Chương 31
Cửa phòng chỉ khép hờ. Genko đẩy nó vào trong. Bất chấp sự đông đúc của ‘cảng trung chuyển’, người đàn ông nằm trên giường là bệnh nhân duy nhất trong phòng.
Ánh nắng mờ nhạt len qua lớp cửa chớp, sỗ sàng vắt lên tấm ga trắng đang dính sát vào cơ thể khẳng khiu của người bệnh như lớp vải liệm. Những thứ duy nhất ló ra là cái đầu và đôi tay gầy rộc.
Mùi của William cho thấy lão ta đã bắt đầu thối rữa dù vẫn còn đang sống.
Lão già đang nhắm mắt và thở một cách khó nhọc. Nhưng lão cũng cố gượng dậy để xem kẻ nào đã quấy rầy giấc ngủ của mình.
“Xin chào Bunny.” Genko nói luôn.
Thoạt đầu, lão già chỉ im lặng nhìn ông. Sau đó, lão hỏi:
“Anh là ai?”
Genko lôi chai whisky ra.
“Thiên thần báo tử.” Ông đáp.
Bunny tần ngần trong giây lát rồi mỉm cười, phô hàm răng vàng ệch.
“Lại đây.” Lão nói và ra hiệu bằng bàn tay xương xẩu.
Genko nhấc chiếc ghế duy nhất trong phòng đang kê sát tường và mang nó lại gần giường bệnh.
“Ông có phiền nếu chúng ta trò chuyện một chút không?” Genko hỏi trong khi ngồi xuống.
“Không hề.” Lão già đáp với giọng khản đặc, rồi bật ho vì đờm dâng lên cổ. “Anh là cớm hả?”
“Không hẳn, nhưng tôi cũng có vài câu hỏi dành cho ông.” Genko để ý thấy lão già nhìn chai rượu như một kẻ chết khát bắt gặp ốc đảo giữa sa mạc. “Nếu có được thứ tôi muốn, tôi sẽ để cái này lại cho ông.”
Bunny cười giả lả.
“Tôi biết anh tới đây để hỏi tôi chuyện gì.”
“Nếu đã biết thế, sao ông không nói ra luôn đi? Chúng ta càng kết thúc sớm vụ này thì càng tốt cho mọi người.”
Lão già nhìn bức tường, như thể đang tìm cách mở lời.
“Liệu anh có ngạc nhiên không nếu tôi nói rằng tên tôi không phải là William?”
“Không hề.”
“Tôi làm giúp việc ở nhà thờ Santissima Misericordia suốt bốn mươi năm qua chỉ để họ không tìm thấy.”
“Ai cơ?”
“Cảnh sát. Hoặc là những người như anh.” Lại một tràng ho làm rung chuyển lồng ngực của lão. “Và tôi đã thành công.” Bunny bật cười.
“Tại sao chúng tôi phải tìm ông?”
“Bởi vì đối với các anh, tôi là một con quỷ.”
Có lẽ lão nói thế để với tới sự thương cảm dành cho chính mình, nhưng Genko lại đánh hơi được một chút tự cao.
“Thế ông không phải vậy à?”
“Thật ra, tôi chỉ là một người đầy tớ.”
“Cho ai?”
Lão già trầm ngâm trong chốc lát.
Genko nhắc lão:
“Nhiệm vụ của ông là gì? Dụ dỗ bọn trẻ con với mấy cuốn truyện tranh đó hả? Hay là tẩy não chúng? Tiện thể, tôi đã xem cuốn phim đó.”
“Các anh không hiểu được đâu.” Lão già đáp với giọng khinh khỉnh. “Không ai hiểu được.”
Ánh nắng mặt trời đã biến mất. Những đám mây đen tích tụ bên ngoài cửa sổ. Căn phòng trở nên tranh tối tranh sáng.
“Hiểu chuyện gì? Sao ông không giải thích với tôi cho rồi?”
“Vô ích thôi.”
“Cứ thử đi.”
“Hãy nghe tôi, bỏ đi.” Lại một tiếng cười khác, kèm theo một tràng ho. “Hãy cứ sống tiếp cuộc đời hèn mọn của anh, tin tôi đi.”
Genko phát cáu, nhưng không muốn thể hiện ra.
“Ông đang bao che cho ai vậy?”
“Không ai cả.”
Genko biết lão đang nói dối.
“Chuyện này mang lại cho ông điều gì, hả Bunny? Ngoài việc sống chui rúc dưới tầng hầm…”
“Khi tôi được yêu cầu lựa chọn, tôi đã chọn.” Lão già đáp.
Ngoài trời sấm bỗng nổ rền, báo hiệu một cơn dông.
“Ý ông là sao? Sao lại ‘lựa chọn’? Giải thích đi.”
Lão già nhìn Genko với đôi mắt ươn ướt và không thể dò xét.
“Thay vì thắc mắc tôi là ai, anh nên tự hỏi tôi là gì .”
Genko ngẫm nghĩ một lát, rồi ông chợt hiểu ra.
“Ông cũng là một đứa con của bóng tối.”
Lão già gật đầu.
Genko đã nhận ra một điều. Bất chấp thái độ khước từ, Bunny muốn nói chuyện, lão muốn trút hết câu chuyện đã mang theo mình trong suốt một khoảng thời gian có trời mới biết là bao lâu. Tất cả những gì ông cần làm chỉ là chờ đợi, câu trả lời tự nó sẽ đến. Và quả thực, ít phút sau, lão bắt đầu kể:
“Một hôm, trong khi tôi đang chơi ngoài phố, một người đàn ông tiến đến chỗ tôi và nói là muốn tặng tôi một món quà. Rồi anh ta cho tôi xem một quyển truyện tranh. Nhân vật chính là một chú thỏ. Nhưng anh ta còn nói thêm rằng nó có một bí mật lớn. ‘Đi kiếm cái gương đi và nếu cậu thích những thứ nhìn thấy trong gương, quay lại đây tìm tôi,’ anh ta đã bảo như thế.”
“Chuyện gì đã diễn ra sau đó?”
“Tôi quay lại tìm anh ta, nhưng chỉ vì tò mò… Anh ta đã nhốt tôi vào trong thứ giống như một cái hố đen và bỏ tôi lại đó, trong bóng tối. Tôi chỉ là một đứa trẻ, tôi sợ chết khiếp. Tôi không biết mình đã la hét bao lâu, đã ở trong đó bao lâu. Vài ngày, mà cũng có thể vài tháng. Thế rồi cánh cửa nhỏ bật mở và ai đó chìa tay ra với tôi. Đó là một cảnh sát. Họ bảo là tôi đã được cứu… Nhưng họ không biết là không thể cứu tôi được nữa, không bao giờ nữa. Chẳng ai hình dung nổi tôi đã mang một lời nguyền. Ngay cả tôi lúc đó cũng chưa biết. Nhưng tôi đã bị đóng dấu bởi bóng tối.”
“Tên của người đàn ông kia là gì? Kẻ đã bắt cóc ông ấy?”
Lão già nhìn đi chỗ khác.
“Bunny, dĩ nhiên rồi… Ít ra thì, anh ta đã tự gọi mình như thế. Những người khác biết anh ta dưới một cái tên khác. Anh ta là người gác đêm của một kho phân bón trong suốt hai mươi năm. Ban ngày anh ta chỉ ngủ, nên không có bất kỳ mối quan hệ nào. Tại tòa, anh ta chẳng nói gì, ngay cả khi bị tuyên án tù chung thân.”
Xét theo giọng điệu của lão già, Genko thấy lão có phần ngưỡng mộ kẻ đã bắt cóc mình. Ông muốn nghe nốt phần còn lại.
“Chuyện không dừng ở đó, đúng không?”
“Tôi được mười ba tuổi… Một sáng nọ, một người quản giáo đến nhà tôi thông báo rằng Bunny đã chết và trước đó ít lâu anh ta đã làm di chúc. Tôi là người thừa kế duy nhất.” Lão già đưa mu bàn tay lên quệt đôi môi khô khốc và nhay nhay mẩu nước miếng khô trong miệng. “Mẹ tôi không muốn nhận xu nào từ người đàn ông đó, nhưng chúng tôi quá nghèo. Chỉ có điều, sau đó chúng tôi đã nhận được không chỉ tiền, mà cả những di vật của Bunny. Vài bộ quần áo, một máy chiếu Super 8, một thùng đầy những quyển truyện tranh giống hệt nhau và một cuộn phim kỳ lạ.”
“Ông đã xem nó…”
“Và tôi đã hiểu. Nó giống như một thông điệp… ‘Chuyền cây gậy tiếp sức’, đại loại thế.”
“Ai đã bắt đầu tất cả chuyện này?”
“Tôi không biết. Nhưng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tôi đã làm tốt.” Lão tự hào đáp.
Chúng không biết mình là quái vật. Lão già giúp việc này cũng cho rằng mình bình thường. Nói cho cùng, theo quan điểm của mình, William chỉ làm tốt công việc của lão.
“Có phải ông đang cố làm cho tôi tin rằng ông không biết ai là kẻ đứng sau chuyện này? Ai là người được ông phụng sự một cách tận tụy đến thế?”
“Bóng tối.” Lão già đáp luôn không ngần ngại.
Lại một tiếng sấm nổ vang, nhưng trời vẫn chưa đổ mưa.
Genko cảm thấy tởm lợm.
“Có phải đó cũng là điều ông đã gây ra với Robin Sullivan khi anh ta còn là một đứa trẻ hay không?”
Nghe thấy cái tên đó, lão già tỉnh hẳn.
“Ông đã bắt cóc Robin trong ba ngày và đưa đi… vào trong bóng tối?”
Lão già mỉm cười.
“Tôi chỉ chuyền cây gậy tiếp sức.”
“Có bao nhiêu trường hợp trước đó và sau này? Bao nhiêu?”
“Tôi không biết, tôi không đếm được. Nhưng những đứa khác không làm nên tích sự gì… Phải thử nhiều lần để tìm ra đứa trẻ thích hợp. Sau Robin tôi đã tiếp tục thêm một thời gian, nhưng rồi tôi biết nó đã quyết định lựa chọn. Cũng giống như tôi hồi trạc tuổi nó.”
Genko lục trong túi áo và lấy ra tấm ảnh chụp Robin cùng cậu bạn tóc xoăn sún răng. Ông đưa nó cho lão già xem.
“Con đây rồi, con trai.” Lão nhận ra Robin ngay lập tức. “Bao lâu rồi ấy nhỉ?” Mắt lão long lanh.
“Cậu bé còn lại trong ảnh là ai? Cậu tóc xoăn răng sún ấy?”
Lão già nhìn anh, ngơ ngác.
“Tấm ảnh này cho thấy cậu ta cũng ở trong giáo xứ này, nên tôi tin chắc ông cũng biết cậu ta.”
Genko dứ dứ chai whisky trước mặt lão già để khuyến khích lão.
Bunny liếm đôi môi khô khốc.
“Paul, hình như thế. Thằng bé từng sống trong căn nhà màu xanh nằm cách nhà thờ hai khối nhà.”
Sau sự do dự ban đầu, lão già đã tỏ ra hữu ích. Genko không thể giải thích được chuyện này. Cũng có khả năng lão đã bịa ra một lời nói dối nhằm tống khứ ông. Cách duy nhất để tìm hiểu là tự mình đi gõ cửa căn nhà màu xanh đó. Nhưng trước hết, ông đưa phần thưởng đã hứa cho lão già hấp hối.
“Vĩnh biệt, Bunny.” Ông nói.
“Hẹn sớm gặp lại.” Lão đáp.
Genko rùng mình trước viễn cảnh hai người sẽ đến cùng một nơi. Nhưng lão ta nói đúng, ông vẫn phải xứng đáng với sự bình yên trong bức vẽ của Meg Forman và ông không còn nhiều thời gian.
Lại một tiếng sấm nữa. Cơn dông đã cận kề.