← Quay lại trang sách

Chương 30

Nơi ông đến nằm trong góc xa nhất của khu dân cư.

Căn cứ theo những hình vẽ trên tường của các tòa nhà, Genko đoán các băng nhóm đường phố có vẻ như đang tranh giành từng tấc lãnh thổ nơi đây. Thật vậy, không lâu sau khi ông lái xe qua một giao lộ với ngôi trường bỏ không cạnh đó, ông cảm thấy như mình vừa băng qua một biên giới vô hình. Một chiếc xe hơi chở ba thanh niên với kính đen che mắt và khăn quấn đầu khởi sự bám đuôi chiếc Saab. Đám cảnh giới đã báo cáo về sự xuất hiện của người lạ mặt, ông nghĩ bụng, và ba gã này có nhiệm vụ giám sát ông.

Cũng không lạ. Một năm trước, ở đây đã nổ ra một cuộc chiến băng nhóm làm gần hai mươi người thiệt mạng chỉ trong một tuần lễ. Ma túy và lãnh thổ – một trong hai thứ đó là nguyên nhân. Những kẻ vong mạng đều còn rất trẻ, lớn nhất hai mươi tuổi. Mạng sống ở đây rẻ rúng đến nỗi khi vừa hạ sinh con trai là các bà mẹ đã hiểu họ có thể sẽ sống thọ hơn con mình.

Không bao lâu nữa chuyện này sẽ không còn là mối bận tâm của mày, Genko tự nhủ. Thế giới những người sống, với những mâu thuẫn chết tiệt của nó, có thể tự lo lấy thân.

Ông lái xe với hai bàn tay đặt trên vô lăng ở vị trí dễ thấy, để cho bất kỳ ai đang quan sát biết ông không hề có ý đồ thù địch. Ông đặt một chai whisky vừa mua ở một tiệm rượu trên ghế hành khách bên cạnh mình. Còn trên bảng điều khiển, ông để sơ đồ chỉ đường được vẽ bởi vị linh mục trẻ của nhà thờ Santissima Misericordia. Trong khu vực này, GPS sẽ không tìm đường được và các bản đồ trên mạng chỉ thể hiện một chấm trắng lớn.

Genko đã đến tòa nhà mà ông đang tìm. Ông đậu xe cạnh một băng ghế, rồi lấy chai whisky và bước xuống. Mặt trời giữa trưa đang phả hơi nóng như một quả tạ đè xuống đầu ông. Genko nhìn quanh, một phần để cho những kẻ theo dõi có thể quan sát kỹ mình. Sau đó, ông chậm rãi tiến đến lối vào của tòa nhà.

Khi bước vào bên trong, ông bị ngợp bởi mùi thức ăn và chất khử trùng. Trên hành lang nằm chỏng chơ vài chiếc ghế nhựa cọc cạch và một cái bàn nhỏ bên trên để lung tung những tờ rơi về y tế và sức khỏe. Chủ đề của chúng đi từ phòng tránh bệnh hoa liễu cho tới vệ sinh răng miệng. Trong một thứ nom giống phòng chờ, chỉ có một người đàn ông vô gia cư nằm ngủ trên sàn nhà. Có lẽ ông ta cần chỗ tránh nóng và không ai đuổi ông ta đi.

Nơi này giống như một nhà thương, nhưng theo lời cha xứ thì nó còn hơn cả thế.

Họ gọi nó là ‘cảng trung chuyển’ bởi vì người ta đến đây chủ yếu để chờ chết. Người nghèo, người lang thang, những kẻ không có người chăm sóc. Gia đình họ không muốn hoặc không thể chi trả chi phí để họ được vào bệnh viện.

Không tìm được ai để hỏi thăm, Genko bèn giấu chai whisky vào áo rồi bắt đầu theo cầu thang đi lên tầng trên. Các bậc thang không mấy chắc chắn, tay vịn cũng lung lay một cách đáng sợ. Ngay khi bước qua một cửa kính, ông nhận ra cái chết cận kề của mình chẳng là gì nếu so với sự chịu đựng của những con người khốn khổ ở đây. Những chiếc quạt trần không thể làm mát được không khí mà chỉ làm chướng khí luân chuyển trong phòng. Không có đủ giường cho mọi người nên họ nằm giường xếp, một số thậm chí phải bằng lòng với những chiếc xe lăn.

Nhưng điều khiến Genko xúc động nhất là không ai kêu ca phàn nàn gì.

Trong phòng gần như yên lặng tuyệt đối. Có vẻ họ đã chấp nhận kết cục của mình từ lâu, một cách đường hoàng. Hoặc nhẫn nhục, Genko nghĩ bụng.

Cuối cùng ông cũng ghi nhận một sự hiện diện. Đó là một phụ nữ trung niên, không quá cao, với mái tóc hoa râm cắt ngắn và cái hông rộng. Bà đi đôi giày Converse cũ, mặc chiếc váy dài tới gối và áo thun rộng quá khổ in hình cái lưỡi thè lè nổi tiếng của ban nhạc Rolling Stones. Nơi cổ bà lủng lẳng một chuỗi hạt nhựa màu hồng.

Người phụ nữ đã trông thấy Genko và dù chưa biết ông là ai, bà vẫn nở một nụ cười tuyệt đẹp rồi tiến đến gần.

“Xin chào ông.”

Khi đôi mắt xanh nhạt của bà dừng lại nơi ông, Genko lập tức cảm thấy một sự nhẹ nhõm khác thường.

“Chào bà.” Ông đáp, cố gắng dùng giọng điệu vui vẻ. “Tôi đang tìm một người nằm ở đây. Giúp việc của nhà thờ Santissima Misericordia, tên William, nhưng mọi người hay gọi là Bunny.”

“Vâng. Thế ông là bạn của ông ấy à?”

“Vâng.” Genko khẳng định. “Tôi hay tin ông ấy không được khỏe nên đến chào.”

Người phụ nữ tỏ vẻ nghi ngờ. Có lẽ bà ta đã nhận ra chai whisky ông giấu trong áo, nhưng không nói gì.

“Ông ấy không có bạn bè.” Bà nói rất khẽ, như thể không muốn người khác nghe thấy.

“Xơ Nicla, xơ có thể lại đây một chút được không ạ?” Ai đó cất tiếng từ trên ngưỡng cửa.

Đó là một cô gái trẻ rất xinh đang bê một chậu khăn. Genko rất ngạc nhiên khi biết người phụ nữ trước mặt mình là một tu sĩ.

“Tôi đến ngay.” Bà đáp và quay sang Genko nói khẽ. “Ông không nên đến đây.”

Bỗng, bà đưa tay lên vuốt ve cái má lởm chởm râu ria của ông.

Genko thấy choáng ngợp trước một sự dịu dàng như vậy. Không hiểu sao, ông đoan chắc bà đã cảm nhận được ông không còn nhiều thời gian nữa và bà muốn ông biết rằng mọi thứ đều ổn, rằng ông không nên lo sợ.

“Ông không phải là người có đức tin.” Bà nói. “Tiếc quá.”

“Tôi đã học được rằng thế giới này thật tồi tệ.” Genko đáp, ông tin có giả vờ tiếp cũng chỉ vô ích. “Và nếu Chúa đã tạo ra thế giới này, thì Ngài cũng thế. Chỉ cần quan sát những gì Ngài làm với đàn con thương yêu của mình là thấy.” Ông nói thêm và đưa mắt nhìn quanh.

Nicla nhìn những con người đang nằm chờ chết với ánh mắt thương cảm.

“Tôi gọi nơi này là ‘cảng trung chuyển’ bởi nó không phải là điểm dừng cuối cùng. Thật vậy, hành trình của họ còn chưa bắt đầu và nơi mà họ sắp tới giống như một đại dương mênh mông ấm áp.”

Genko nhớ tới bức vẽ của Meg Forman. Người phụ nữ này đã đọc được tâm trí ông.

“Một đại dương vẽ bởi bàn tay của một đứa trẻ.” Ông bất giác thốt lên.

Nicla thích mô tả đó.

“Chúa là một đứa trẻ mà, ông không biết sao? Chính vì thế nên Ngài không nhận ra khi làm chúng ta tổn thương.”

Lần này người mỉm cười là Genko. Ông cảm thấy ghen tỵ với đức tin mạnh mẽ của Nicla.

Nữ tu sĩ bỗng nghiêm trang trở lại.

“Người mà ông đang tìm nằm trong căn phòng cuối hành lang.” Bà giơ tay chỉ hướng, rồi nhìn ông và nói tiếp với giọng lo lắng. “Cẩn thận nhé.”