← Quay lại trang sách

Chương 25

Tòa nhà số bốn có màu xám xịt không chút đặc trưng. Nằm ở cánh tây, nó là bộ phận xa cách trung tâm nhất của trụ sở cảnh sát.

Minh Phủ được đặt tại tầng hầm của nó.

Đó là cái tên mà các cảnh sát dùng để gọi đơn vị phụ trách các vụ mất tích. Bruno vẫn luôn thắc mắc về lí do của chuyện đó, nhưng ông hiểu ra ngay khi bước chân vào. Ấn tượng của gian phòng đầu tiên khiến ông lạnh gáy.

Hàng nghìn đôi mắt nhỏ cùng lúc chiếu vào ông. Những bức tường cao không có cửa sổ được bao phủ hoàn toàn bởi những tấm ảnh chụp các khuôn mặt.

Genko lập tức nhận ra đó không phải là những khuôn mặt thiếu cá tính, giống như ảnh chụp bọn tội phạm trong hồ sơ cảnh sát. Đó là những con người vui vẻ, thường là được chụp vào những dịp kỷ niệm như ngày sinh nhật, lễ Giáng sinh, chuyến du lịch. Ông tự hỏi vì sao chúng được chọn. Sẽ hợp lí hơn nếu để ảnh căn cước của họ, chẳng hạn. Hoặc là những tấm hình mà trong đó khuôn mặt của họ không bị nụ cười làm biến dạng đi.

Mỗi hình ảnh đều có một dòng chú thích. Tên, nơi nhìn thấy lần cuối, ngày mất tích. Có phụ nữ, đàn ông, người già. Nhưng ấn tượng nhất là trẻ con. Không phân biệt giới tính, tôn giáo, màu da: Một nền dân chủ tuyệt đối im lặng ngự trị Minh Phủ.

Genko đi vài bước vào trong phòng, những ánh mắt trên tường dõi theo. Ông cảm thấy rằng, bất chấp những niềm vui thể hiện trên khuôn mặt, họ ghen tỵ với ông. Không lâu nữa ông cũng sẽ bước vào thế giới của bóng tối. Nhưng khác với họ, ông sẽ biết mình đã chết.

Ngược lại, các cư dân của Minh Phủ không biết mình đang như thế nào. Họ sống hoặc chết từng giây từng phút trong trí tưởng tượng của những người vẫn đang chờ đợi họ. Và đó là lí do tại sao người thân của họ không bao giờ tìm được sự bình yên.

Trong khi nghiền ngẫm suy nghĩ đó trong đầu, tiếng chân một ai đó tiến đến bắt đầu vang vọng khắp phòng. Genko lui lại. Gần như ngay lập tức, ông thấy một sinh vật chạy lon ton về phía mình qua cánh cửa ở phía cuối phòng. Nó sắp sửa tấn công ông. Nhưng một giọng nói đã vang lên:

“Ngồi xuống, Hitchcock.”

Tuân lệnh, con chó to lớn dừng lại và ngồi xuống trước mặt Genko. Vài giây sau, một dáng người cao ráo hiện lên giữa khoảng sáng của khung cửa mà con chó vừa đi qua.

“Tôi giúp gì được cho ông?”

Genko nhận ra người đặc vụ đã tiếp chuyện ông qua điện thoại hôm trước.

“Đặc vụ Berish phải không?” Ông hỏi.

Người đàn ông tiến tới trước, trên tay cầm một chai nước nhỏ, vì trong phòng đang rất nóng. Anh vẫn lịch lãm một cách khác thường trong bộ com-lê xanh dương phối với cà-vạt cùng màu.

Genko không nghĩ trông anh giống một cảnh sát bình thường.

“Tôi là Genko, thám tử tư.”

“Vâng. Còn tôi là Simon Berish.” Anh tự giới thiệu, rồi nhìn ông kỹ hơn và hỏi tiếp. “Ông không được khỏe à?”

Vâng, ông muốn nói như thế.

“Tôi từng có những ngày khá hơn.”

Berish có vẻ bằng lòng với câu trả lời.

“Mời ông vào trong này.”

Với sự hộ tống của con chó, anh dẫn ông vào khu vực văn phòng.

“Các anh có vẻ ít người nhỉ.” Genko bình phẩm trong khi đi ngang qua hai phòng làm việc không người.

Chuyện đó không lạ: Minh Phủ không phải là nơi người ta khao khát đến, xét theo tỉ lệ những vụ việc chưa được làm sáng tỏ.

“Tôi vốn không làm việc ở đây.” Berish giải thích khi đưa ông tới căn phòng thứ ba. “Mấy hôm nay tôi được tăng cường để giải quyết hồ sơ.”

Tuy vậy, Genko nhận ra anh ta đang tìm cách đánh lạc hướng ông khỏi một chuyện gì đó. Trước khi bước vào phòng, ông dừng lại trước một tấm bảng trắng có ghi các kết quả của một cuộc điều tra gần đây.

Một loạt những bản đồ, mẩu ghi chép và ảnh chụp những địa điểm ông chưa từng đến. Tâm điểm là tàn tích của một cối xay gió sau vụ hỏa hoạn. Bên dưới hình ảnh đó là dòng ghi chú bằng bút dạ màu đỏ: ‘Địa điểm được nhìn thấy sau cùng’.

Trong lúc nghiên cứu tấm bảng, ông nhận ra Berish đang đứng ngay sau lưng mình.

“Người mất tích là ai vậy?”

“Chưa có gì chắc đây là một vụ mất tích cả.” Anh đáp. “Người phụ trách Minh Phủ đang lần theo một manh mối bí mật.”

Ngạc nhiên, Genko quay lại nhìn Berish.

“María Elena Vasquez?” Ông hỏi lại.

“Mila.” Berish nói.

Vụ án Kẻ nhắc tuồng, những bé gái bị bắt cóc và chặt tay – ông đã nghe tên cô từ đó. Nó xảy ra vài năm về trước và Mila Vasquez đã tham gia điều tra. Mọi thứ bỗng sáng tỏ với Genko: Cuộc cãi vã giữa Berish với Delacroix và Bauer, pha ẩu đả tại trụ sở cảnh sát, câu nói hàm ý buộc tội dành cho các đồng nghiệp của anh: ‘Khi nào thì các anh mới bắt tay vào tìm kiếm cô ấy?’ Berish hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. Có vẻ như anh đang tự mình giải quyết vụ việc này.

“Ông vừa giới thiệu mình là thám tử tư.” Berish lên tiếng và đi vào trong phòng.

Genko đi theo anh. Ông ngồi xuống đối diện với anh bên chiếc bàn làm việc. Con chó tiến đến nằm cạnh ông.

“Tôi không muốn làm anh mất thời gian.” Genko lên tiếng, phần vì ông cũng không nghĩ mình còn nhiều thời gian. “Tôi đã từng giở nhiều mánh khóe với cảnh sát.” Mấu chốt là làm cho họ tin rằng anh không cần họ mà ngược lại, chính họ mới cần anh. “Nhưng tôi không có gì để cung cấp cho anh để đổi lấy điều mà tôi sắp nhờ anh giúp.”

“Tôi đánh giá cao sự thành thật của ông.”

“Còn tôi thì đánh giá cao sự tiếp đón thân tình của anh.”

“Ở đây chúng tôi không câu nệ gì đâu.” Berish mỉm cười đáp. “Phương châm của đặc vụ Vasquez là luôn hợp tác với mọi người. Không giống như những phòng ban khác của trụ sở, các vụ việc tại Minh Phủ có nguy cơ kéo dài từ năm này sang tháng nọ mà chẳng tiến triển gì. Chúng tôi thiếu phương tiện, nguồn lực và cả ý chí chính trị nữa. Bởi vì rất nhiều cuộc điều tra là những thất bại được báo trước. Và chẳng ai thích thất bại cả.”

Genko không lạ gì chuyện này. Mười lăm năm về trước, ông đã nhận vụ Samantha Andretti dù nghĩ rằng cô đã chết.

“Tôi đang điều tra một vụ mất tích xảy ra vào đầu thập niên tám mươi: Đó là một cậu bé mười tuổi tên Robin Sullivan.”

Đang xé một tờ giấy từ tập ghi chú trên bàn, Berish bỗng khựng lại.

“R.S. Vậy ra ông chính là người đã gọi điện thoại hôm nọ…”

Nhưng anh không tỏ ra ngạc nhiên.

“Tôi xin lỗi vì đã giả mạo đặc vụ Bauer.” Genko nói. “Anh đã đoán ra ngay, đúng không? Thế nhưng anh vẫn giúp tôi?”

Berish nhìn ông hồi lâu, trước khi bật cười.

“Bauer là một tên khốn. Ngoài ra, tôi hiểu cảm giác phải đối phó với sự ngu dốt của một số cảnh sát là như thế nào.”

Có lẽ anh đang trải nghiệm điều đó qua vụ việc của Mila Vasquez, Genko nghĩ thầm. Ở căn cứ trong khu đầm lầy, anh đã than phiền với Delacroix: ‘Không ai trả lời điện thoại của tôi.’ Có lẽ đó là lí do khiến Berish sẵn lòng giúp ông như vậy.

“Thế anh có giúp tôi một lần nữa được không?”

Berish gật đầu.

“Hôm nọ, qua điện thoại, chúng ta đã biết với nhau rằng vụ mất tích kết thúc sau ba ngày, khi cậu bé tự trở về nhà. Ông còn muốn biết thêm gì nữa?”

“Sau khi Robin quay về, cậu ta không còn như trước.” Genko bắt đầu giải thích. “Bố mẹ cậu ta nhận lại một đứa con rắc rối, với các thái độ bất thường và xu hướng kỳ quặc. Cậu ta đã thay đổi đến mức không thể nhận ra được. Thế nên họ quyết định giao cậu ta cho một mái ấm.”

Những đứa con của bóng tối, Genko nhớ lại. Theo lời Tamitria Wilson thì bố mẹ của Robin cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Không ai nhận ra con quỷ đã nhập vào cậu ta.” Ông nói tiếp.

Bóng tối đã tiêm nhiễm vào nó, mụ già ở trang trại đã nói như vậy.

“Suốt thời thơ ấu của mình, Robin Sullivan đã nuôi dưỡng những thứ bóng tối mà cậu ta mang trong mình: Sự bỏ mặc, thiếu quan tâm và bạo lực là một lò ấp nguy hiểm.”

“Và Robin đã trở thành gì?” Berish hỏi.

“Kẻ bắt cóc Samantha Andretti.” Genko đáp trước sự kinh ngạc của người tiếp chuyện ông.

Bỗng dưng, lần đầu tiên trong đời, Genko cảm thấy mình có thể tin tưởng một ai đó. Việc người này là một cảnh sát lại càng đáng ngạc nhiên hơn. Ông bèn kể lại chi tiết nguồn gốc cuộc điều tra của mình và những gì đã diễn ra cho đến thời điểm hiện tại.

Bunny, gã đầu thỏ. Cuốn truyện tranh ngụy tác bí ẩn với các bức vẽ khi được xem qua gương đều trở thành hình ảnh khiêu dâm. Những ‘người an ủi độc ác’ có thể biến một nha sĩ bình thường thành một tên sát nhân máu lạnh. Peter Forman, người đã nhận ra kẻ khống chế gia đình mình chính là tên làm vườn. Và cuối cùng, thông điệp của con quái vật mà vợ anh ta đã chuyển lời cho ông.

“Bauer và Delacroix tin rằng Robin Sullivan đã chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây hai mươi năm. Nhưng có thể hắn đã dàn cảnh cái chết của mình. Giờ thì các cảnh sát đang truy lùng hắn. Họ đã có chân dung nghi phạm với vết bớt bẩm sinh che phủ từ gò má lên đến lông mày ở nửa mặt bên phải.”

“Và ông đang tiến hành một cuộc điều tra song song mà không ai biết.” Berish trầm ngâm nói.

“Cứ coi như hai đồng nghiệp của anh có một cách tiếp cận vấn đề khác. Tôi rất sẵn lòng nhường cuộc săn người cho họ, nhưng tôi cần được biết.” Giọng điệu của ông nghe giống như lời khẩn nài nhiều hơn là một lập luận.

“Tại sao? Còn gì để mà biết nữa?”

“Vài giờ trước đây, tôi đã sẵn sàng từ bỏ cuộc điều tra và không chắc chắn được mình có thể đi đến đâu.”

Bức vẽ của Meg Forman – biển xanh, nắng vàng, con thuyền. Đó là nơi tôi sẽ đến.

“Ý định ban đầu của tôi là tóm cổ kẻ đã bắt cóc Samantha Andretti, nhưng giờ đây tất cả những gì tôi muốn là đi thăm cô ấy trong bệnh viện và ít nhất cũng cố gắng nói cho Samantha biết kẻ đã đánh cắp mười lăm năm cuộc đời cô thực sự là ai.” Ông ngừng lời. “Cảnh sát bắt được Robin Sullivan thì tốt thôi, tôi chẳng quan tâm: Tương lai không còn là mối bận tâm của tôi nữa. Giờ đây tôi đã thuộc về quá khứ, anh à. Nhưng tôi muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Robin Sullivan ở tuổi lên mười, trong ba ngày mất tích.”

Berish nhìn ông và có vẻ như anh linh cảm được ông không còn nhiều thời gian nữa.

“Yêu cầu của ông là gì, thám tử Genko?”

Genko nghĩ đến gian phòng với các bức tường phủ kín những tấm ảnh.

“Tôi muốn xem mặt cậu ta.”

Họ đi vào một gian hầm hẹp với nhiều tủ đựng hồ sơ và ánh sáng tối thiểu.

Trong khi con chó to lập tức thám thính căn phòng, chủ của nó tiến đến trước một chiếc máy vi tính cũ nằm trên một bàn làm việc nhỏ. Sau khi tìm nhanh trong máy, Berish đi vào một đường hầm các giá kệ và biến mất khỏi tầm nhìn của Genko.

“Tôi báo trước là chuyện này sẽ không dễ dàng đâu nhé.” Một lát sau giọng nói của anh vọng ra từ bên trong kho lưu trữ. “Trong này đúng là rất lộn xộn, nhất là những hồ sơ từ thời thập niên tám mươi.”

Nhiều phút trôi qua. Trong thời gian chờ đợi, Genko lại nghĩ đến Mila Vasquez. Sau khi phá án thành công vụ Kẻ nhắc tuồng, cô có thể lựa chọn bất kỳ vị trí công tác nào trong sở, nhưng lại chôn vùi đời mình tại Minh Phủ.

“Lần cuối cùng anh nghe tin tức của đồng nghiệp mình cách đây lâu chưa?” Ông hỏi.

Giọng của Berish nghe tậm tịt như thể anh đang nói vào một cái ống bơ.

“Mila vẫn thỉnh thoảng biến mất vài tuần lễ để theo đuổi một vụ việc. Chuyện này trước đây xảy ra rồi.” Nghe giọng Berish có vẻ không hoàn toàn thành thật và Genko cảm thấy anh lo lắng cho cô.

“Cô ấy đang theo vụ gì vậy?”

Berish không đáp. Giây lát sau, anh quay lại cùng một tập hồ sơ đang mở trên tay.

“Ông bảo là Robin Sullivan có một vết bớt trên mặt, đúng không?”

Anh rứt một tấm ảnh từ trang trên cùng và đưa cho Genko.

Hai cậu bé chừng mười tuổi đứng cạnh nhau trong ảnh. Chúng mặc đồng phục của một đội bóng đá. Một trong hai đứa cắp nách trái bóng, nhưng đứa kia mới làm cho ông chú ý.

Một vết bớt sẫm màu che gần nửa khuôn mặt của nó. Trông cậu bé có vẻ buồn.

Theo mô tả của Tamitria Wilson thì Robin Sullivan là một đứa trẻ yếu đuối cần rất nhiều tình yêu. Một đứa trẻ giàu lòng thương. Ông nhớ lại cách dùng từ của mụ khi đi đến kết luận rằng Robin là con mồi hoàn hảo cho bất kỳ người nào có ý định xấu.

Bóng tối đã tiêm nhiễm vào nó.

Sự ‘giàu lòng thương’ mà Tamitria Wilson đã nhắc tới chính là cửa ngõ, là vết thương mà qua đó một thứ độc hại đã len lỏi vào trái tim của cậu bé.

“Kể cũng lạ.” Ông thốt lên.

“Chuyện gì cơ?” Berish hỏi lại.

“Nhìn một con quỷ trong lốt đứa trẻ con.”

“Ông đừng gọi hắn như thế, sẽ là một sai lầm đấy. Mila luôn nói rằng… Chúng không biết mình là quái vật, chúng nghĩ mình là những con người bình thường. Nếu ông đi tìm một con quái vật, ông sẽ không bao giờ tìm ra hắn. Nhưng nếu như, thay vào đó, ông nhìn nhận hắn như một con người bình thường, giống tôi và ông, thì ông sẽ có cơ may.”

Chúng không biết mình là quái vật. Genko ghi nhớ trong đầu, rồi nhìn đứa trẻ thứ hai trong ảnh, một cậu nhóc có mái tóc xoăn bị mất chiếc răng cửa – người bạn tươi cười một tay ôm quả bóng, tay kia choàng qua vai Robin.

“Sao lại là hai đứa?” Ông thắc mắc.

“Chắc ông đã để ý đến gian phòng ngoài kia. Họ gọi nó là ‘Sảnh những bước chân thất lạc’. Đó là bộ sưu tập những hình ảnh cuối cùng của người mất tích trước khi bị nuốt chửng bởi thinh không.”

Thế nên họ mới tươi cười, Genko nghĩ bụng.

“Người ta chụp ảnh vào những khoảnh khắc vui vẻ, đâu ai ngờ sẽ có lúc chúng được gắn lên mấy bức tường đó.”

Berish gật đầu.

“Trong ảnh thường có một người thân, hoặc bạn bè, hoặc người lạ.”

Một lần nữa Genko xem xét tấm ảnh chụp hai cậu bạn. Một vui vẻ, một buồn bã. Hai đứa trẻ, hai số phận.

“Tôi đoán trong hồ sơ không còn gì khác?”

Berish lật lật vài trang giấy.

“Còn một chi tiết này: Có vẻ như Robin Sullivan lớn lên tại cùng khu phố với Samantha Andretti.”