Chương 28
Quả tim trên tường đang đập. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Cô đã quên cô con gái nhỏ của mình. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Trong giấc mơ cô thấy con bé đi những bước chập chững đầu tiên với kiểu thăng bằng bấp bênh đặc trưng của những đứa trẻ, khi nó dò dẫm khám phá mê cung. Tuy nhiên, mỗi lần Samantha cố gắng đến chỗ con bé để nhìn mặt nó, con bé lại biến mất. Tất cả những gì nó để lại là tiếng cười khanh khách, vang vọng trong cái nhà tù dưới lòng đất ấy.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Không thể thấy mặt con gái mình là sự trừng phạt cho việc cô đã thay thế ký ức về nó bằng con mèo tưởng tượng – giờ thì cô đã biết điều đó.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
‘Cô có đặt tên cho nó không?’ Tiến sĩ Green đã hỏi như thế về con mèo.
‘Không,’ cô đã trả lời như thế.
‘Vì sao?’
‘Tôi đây này, tôi đâu có tên, ở trong đó không ai gọi tên tôi bao giờ… Tên tuổi để mà làm gì trong mê cung, chúng là thứ vô dụng.’
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bé gái không tên bây giờ đang ở đâu? Tiến sĩ Green đã hứa với cô rằng họ sẽ cùng nhau đi tìm câu trả lời. Nhưng cô sợ khám phá ra sự thật.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cô vật vã trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Chốc chốc cô lại mở mắt, nhận ra phòng bệnh và cố gắng ở lại với thực tại, nhưng rồi sự mệt mỏi lại hút lấy cô, khiến cô cảm thấy như mình đang rơi xuống chiếc giường, xuyên qua một lỗ đen, một cửa mật mở thẳng vào mê cung.
Không, bây giờ mình an toàn rồi. Không gì có thể xảy ra với mình ở đây, có cảnh sát gác ngay ngoài cửa phòng mình.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Ở một trong những khoảnh khắc tỉnh thức, cô cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình. Hình như cô nhìn thấy một bóng người khoác áo choàng trắng đứng bên cạnh giường bệnh. Người y tá tóc hung đang thay bình dịch truyền, lưng quay về phía cô.
“Nghỉ ngơi đi, gái ơi.” Cô ta nói với giọng dịu dàng. “Nghỉ đi.”
Tiếng đập rốt cuộc cũng ngừng lại. Mi mắt cô nặng trĩu và bóng tối nuốt chửng lấy cô.
Cô đột ngột mở mắt ra.
Cảm giác như chỉ một tích tắc, nhưng hẳn là cả một khoảng thời gian đã trôi qua, vì nữ y tá đã không còn ở trong phòng nữa, mà thay vào đó là tiến sĩ Green. Ông đã ngủ thiếp đi trên chiếc ghế, chân duỗi thẳng, hai bàn chân bắt chéo, tay khoanh lại. Cặp mắt kính của ông trễ xuống tận chóp mũi.
Cô quan sát ông ta kỹ hơn. Một người đàn ông lục tuần khá đẹp lão và ăn mặc có gu – cà-vạt cùng tông màu với chiếc áo sơ-mi xanh. Cô tự hỏi có phải vợ ông là người chọn trang phục cho ông hay không. Có lẽ bà ta đã tự tay lấy chúng ra khỏi tủ và đặt lên giường cho ông mỗi sáng. Điều đó khiến cô lại nghĩ về hoàn cảnh của mình. Mười lăm năm bị đánh cắp – của một cuộc đời bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí tầm thường, nhưng vẫn là một cuộc đời. Cô không biết điều gì đã thay đổi ở thế giới bên ngoài trong quãng thời gian đó. May mắn thay, họ đã đưa cô vào khoa bỏng của bệnh viện này, bởi vì ít ra phòng cô cũng không có cửa sổ. Cô sợ phải bước ra ngoài qua cái cửa kia. Nó cũng giống như sau khi người ta đã ngủ đông quá lâu hoặc du hành tới tương lai. Cô không biết điều gì đợi mình ở bên ngoài ngưỡng cửa.
Hay đúng hơn là, ai?
‘Tôi muốn cô gạt bỏ cơn ác mộng này, một lần dứt điểm,’ tiến sĩ Green đã nói như thế. ‘Cô thừa biết rằng nếu chúng ta không bắt hắn thì khi rời khỏi nơi này, cô sẽ không bao giờ có được một cuộc sống bình thường.’
Mọi chuyện đã quá khó khăn rồi. Cô không thể sống trong nỗi khiếp sợ bị hắn đưa mình quay trở lại mê cung.
Tiến sĩ Green tỉnh dậy. Ông nheo mắt, đẩy kính lên và nhận ra cô đã thức, ông mỉm cười.
“Cô cảm thấy thế nào?” Ông vừa hỏi vừa duỗi người.
“Có phải tôi là người đã đưa con bé vào trong mê cung?” Cô hỏi luôn. Cô đang lo rằng mình có thể đã lôi kéo một người vô tội khác vào cơn ác mộng, dù không cố ý. Chưa kể đó là con gái của cô.
Tiến sĩ Green yên vị trên ghế và bật máy ghi âm.
“Tôi không nghĩ cô đã mang thai vào thời điểm bị bắt cóc. Xét cho cùng, cô mới mười ba tuổi.”
“Vậy thì làm sao chuyện đó có thể xảy ra?” Cô hoang mang hỏi lại.
“Câu hỏi thực sự không phải là làm thế nào bé gái đó đi vào trong mê cung, mà là làm thế nào nó đi vào trong cô… Cô hiểu sự khác biệt mà, đúng không Sam?”
Tất nhiên là cô hiểu. Cô có phải là con nhóc tám tuổi đâu.
“Tôi biết bọn trẻ con sinh ra như thế nào. Người nào đó đã truyền con giống của hắn vào trong tôi.”
“Vậy cô có ý niệm gì về cái ‘người nào đó’ này không?”
Cô ngẫm nghĩ một lát.
“Ai đó đã ở trong mê cung cùng tôi.” Cô đáp, vì đó là câu trả lời hợp lí nhất.
Nhưng cô cảm thấy tiến sĩ Green chưa thỏa mãn.
“Cô có thể nói rõ hơn được không?”
“Một tù nhân khác, chẳng hạn.”
“Ngoài bé gái mà cô đã nhắc đến, tôi không nghĩ còn tù nhân nào khác nữa đâu, Sam.”
“Làm sao ông dám chắc như thế?”
Cô nhận ra tiến sĩ Green lóng ngóng tìm cách giải thích, và điều này khiến cô bực bội. Tôi không ngu đâu, cô muốn nói như thế.
“Cô biết đấy, Sam, kẻ bắt cóc cô đã chọn cô.”
“Ý ông là sao?”
“Tức là cô đáp ứng một số tiêu chuẩn ham muốn… Nói cách khác, chúng ta đều biết những gì mình thích và những gì là tốt nhất cho chúng ta, cô có công nhận không?”
“Vâng.” Cô đáp, không hiểu ông ta đang định đi đến đâu.
“Hãy nghĩ về món kem. Cô thích mùi nào nhất?”
“Kem cookie.” Cô đáp ngay, không hiểu ký ức đó từ đâu ra.
“Tốt. Vậy nếu cô thích kem cookie, cô sẽ không đòi kem sô-cô-la hay vani.”
Cô gật đầu, mặc dù mẩu đối thoại này thật ngớ ngẩn.
“Ít có khả năng chúng ta chọn một thứ mà mình không quan tâm, đúng chưa nào?” Tiến sĩ Green nói tiếp. “Đó là lí do vì sao chúng ta có xu hướng lặp lại những điều ưa thích, bởi vì chúng ta hiểu bản thân muốn gì. Và thái độ của tên bắt cóc cho thấy hắn đã tập trung sự chú ý vào các cô gái. Hắn bắt cóc các bé gái, Sam à. Không phải các bé trai.”
Sao cứ phải vòng vo như thế?
“Ông đang muốn nói gì?”
Tiến sĩ Green hít một hơi sâu.
“Người đàn ông duy nhất trong mê cung là kẻ đã bắt cóc cô. Và điều không hợp lí là cô không biết mặt hắn dù hắn là bố đẻ của con gái cô.”
Sao tiến sĩ Green lại nhắm vào chuyện này? Sao ông ta cứ khăng khăng muốn làm mình tổn thương?
“Không đúng!” Cô bướng bỉnh cãi lại. “Đó không phải là chuyện đã xảy ra. Phải có một cách giải thích khác.”
Nhưng cách nào thì cô không nghĩ ra được.
“Tôi muốn giúp cô, Sam à.” Tiến sĩ Green nhích lại gần và cầm lấy tay cô. “Nhưng nếu cô không chấp nhận sự thật, tôi sẽ không thể nào giúp cô nhớ lại chuyện đã xảy ra với con gái cô.”
Cô cảm thấy mắt mình dâng đầy những giọt lệ ấm nóng, nặng nề.
“Không đúng.” Cô lặp lại, giọng lạc đi.
“Tại sao chúng ta không thử làm bài tập đó một lần nữa? Cô hãy tập trung vào một vị trí trong phòng và thư giãn. Cách này đã thành công. Có thể con gái cô vẫn còn ở đó, Sam à. Con bé đang chờ cô… Con bé đang chờ mẹ quay lại giải cứu mình.”
Một lần nữa cô nhìn vào vết ố hình quả tim trên tường. Một quả tim đang đập, quả tim của con gái cô. Có phải tôi đã bỏ rơi nó? Cô tự hỏi trong đầu. Có phải tôi đã bỏ trốn và để nó lại một mình trong đó?
“Can đảm lên, Sam.” Tiến sĩ Green mở lời. “Hãy cho tôi biết hắn vào trong mê cung tìm cô khi nào…”
“Bóng tối.” Cô thốt lên, người cứng lại.
“Tốt lắm, tiếp nữa nào, Sam…”
“Tôi gọi đó là trò chơi trong bóng tối…”
Những cái bóng đèn huỳnh quang bắt đầu chớp tắt. Cô biết chuyện này nghĩa là gì. Nó đã từng xảy ra trước đây.
Đó là dấu hiệu cho thấy trò chơi trong bóng tối sắp bắt đầu.
Nếu cô muốn tự cứu mình, cô phải làm theo quy trình. Qua thời gian cô đã thuần thục chuyện đó. Không phải lúc nào nó cũng thành công, nhưng thường là được. Đầu tiên, có tìm chỗ trốn cũng vô ích: Không có cái hốc hay khe tường nào trong mê cung để cô nấp vào. Mánh khóe ở đây là ngụy trang. Nhập vào làm một với những thứ xung quanh cô. Nhưng để làm được điều đó, cô phải đợi cho đến giây cuối cùng.
Cô bước ra hành lang và chạy loạn xạ theo các hướng khác nhau. Trong lúc đó, cô để mắt canh chừng mấy cái bóng đèn. Chúng đang chập chờn mỗi lúc một nhiều. Chuyện đó sắp xảy ra rồi, sẽ không còn lâu nữa đâu. Cô đếm. ‘Ba, hai, một…’
Bóng tối ập xuống.
Cô vào trong một căn phòng và nép người sát tường. Cô đang thở hổn hển, tim đập như trống trận, nhưng chỉ cần vài giây để bình tĩnh lại. Cô bắt đầu điều tiết hơi thở, nhịp tim của cô cũng chậm dần. Cô không nhúc nhích.
Cô chờ đợi.
Một sự yên bình giả tạo bao trùm lấy mê cung. Đôi tai cô chỉ nghe thấy tiếng vo vo không dứt – âm thanh của thinh lặng. Thế rồi hình như cô nghe thấy gì đó. Nó giống như một tiếng bước chân, cùng với nó là tiếng kim loại va chạm. Đây có thể là sản phẩm của trí tưởng tượng, nhưng cô biết không phải vậy.
Hắn đang ở đây. Hắn xuống đây để thăm cô.
Cô không biết hắn từ đâu đến, lần nào cũng vậy. Nhưng hắn đang ở đây, cùng cô. Cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn – chậm rãi, kiên nhẫn. Hắn đang tìm cô.
Hắn cũng không nhìn thấy gì, đó là mấu chốt của trò chơi. Vì vậy hắn bước đi với hai cánh tay dang ra, chạm vào mọi thứ quanh mình. Cô có thể nghe thấy tiếng động của đôi bàn tay hắn lướt trên những bức tường xám, tựa như một loài côn trùng kinh dị. Đồng thời cô biết hắn cũng đang hi vọng bắt được bất kỳ tiếng động nào tiết lộ tù nhân của hắn đang ở đâu.
Hắn đang ở không xa. Hắn đang tiến lại gần.
Cô có thể nghe thấy hắn: Hắn đang đi ngang qua cửa phòng. Đừng dừng lại. Tốt, hắn đã đi qua. Nhưng rồi hắn dừng lại.
Hắn đang làm gì vậy? Sao không đi tiếp?
Hắn quay lại. Hắn đứng ở đó, ngay bên ngoài cửa phòng, thắc mắc. Hắn đang quyết định trong đầu xem có nên đi vào hay không.
Đi đi. Cút đi.
Hắn bước vào. Cô có thể nghe thấy hắn thở – tiếng thở của một con quái vật. Nhưng cô không nhúc nhích, cô đứng yên tại chỗ. Cô sẽ không cố chạy trốn, vì trước đây đã có lần hắn đến rất gần mục tiêu nhưng không hiểu vì sao lại đổi ý, không tìm tiếp nữa. Nhưng lần này cô không nghĩ mình sẽ gặp may. Lần này may mắn đang ở về phía hắn. Cô nghe thấy hắn thận trọng tiến đến gần mình.
Hắn dừng lại, như thể nhìn thấy được cô trong bóng tối.
Cô biết một điều gì đó sắp xảy ra, nhưng vẫn đứng bất động. Hắn đưa khuôn mặt mình lại gần khuôn mặt cô, cách chỉ vài xen-ti-mét. Cô có thể cảm thấy hơi ấm nóng và ngửi thấy hơi thở của hắn. Nó vừa ngọt vừa đắng. Hơi thở của con quái vật.
Thế rồi một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cô. Đây không phải là sự yêu thương, cô tự dặn mình như thế và cứng người lại – cô không muốn tỏ ra khuất phục. Cái vuốt ve lướt dần xuống cổ, xuống vai, rồi nấn ná ở một bên ngực cô. Nó lướt qua bụng cô và luồn vào bên trong quần lót. Những ngón tay hắn thám hiểm ở đó và dừng lại khi tìm thấy da thịt trần. Cô không muốn nhắm mắt lại – cô không muốn dùng bóng tối để che đi bóng tối. Dù sao thì cô cũng muốn nhìn mặt hắn, ngay cả trong bóng tối. Tôi không phải nạn nhân, cô tự nhủ. Tôi không thuộc về ông. Trong lúc đó, cô cố nghĩ về một điều gì đó để giúp mình sẵn sàng. Bởi lần trước, khi hắn chiếm lấy thứ thuộc về mình, cô đã bị đau…
“Ông muốn biết, đúng không, tiến sĩ Green? Thì đấy, chuyện đã xảy ra như vậy. Giờ ông bằng lòng chưa, đồ khốn?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Tiến sĩ Green đáp.
Cô cảm thấy ông ta thực sự lấy làm tiếc. Và không chỉ vì ông ta đã có được câu trả lời mà mình mong chờ. Ông ta dường như lấy làm tiếc cho cô, cho những gì cô đã phải chịu đựng – trò chơi đồi bại của một con quái vật vô hình. Cô thấy hối hận vì đã sỉ nhục ông ta.
“Thôi được rồi, Sam, chúng ta sẽ tìm một cách khác để khám phá những ký ức về kẻ đã bắt cóc cô.” Ông ta hứa và tắt máy ghi âm.
Tiến sĩ Green quay về phía tấm gương lớn và đưa ngón tay sờ chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng. Nó giống như một cử chỉ mã hóa, một tín hiệu dành cho những người đang quan sát.