← Quay lại trang sách

Chương 29

Bức vẽ của Meg Forman – con thuyền trên mặt biển ru êm dưới ánh nắng ấm áp. Đó là nơi Genko muốn tới, khi mọi chuyện chấm dứt.

Thiên đường lí tưởng trong tâm trí của một bé gái.

Chốn tưởng tượng đó là một nơi lánh mình đầy mời gọi, nhưng ông vẫn chưa thể đến được. Bởi tôi còn phải ở đây và xem trong cuộn phim này có gì, ông nhủ thầm.

Ông đặt máy chiếu của Bunny lên chiếc ghế đẩu, lắp cuộn phim và hướng nó vào tường. Rồi ông tắt đèn. Ông hít thở vài hơi thật sâu trong những giây đầu tiên, khi bóng tối bao trùm.

Buổi chiếu bắt đầu.

Không có gì trong những khung hình đầu tiên, nhưng mọi thứ bắt đầu hiện lên. Người quay khá nghiệp dư và chưa lấy nét được. Vài giây sau, hình ảnh trở nên sắc nét hơn.

Cảnh nội: Một phòng khách sang trọng với ghế bành bọc da, ván sàn và gỗ ốp màu đậm. Ánh sáng màu sepia tập trung chủ yếu vào trung tâm của khung hình, phần trên và dưới đều bị tối. Do vậy, những người trong phim chỉ xuất hiện từ đầu gối tới cằm.

Đàn ông mặc lễ phục trang trọng – vải kẻ sọc nhuyễn, có áo gi lê, khăn tay giắt túi hoặc ve áo cài hoa. Gần như tất cả đều cầm trong tay một món đồ uống, hoặc một điếu xì gà. Họ đang trò chuyện một cách lịch sự và mỉm cười, trong lúc những người phục vụ mặc chế phục trắng len lỏi giữa họ với những cái khay đựng thức ăn nhẹ và thức uống.

Nhìn giống như một cảnh phim của thời xưa. Một câu lạc bộ của những người thuộc giới thượng lưu. Genko đã sợ phải xem những hình ảnh ghê rợn. Ông sắp thay đổi suy nghĩ thì bối cảnh đột ngột thay đổi.

Cảnh ngoại: Một khu rừng rậm. Camera đang tìm kiếm gì đó lẩn trốn trong đám cây cối. Nó đã tìm thấy. Một bé gái tóc vàng, chân đất. Chiếc váy xanh nhạt của cô bé rách rưới, tay và chân cô bị cành cây cào xước nhiều chỗ. Âm thanh trong đoạn phim chỉ có tiếng chân của cô bé trên lớp lá khô. Rồi một tiếng động vang lên và cô bé quay người, hoảng sợ. Ai đó cười vang.

Genko chồm người tới trước để cố tìm hiểu xem cô bé là ai, nhưng bối cảnh lại thay đổi tiếp.

Một khu rừng khác, nhưng lần này là một đoạn phim hoạt hình dường như từ thời thập niên 1940. Một con thỏ lớn có đôi mắt hình trái tim ở giữa cánh đồng. Ngồi trên một thân cây, Bunny giải thích gì đó với hai đứa trẻ đang ngồi trên đôi chân to của nó. Một con bướm bay trên đầu họ và cơn gió khẽ lay động tán lá của một cái cây.

Cảnh bị cắt đột ngột. Những tiếng rên rỉ vang lên.

Một phụ nữ trần truồng đang làm tình với hai gã đàn ông đội mũ trùm đầu. Cô ta nằm trên một bàn thờ lớn bằng đá cẩm thạch, bao quanh bởi nhiều nến và dao. Người phụ nữ xõa tóc ngang vai, trên da có một lớp mồ hôi mỏng. Cô ta nhắm nghiền mắt trong lúc bị hai gã đàn ông luân phiên thâm nhập một cách thô bạo. Có giọng nói nào đó nghe không được rõ do bị trộn lẫn với những tiếng rên rỉ. Một kiểu kinh cầu nguyện.

Lại cắt cảnh, lại một nơi khác.

Một căn phòng vào ban ngày, một chiếc ghế trống. Chữ ‘Yêu’ được viết trên tường. Vì lí do nào đó, người quay phim cứ nấn ná ở cảnh này. Rồi căn phòng tối đi. Một người đàn ông trần truồng bị trói vào chiếc ghế, đầu gục trước. Dòng chữ phía sau lưng anh ta gần như không đọc được. Người quay phim nhanh chóng tiếp cận tù nhân, trong tay hắn cầm gì đó, có lẽ là con dao. Người đàn ông ngẩng đầu và thét lên.

Genko giật nảy người như thể chuyện đó đang xảy ra với ông. Nhưng cảnh quay đã vụt sáng trở lại. Chiếc ghế lại trống. Mọi thứ đều yên ắng.

Một cảnh quay khác.

Sân trường. Những đứa trẻ chơi trò đuổi bắt. Người quay phim dõi theo chúng từ sau một tấm lưới mắt cáo, cách đó một quãng xa. Máy quay tập trung vào một đứa trẻ. Thằng bé khác hẳn những đứa còn lại. Nó bị bạch tạng. Nó bỗng dừng lại như thể được linh cảm mách bảo. Sau khi đưa mắt nhìn quanh, nó tiếp tục chơi đùa như thể không có gì xảy ra.

Những cảnh phim ngắn liên tiếp nối nhau. Một phụ nữ lớn tuổi cho một đứa trẻ bú. Một lều xiếc nằm giữa đồng trống. Chữ ‘Đỏ’. Một người đàn ông cụt chân vừa lê lết vừa hát. Một chiếc ti-vi chiếu đoạn phim quảng cáo chất tẩy rửa đã cũ. Chữ ‘Cực khoái’. Hai người phụ nữ đội mũ trùm đầu màu đen đang vuốt ve và cởi đồ cho nhau. Chữ ‘Ánh sáng’. Một đám tang trong mưa. Lại một cảnh khiêu dâm. Những biểu tượng của cái chết. Genko cảm thấy chóng mặt vì chuyển cảnh liên tục và khó chịu với những hình ảnh được lưu giữ trong cuộn phim. Ông không hiểu mình đang xem cái gì và vì sao một người trông coi nhà thờ lại giữ cuộn phim này.

Một cảnh phim khác.

Một nơi không xác định, bóng tối mịt mùng bị xuyên thủng bởi luồng sáng đầy bụi của một cây đèn pin. Người quay phim đang đi trên một bề mặt không bằng phẳng. Genko chỉ nghe thấy tiếng những bước chân thô bạo, nặng nề hòa vào vọng âm của một gian phòng lớn và trống trải. Người quay phim đang tìm kiếm gì đó, nhưng xung quanh không có gì cả. Anh ta dừng bước và nghe ngóng. Genko nghe thấy những giọng nói nhỏ xa xăm. Người quay phim quay ngoắt sang phải và luồng đèn di chuyển nhanh chóng, rọi sáng xung quanh. Khi ánh đèn lướt ngang một bức tường gạch, Genko trông thấy một nhúm những thứ gì đó xuất hiện trong thoáng chốc. Ánh đèn ngừng di chuyển và quay về phía sau: Trong một góc tường, nó bắt được những đôi mắt sợ sệt. Những đứa trẻ ngực trần túm tụm vào với nhau, cố gắng tránh xa người quay phim. Bảy, tám, hoặc có lẽ mười tuổi. Người quay phim từ từ tiến đến gần chúng, nhưng lần này anh ta không đi một mình.

Những cái bóng xuất hiện từ phía sau anh ta. Những dáng người đi vượt qua anh ta, tiến về phía bọn trẻ…

Đoạn phim kết thúc, những hình ảnh đó biến mất khỏi bức tường, để lại Genko với vô vàn câu hỏi và cảm giác khó chịu trong lòng.

Thứ ông vừa xem thật kỳ dị. Và quỷ quái – phải, quỷ quái. Loại đầu óc méo mó nào đã tạo ra một thứ như thế?

Trong bóng tối của tầng hầm nhà thờ, Genko cảm thấy hối tiếc vì đã lao vào cuộc điều tra này. Ông cảm thấy hối tiếc vì đã quyết định hoàn tất giao kèo với bố mẹ của Samantha Andretti cũng như với cô mười lăm năm về trước. Đây không phải là cách chấm dứt cuộc sống mà ông muốn. Chẳng thà ông không biết sự thật phi lí và đớn đau này. Nhân loại có thể tạo ra những thứ thiên tài và đẹp đẽ, nhưng cũng sản sinh ra những vực sâu tăm tối và kinh tởm như thứ mà ông vừa thấy.

May mắn thay, con người rồi sẽ chết đi, ông nghĩ bụng. Và lão giúp việc William không nằm ngoài quy luật đó. Nhưng trước khi thần chết đưa họ đi, Genko muốn có một cuộc nói chuyện với Bunny.