn ổn.” Ông trấn an, nghĩ rằng chị ta cần ai đó nói điều đó một lần nữa.

“Hắn đã túm tay tôi lôi xuống dưới hầm. Trước đó hắn đã trói lũ trẻ. Sau khi làm điều tương tự với tôi, hắn bỏ mặc chúng tôi dưới đó.”

Sau khi nghe chị ta kể xong, Delacroix ngước nhìn Genko, như thể muốn nói ‘giờ đến lượt ông’.

“Chị Forman này,” Genko nói để lôi kéo sự chú ý của chị ta, “trước khi bất tỉnh, chồng chị có nói với tôi rằng anh ấy đã nhận ra giọng nói của hung thủ.”

Người phụ nữ ngạc nhiên và bối rối ra mặt.

“Tôi không biết… tôi không hề biết Peter đã đi đâu.”

Đi giết Linda chứ còn gì nữa, Genko nghĩ bụng nhưng không nói ra.

“Anh Forman có nhắc đến người làm vườn của anh chị, nhưng không thể cho tôi biết tên hắn.”

Hai sĩ quan cảnh sát ghi nhớ thông tin đó và nhìn người phụ nữ, chờ đợi một phản ứng.

Chị ta ngẫm nghĩ trong giây lát.

“Tôi cũng không biết tên. Hắn không phải là người làm công ăn lương mà chỉ thỉnh thoảng đến đây.”

“Bà có số của hắn không?” Delacroix chen vào.

Bruno nhận thấy tay đặc vụ có vẻ sốt ruột muốn gạt ông ra khỏi cuộc đối thoại, khi giờ đây anh ta đã có thứ mình muốn.

“Không, chồng tôi đi tìm hắn tại bãi đậu xe của trung tâm thương mại. Peter nói rằng những người không có việc làm thường ra đấy đứng, để ai cần thì đến ngã giá trực tiếp.”

Genko hình dung tay nha sĩ keo kiệt lái chiếc xe sang của mình đến giữa những con người đói việc, hứa hẹn trả công bằng tiền mặt để khỏi phải qua các trung tâm môi giới việc làm.

“Ít nhất bà cũng còn nhớ loại xe mà tên làm vườn đã lái chứ?” Bauer hỏi.

“Tôi nhớ đó là một chiếc xe thùng loại nhỏ đã cũ màu xanh nhạt, hiệu Ford.”

“Bà có thể mô tả hắn được không?”

“Tôi nghĩ là được.” Vợ của Forman bỗng cứng người như thể vừa nhớ ra một điều quan trọng. “Còn chuyện này nữa… Hắn có một vết bớt to, sẫm màu ngay ở đây.” Chị ta nói và dùng cả bàn tay che toàn bộ con mắt phải.

Không lâu sau đó, họ ngồi trong phòng khách của căn nhà và người phụ nữ bắt đầu miêu tả tỉ mỉ gã làm vườn.

Do kết quả phụ thuộc chủ yếu vào sự tương tác giữa ký ức của nhân chứng và sự mường tượng của họa sĩ, để tăng cơ may thu được một chân dung giống với thực tế, cảnh sát khoa học thường cho ba chuyên viên cùng lúc phác thảo chân dung nghi phạm. Sau khi hoàn tất, các bức vẽ sẽ được đưa cho vợ của Forman xem và chị ta sẽ lựa chọn bức giống nhất.

Đó là một quá trình dài và phức tạp.

Delacroix và Bauer đứng giám sát tại chỗ, trong khi Genko giữ khoảng cách với mọi người. Ông đứng tựa vào tường, tay khoanh lại, quan sát các họa sĩ làm việc và khuôn mặt của Bunny dần hình thành. Ba bức vẽ có nhiều điểm chung. Đó là dấu hiệu tốt, nó cho thấy người phụ nữ còn lưu giữ được ký ức rõ ràng.

Khi đến lúc thể hiện vết bớt trên khuôn mặt nghi phạm, Genko nhìn thấy một vết đen xuất hiện, che phủ khu vực lớn trên nửa khuôn mặt bên phải, từ má lên đến lông mày.

Đó là nguyên nhân khiến hắn đeo mặt nạ, Genko nghĩ thầm. Chắc hắn đã từng là mục tiêu của nhiều màn trêu chọc và hành hạ lúc còn bé, do đặc điểm khác thường này. Có lẽ sự vô cảm của hắn đối với các nạn nhân phát xuất từ việc bản thân đã nếm trải đủ sự tàn nhẫn của người đời.

Các họa sĩ sắp hoàn tất công việc, nhưng Genko đã có thể nhìn vào đôi mắt của con quái vật đã tước mất Linda khỏi tay ông. Hắn có một vẻ mặt trống rỗng và lãnh đạm, biểu cảm đặc trưng của mọi bức chân dung dựng lại.

Đúng lúc ấy, một lần nữa ông cảm thấy chóng mặt và hụt hơi. Ông hướng mắt về phía căn bếp và thấy chỉ còn một cô con gái của Forman còn ngồi ở bàn. Đó là cô em gái, Meg. Cô bé kia chắc đã đi ngủ. Cũng giống như các họa sĩ, Meg đang vẽ. Nhưng trên tờ giấy của cô bé không có khuôn mặt của một con quái vật, nó chỉ có một chiếc thuyền giữa biển, dưới mặt trời rực rỡ. Genko mong sao thế giới bên kia cũng êm đềm như bức tranh ấy. Phải, đó là một nơi thật đẹp. Cô bé ngước mắt lên như thể đọc được ý nghĩ của ông và mỉm cười.

“Vâng, chính là hắn.” Vợ của Forman nói, giọng lạc đi.

Các họa sĩ vừa cho chị ta xem thành quả công việc của họ và chị ta òa khóc. Delacroix ngoái lại tìm Genko và ra dấu cho ông tiến đến gần.

“Còn một chuyện này cần được làm rõ.” Anh ta nói với người phụ nữ. “Sau khi chúng tôi giải thoát cho bà và hai con gái, bà đã yêu cầu được gặp Bruno Genko. Ông ấy đây.”

“Chị đã yêu cầu gặp tôi thật à?” Genko hỏi với giọng nhã nhặn.

Chị ta thút thít và rùng mình.

“Đó không phải là ý muốn của tôi. Chính gã đàn ông bịt mặt đã ra lệnh cho tôi làm điều đó.”

Bauer và Delacroix đưa mắt nhìn nhau.

“Chính xác thì hắn đã lệnh cho bà làm gì?” Bauer hỏi.

“Gửi một lời nhắn.” Chị ta đáp. “Nhắn riêng.”

Nói đoạn vợ của Forman đứng lên khỏi chiếc ghế và trước ánh mắt kinh ngạc của những người khác, chị ta đi đến chỗ Genko. Ông quan sát chị ta tiến lại gần và mặc dù không biết chuyện gì sắp xảy ra, ông không nhúc nhích.

Khi người phụ nữ đã đứng ngay trước mặt ông, chị ta ghé sát vào tai ông và thì thầm:

“Robin Sullivan gửi lời chào ông.”