Chương 27
Ông đã có một phán xét sai lầm.
Nếu không được chỉnh lại bằng một tiết lộ tình cờ của vị linh mục trẻ, chắc ông vẫn còn đang nguyền rủa cha Edward quá cố, thay vì đứng trên đầu một cầu thang bằng đá dẫn xuống tầng hầm của nhà thờ Santissima Misericordia.
Nơi ở của người coi sóc nhà thờ, Bunny.
“Ông có ngại không nếu tôi không xuống dưới đó cùng ông?” Linh mục nói.
“Không hề.” Genko đáp, tâm trí ông đang tập trung vào bóng tối chờ đợi mình bên dưới.
Sau khi linh mục đi khuất, Genko vươn tay gạt cầu dao. Một bóng đèn vàng leo lét bật sáng dưới hầm. Ông chậm rãi đi xuống các bậc thang và được đón chào bởi hơi lạnh xông lên từ nền móng của nhà thờ. Đó lẽ ra là một cảm giác dễ chịu trong cái nóng ngột ngạt của buổi sáng, nhưng ông chỉ thấy rùng mình như thể bầu không khí đã nhuốm đầy sự quỷ quyệt.
Có gì đó đang lẩn khuất bên dưới và sự hiện diện của ông đã đánh thức nó.
Genko rẽ phải sau khi xuống đến chân cầu thang. Bóng đèn treo trên trần thấp kêu lẹt xẹt như sắp nổ. Genko dùng đầu ngón tay gõ nhẹ nó mấy cái và ánh đèn cũng chập chờn theo, nhưng rồi nó chợt sáng rực hẳn lên, như một ngôi sao sắp tắt. Nó phát ra tiếng xè xè như một nốt nhạc kéo dài, hộ tống ông trong chuyến thám hiểm thế giới ngầm.
Trước mặt Genko là một hành lang dài với những đường ống đủ kích cỡ chạy dọc theo trần và trườn xuống các vách tường. Ông ngửi thấy mùi dầu hỏa và nhựa thông. Ở cuối đường hầm có một tấm lưới thép. Ông tiến về phía nó.
Lưới thép ngăn đường hầm thành một căn buồng nhỏ.
Bên cạnh cửa buồng có một bàn làm việc trang bị ghế đẩu và đèn. Genko bật đèn để quan sát tốt hơn. Cùng với ánh sáng, tiếng nhạc rè rè của một bài nhạc blues vang lên. Nó phát xuất từ một chiếc đài bán dẫn được đặt trên một cái kệ làm từ hộp giày và các vật liệu khác. Căn cứ theo các món dụng cụ nằm trên bàn, Genko đoán nó đã được chế tạo bởi Bunny.
Tuy nhiên, căn buồng không chỉ là một xưởng sửa chữa. Phía trước bàn có một giường gấp với vải phủ phẳng phiu, một cái gối nhỏ lấp ló cổ chai rượu whisky thò ra bên dưới và tấm chăn nâu được dém gọn gàng. Phía bên trên chiếc giường có một kệ nhỏ bày những món đồ có tí chút giá trị, mặc dù trông như chúng được nhặt từ thùng rác: một bình gốm vỡ được gắn lại sơ sài bằng keo dán, một đèn ngủ có hình Marilyn Monroe và một chiếc đồng hồ báo thức lên dây cót, với hai chiếc kim đã dừng ở thời khắc 6 giờ 28 phút.
Genko ngó sơ những món đồ đó trước khi tiến đến một tủ sắt nhỏ và mở ra. Bên trong chỉ có bốn mắc áo với hai chiếc sơ-mi, một quần jean bạc màu và một áo khoác mùa đông. Ngoài ra còn một bộ com-lê đen với cà-vạt cùng màu đượm mùi trầm. Có lẽ chúng đã được sử dụng trong những lễ tang cử hành tại nhà thờ, khi Bunny giúp đội mai táng khiêng quan tài và rung hồi chuông báo tử. Bên dưới các bộ quần áo có hai đôi giày, một đôi để đi làm việc và một đôi màu đen có dây buộc. Cạnh chúng là một máy chiếu Super 8. Đã lâu lắm rồi Genko không gặp loại máy này.
Ông đóng tủ lại và hướng sự tập trung vào bàn đầu giường. Tất cả những gì Bunny cất trong ngăn kéo là một cái gương con kèm lược, một sổ tiết kiệm với những trang giấy ố vàng ghi nhận khoản tiền ít ỏi và một vài bài báo được cắt từ một tờ báo thể thao.
Thế giới của người giúp việc William, hay ‘Bunny’, chỉ gói gọn ở đây.
Mệt mỏi, Genko ngồi xuống chiếc giường gấp. Bài nhạc blues trên đài đã chấm dứt và một bài khác vang lên. Sao người ta có thể sống như chuột vậy? Ông nghĩ bụng. Một cuộc đời ẩn dật, cô đơn. Rồi ông nhìn lại bản thân mình. Chỉ cần thay thế tác phẩm của Hans Arp với bộ sưu tập rẻ tiền trên cái kệ sau lưng ông, thay nhạc blues bằng nhạc Bach… là xong.
Cuộc đời của ông cũng y hệt như của Bunny.
Cả hai đều chọn biến mất khỏi con mắt của người đời. Chỉ có một thứ khiến người ta náu mình như thế.
Một bí mật.
Trong trường hợp của ông, nó gắn liền với công việc thám tử tư. Nhưng còn Bunny?
Ngươi đã làm gì đó với Robin Sullivan. Ngươi đã làm hại thằng bé. Ngươi đã tiêm nhiễm thứ bóng tối của mình vào nó, biến nó thành một con quái vật. Cũng như ngươi.
Genko nhận ra ông không cần phải tìm kiếm đâu xa để hiểu được bản chất của con người này. Ông chỉ cần nhìn lại mình. Luôn giữ những tác phẩm nghệ thuật mà mình yêu thích nhất ở nhà, ông tin chắc William cũng làm như thế. Ông bèn luồn tay xuống dưới gầm giường tìm thử. Rốt cuộc ngón tay ông cũng chạm vào một thứ gì đó và ông nhanh chóng lôi nó ra.
Dưới chân ông lúc này là một thùng giấy.
Genko mở nắp thùng và lập tức nhận ra nụ cười quen thuộc của con thỏ có đôi mắt hình trái tim. Nhưng lần này nó không chỉ một mình, vì trong thùng có cả đống thỏ Bunny.
Genko bắt đầu nghiên cứu chúng. Không có tên tác giả cũng như nhà xuất bản, không có số xê-ri. Chúng đều là đồ ngụy tác, giống như cuốn truyện ông đang cất trong túi áo. Và tất cả đều kể một câu chuyện giống hệt nhau.
Ông vươn tay tìm cái gương con ban nãy trong ngăn kéo bàn rồi kiểm tra xem những cuốn truyện này có chứa đựng cùng những thứ quỷ quái đó hay không. Câu trả lời là có. Ông tự hỏi bao nhiêu cậu trai giống như Robin Sullivan đã bị dụ dỗ bởi thứ mồi nhử này và dính vào những hành động nhơ nhớp khi còn bé.
Trong cơn giận dữ, Genko bắt đầu nhét những cuốn truyện vào thùng trở lại, không biết mình nên làm gì với chúng. Rồi ông thấy một thứ khác trong đó.
Một cái hộp nhỏ bằng kim loại.
Ông cầm nó lên, cố mở nắp hộp và khi nó bật ra, một cuộn phim nhỏ rơi xuống tay ông.
Một bộ phim.
Ông chợt nhớ tới chiếc máy chiếu Super 8 đang nằm trong tủ sắt.