Chương 38
Ba mươi năm sau ngày theo chân Bunny xuống hầm, Robin Sullivan, hay Peter Forman, vẫn không thể quên được câu chuyện. Hắn vẫn hình dung được cái mùi của chỗ đó, hơi lạnh dưới lòng đất, những vọng âm. Ngay cả giai điệu của bài nhạc blues cũng còn nguyên vẹn.
Hồi ức được trí nhớ của hắn chiếu lên khoảng trần sơn trắng của bệnh viện đã tan đi, nhường chỗ cho cơn đau ở bụng. Những mũi khâu đang kéo căng da thịt hắn, nhưng hắn đã làm rất tốt khi tự đâm mình. Hắn biết đích xác cần cắm dao vào vị trí nào, vì đó là chỗ mẹ hắn đã đâm bố hắn bằng con dao làm bếp. Hồi đó, các bác sĩ đã giải thích rằng bất chấp lượng máu mất đi, bố hắn đã gặp may vì không có cơ quan trọng yếu nào nằm ở đó.
Bố mẹ hắn chính là những dẫn chứng kinh khủng trong gần như suốt tuổi thơ hắn, còn Bunny là thầy giáo xuất sắc. Trong ba ngày giam giữ hắn, Bunny đã lạm dụng hắn, nhưng cũng dạy hắn rằng nỗi sợ hãi của người khác có thể mang lại một khoái cảm kỳ lạ.
Bởi vì đó chính là điều Bunny tìm kiếm. Nỗi sợ của một đứa trẻ là nguồn dưỡng chất, là đam mê của Bunny.
Bảy mươi hai giờ bị hành hạ, lạm dụng và tra tấn tinh thần. Robin trốn được chỉ nhờ may mắn khi vào đêm thứ ba Bunny say xỉn ngủ thiếp đi và quên trói hắn vào chân giường. Hắn lẻn ra ngoài và cầu cứu một người phụ nữ qua đường. Bà ta đã lập tức đưa hắn tới đồn cảnh sát.
Nhưng tại sao hắn lại mang theo quyển truyện tranh con thỏ?
Quyết định đó cũng đã ảnh hưởng tới việc hắn không tiết lộ những chuyện đã xảy ra trong ba ngày mất tích với bất kỳ ai. Lúc đầu, hắn nghĩ rằng do mình xấu hổ, hoặc sợ bị trả thù. Nhưng hóa ra không phải vậy. Có một lí do và nó liên quan với thứ mà Bunny đã cài vào đầu hắn bằng quyển truyện tranh cùng với một bộ phim quái dị.
Trong lúc bị giam cầm, nỗi sợ đã đào một vực thẳm trong hắn. Một nơi xa lạ mà tại đó Robin về sau đã cất giữ những dục vọng không thể nói ra, những thôi thúc đen tối, những mầm mống của bạo lực. Nhưng một thằng bé mười tuổi thì chưa thể hình dung được một thứ gì đó đã nảy sinh trong cái khe vực ấy.
Một sự hiện diện.
Một con người khác tồn tại bên trong hắn. Hắn đã khám phá ra nó trong mắt bố mẹ sau khi quay về nhà. Có một con thỏ quỷ quyệt phản chiếu trong đôi mắt của mẹ hắn. Và lần đầu tiên trong đời, bố mẹ tỏ ra e sợ hắn. Đó là lí do khiến họ đẩy hắn đi. Robin tìm thấy một kiểu yêu thương mới tại trang trại Wilson, nơi hắn ở cùng những đứa trẻ giống mình, những con mồi để đám người lớn vô lương tâm tước đoạt sự trong trắng bằng bạo lực và lường gạt. Nhưng Robin cũng cảm thấy mình khác những đứa trẻ kia, bởi hắn không chấp nhận coi mình là nạn nhân. Có lẽ vì thế mà Tamitria Wilson đã rất quan tâm đến hắn, bà nghĩ rằng hắn chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi trải nghiệm khủng khiếp kia, rằng hắn từ chối mang dấu ấn của nó trong suốt phần đời còn lại. Bà đã giúp hắn thay tên đổi họ và học lên đại học.
Cách đây mấy hôm, Tamitria đã đập đầu một lão thám tử tư tên là Bruno Genko và nhốt dưới hầm nhà sau khi lão đến hỏi han về cậu bé Robin Sullivan. Như một người mẹ, bà chỉ muốn bảo vệ đứa con trai mang tên Peter Forman, người đã bỏ lại quá khứ kinh khủng phía sau.
Hắn quý Tamitria, nhưng cũng vì thế mà phải ra tay giết bà, vì bà không hiểu sự thật căn bản nhất: Thằng bé Robin Sullivan từ chối coi mình là nạn nhân vì nó đã biết mình thuộc hàng ngũ những tên đao phủ.
Tamitria đã nghi ngờ quyển truyện tranh mà hắn luôn mang theo bên mình, nhưng không khám phá được ý nghĩa thực sự của nó. Khi hắn rời khỏi trang trại, hắn đã nhờ bà giữ nó vì không đành lòng hủy nó đi, nhưng hơn hết, vì hắn đã quyết định rằng Bunny xứng đáng bước ra khỏi những trang truyện.
Hắn đã kín đáo tính đến một chiếc mặt nạ để cho Bunny một hình hài. Nhưng không phải của con người. Bởi Bunny còn cao hơn thế.
Hắn đã mang nó theo vào cái đêm được Tamitria báo tin về kẻ tọc mạch. Hắn đã chôn bà phía sau nhà kho, nhưng không cảm thấy thích thú gì khi xuống tay. Hắn thực sự không thấy khoái cảm trong việc đoạt mạng người khác. Mặc dù hắn thường xuyên buộc phải làm thế.
Khác với Bunny già, hắn thích các bé gái.
Hắn thỏa mãn dục vọng bằng cách săn tìm trên mạng. Nhưng những cô bé mà hắn bắt cóc đem về sào huyệt bí mật của mình đều không trụ được lâu. Chúng giống như những con hamster hoặc chim hoàng yến, tối đa chỉ được một năm là ngã bệnh. Thế nên thay vì chứng kiến một kết cục buồn bã dai dẳng, hắn giúp các cô gái chấm dứt sự chịu đựng. Xét cho cùng, hắn hành động vì lòng trắc ẩn.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi với Samantha.
Hắn mau chóng nhận ra cô không giống những người khác. Đầu tiên, trời xui đất khiến thế nào cô lại tự dẫn xác đến chiếc xe van của hắn vào một buổi sáng tháng Hai, trên đường đi đến trường. Giống như một con ruồi không hay biết mình đã bay quá gần một cái mạng nhện và bị thu hút bởi hình ảnh phản chiếu chính nó trên đám tơ lấp lánh, cô đã trả giá đắt cho sự phù phiếm của mình.
Hắn chắc mẩm cô bé sẽ không sống nổi quá một tháng trong điều kiện giam cầm. Thế nhưng cô đã trở thành niềm tự hào của hắn. Sam không chỉ cầm cự suốt mười lăm năm, mà ngay từ đầu cô đã cho hắn động lực để cải thiện chiến lược che giấu Bunny với phần còn lại của thế giới.
Peter Forman lập gia đình và có hai bé gái kháu khỉnh chính là nhờ cô.
Ẩn nấp an toàn trong vỏ bọc một gia đình bình thường, với một cuộc sống có vẻ bình yên, người nha sĩ trầm lặng đã sống hai cuộc đời hoàn hảo. Vợ hắn không mảy may nghi ngờ hắn giấu một con người khác bên trong. Phải công nhận rằng hắn khá thích thú khi dọa vợ bằng cái mặt nạ thỏ Bunny đêm nọ, trước khi nhốt mấy mẹ con dưới hầm nhà. Chính Meg là người từng khám phá ra hắn đeo mặt nạ thỏ. Hắn đã thuyết phục thành công con bé giữ kín mọi chuyện, bằng cách nói với nó rằng đó là một bí mật chỉ hai bố con được biết với nhau.
Hắn luôn giữ được sự tử tế và tự chủ khi ở nhà. Nhưng hắn lại thường xuyên tỏ ra khắc nghiệt với Samantha, có lẽ vì quá yêu cô. Ngoài ra còn rắc rối với đứa trẻ nữa. Hắn luôn cẩn thận mỗi khi quan hệ với cô. Sam đã không có chu kỳ nhiều năm, nên hắn tưởng cô không còn khả năng sinh con. Nhưng cô lại có thai. Đáng lẽ hắn nên giết cô ngay, nhưng hắn không thể. Hắn đã nghĩ cô sẽ chết trong lúc sinh nở. Nhưng khi thời điểm đó đến, hắn lại giúp cô hạ sinh con bé khốn kiếp đó. Nhờ kỹ năng y khoa của một nha sĩ, hắn đã thực hiện một ca mổ đẻ sơ sài – thứ có thể làm hắn bị tước bằng vĩnh viễn. Sau đó, hắn đã bỏ đi và không quay lại nơi giam cầm cô trong gần một tuần lễ. Hắn đã tưởng khi quay lại mình sẽ bắt gặp hai cái xác. Nhưng khốn thay cô ta đã vượt qua thử thách đó và không chết vì mất máu.
Việc tước đoạt đứa trẻ từ Sam chính là phần khó khăn nhất.
Con bé lên ba tuổi, nhưng trông như chỉ mới một tuổi rưỡi. Nó không lớn nổi và gặp nhiều vấn đề về sức khỏe do tình trạng giam cầm gây ra.
Sam không tha thứ cho hắn. Trước đó cô vẫn luôn chống lại hắn, nhưng sau khi bị lấy mất lí do duy nhất để sống, cô đã phản kháng theo cách tồi tệ nhất. Cô bắt đầu phớt lờ hắn. Cô không còn tỏ ra căm giận hắn nữa và nỗi sợ hãi thường trực của cô đã biến mất.
Bunny không còn làm cô sợ nữa.
Trước khi cô tự để cho mình chết đi, hắn quyết định cho cô một cơ hội thay đổi vận mệnh.
Một trò chơi.
Hắn bỏ cô vào cốp xe, rồi đưa tới đầm lầy. Ở đó, hắn lột trần cô ra để có thể chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp hoang dại của cô lần cuối.
Rồi hắn thả cô ra.
Hắn đợi một tiếng đồng hồ trước khi đi tìm cô.
Phải mất rất nhiều thời gian hắn mới bắt gặp Sam bị thương ở rìa một con đường. Khi hắn đang băng qua cánh rừng để tiến về phía cô trong bộ dạng của Bunny, một chiếc xe bán tải chết tiệt bỗng xuất hiện. Tay lái xe, có lẽ là một kẻ săn trộm, đã lao ra giúp đỡ cô. Hắn nấp sau một cái cây và chứng kiến toàn bộ cảnh tượng.
Sam đã quàng tay quanh cổ kẻ lạ mặt đó.
Việc nhìn thấy cô ôm một thằng đàn ông khác làm hắn tan nát cõi lòng vì ghen. Giờ thì hắn đã rõ, hắn luôn yêu cô từ trước đến nay. Không thể nhịn được nữa, hắn quyết định lộ diện.
Khi gã thanh niên đi bên Sam – Sam của hắn – trông thấy hắn, gã đã do dự, sau đó bỏ chạy.
Mày biết khôn đó, thằng nhãi, mày biết khôn đó.
Khi chiếc xe bán tải chạy đi, Samantha bắt đầu la hét và hắn vội chạy đến để dỗ dành cô, nói lời yêu cô. Nhưng cô đã nói ra ba chữ khiến hắn tổn thương sâu sắc.
Cô đã thì thào: ‘Giết tao đi.’
Sau ngần ấy năm tháng bên nhau, sau khi cùng chia sẻ kinh nghiệm làm cha mẹ của một bé gái, sau khi hắn thú nhận tình cảm của mình, kẻ đớn hèn đó thà chết còn hơn thừa nhận rằng họ đã gắn bó với nhau bởi một tình cảm sâu nặng.
Hắn không thể chấp nhận điều đó. Thế nên, vì cô đã bị gãy chân phải, hắn quyết định bỏ mặc cô cho số phận định đoạt. ‘Nếu đó là điều cô muốn, thì hãy đón nhận nó,’ hắn đã nói thế trước khi bỏ đi.
Hắn không buồn quay lại nhìn cô nữa. Nhưng bên trong cái đầu thỏ, những giọt nước mắt đau đớn đã chảy dài trên khuôn mặt hắn.
Khi hắn về đến nhà thì ti-vi đã loan tin cô được tìm thấy. Mọi người vỡ òa, thậm chí họ còn xuống đường ăn mừng. Lẽ ra hắn nên lo sợ cho bản thân vì cảnh sát lại bắt đầu tìm kiếm hung thủ sau khi đã lãng quên vụ mất tích của Samantha Andretti từ lâu. Nhưng lạ thay, hắn chẳng bận tâm.
Trong những giờ tiếp sau đó, thật khó để hắn đóng vai người nha sĩ trầm lặng, đặc biệt là với gia đình của mình. Hắn cứ sợ rằng sự rầu rĩ sẽ tràn qua bức tường mà hắn đã dày công xây dựng và từ vực sâu sẽ vọng lên tiếng khóc của Bunny đang tuyệt vọng ở đâu đó trong bóng tối.
Thế nhưng, trước khi đêm xuống, hắn chợt ngộ ra một điều.
Cô ấy cũng yêu mình. Nhưng giống như mọi cặp đôi khác, thỉnh thoảng giữa bọn mình xảy ra mâu thuẫn. Có chuyện gì đâu, yêu nhau lắm thì cắn nhau đau thôi mà. Phải rồi, hai đứa chỉ cãi nhau vì cơn ghen tuông phi lí của mình. Hắn đã tự ái bỏ đi, nhưng hắn sẽ cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện ngay lập tức.
Đó là điều mà hắn phải làm.
Hắn tin chắc mình cần phải đi tới bệnh viện tìm cô. Nếu hắn có thể nói chuyện được với cô, hắn sẽ giải thích cho cô hiểu và mọi thứ sẽ quay lại như cũ. Chính vì thế nên việc tự đâm mình bị thương chẳng làm hắn sợ. Đó là bằng chứng của tình yêu và Sam sẽ rất cảm kích trước hành động đó.
Hắn thậm chí còn sử dụng người bạn cũ của mình để thực hiện kế hoạch. Trước đó vài tuần, hắn đi tìm một thợ làm vườn ở chợ người cạnh bãi đậu xe của siêu thị, nơi những kẻ thất nghiệp tụ tập chờ việc. Hắn đã nhận ra ngay người bạn thuở thiếu thời nhờ vết bớt trên mặt. Tất nhiên việc đích thân ra mặt là một nguy cơ đối với hắn, nhưng hắn không thể cưỡng lại sự tò mò. Hắn muốn biết liệu Paul có nhận ra mình hay không.
Không, Paul đã không nhận ra. Hắn tin chắc như thế.
Trùng hợp thay, cuộc gặp gỡ tình cờ lại thành ra có ích khi hắn cần đánh lạc hướng cảnh sát và lão thám tử khù khờ kia. Trong lúc họ tập trung vào Paul Macinsky, Robin có thể rảnh tay hành động.
Sau khi được đưa vào bệnh viện Saint Catherine, hắn bắt đầu lập kế hoạch cho Samantha và mình. Hai đứa sẽ cùng nhau trốn khỏi bệnh viện và ẩn náu ở đâu đó một thời gian. Có lẽ là trong hang ổ cũ. Xét cho cùng, đó là tổ uyên ương của họ. Miễn là cảnh sát không tìm ra nó trước ở dưới tầng hầm của ngôi nhà nơi hắn sinh ra và lớn lên. Gia sản duy nhất mà bố mẹ hắn để lại sau khi cả hai chết vì ung thư gan.
Dẫu sao thì họ cũng không thể ở đó lâu. Robin định bụng sẽ rút một khoản tiền lớn từ ngân hàng, mua một chiếc xe đã qua sử dụng và đi đến một nơi nào đó. Hai đứa sẽ đi loanh quanh trong nước một thời gian để xóa dấu vết. Thế rồi, một ngày nào đó, họ sẽ tới một ngôi làng bình yên trên núi, nơi họ có thể sống bên nhau đến cuối cuộc đời. Với tên giả, họ có thể mua một ngôi nhà đàng hoàng, tìm hai công việc tử tế và biết đâu đấy, họ có thể cố gắng sinh con một lần nữa – thậm chí là hai lần.
Phải, được thế thì tuyệt vời quá. Một cuộc đào tẩu vì tình.
Hắn phải nói với Sam về chuyện này mới được. Hắn sẽ kể với cô về ước mơ của mình và rủ cô cùng thực hiện nó. Nhưng dĩ nhiên trước hết hắn phải xin lỗi cô cái đã. Sam là một phụ nữ khôn ngoan và thông hiểu: Cô đã nhiều lần tha thứ hắn, cô sẽ bỏ qua thôi.
Robin lại đưa mắt nhìn lên trần. Sam yêu quý của hắn đang ở cách đó không xa, trong khoa bỏng. Họ chỉ cách nhau có hai tầng lầu. Hắn không tin nổi mình đã cưỡng lại khao khát tìm gặp cô lâu đến thế. Trong sự đau đớn và khó nhọc vì vết khâu ở bụng, hắn ngồi dậy. Hắn thật hạnh phúc.
Không lâu nữa, hắn sẽ lại được ôm người phụ nữ mình yêu.