Chương 39
Cánh cửa chống cháy dẫn ra cầu thang thoát hiểm chỉ khép hờ.
Robin Sullivan đã để mắt đến nó được một thời gian và thấy cảnh sát kín đáo đi qua đó. Hắn đến gần cánh cửa và lập tức ngửi thấy mùi nicotine không lẫn vào đâu được. Đẩy cửa ra, hắn thấy hai cảnh sát vừa nói chuyện vừa hút thuốc. Ngay khi trông thấy hắn, họ ngưng lại để quan sát kỹ hơn: Tất cả những gì hắn có trên người chỉ là một tấm áo bệnh nhân và đôi dép bông. Hắn gật đầu chào và họ tiếp tục trò chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hắn vịn vào lan can. Cơn gió làm bầu không khí nóng bức trở nên dễ chịu hơn, trên trời cao kia cũng đang lấp lánh đầy những vì sao. Thật là một đêm hoàn hảo. Hắn hít một hơi thật sâu, tai dỏng lên nghe ngóng phía sau lưng. Một trong hai cảnh sát dụi thuốc vào tường rồi vứt ra ngoài lan can, trước khi để người đồng nghiệp ở lại để quay về làm nhiệm vụ. Còn lại hai người, Robin đút một tay vào túi.
Người cảnh sát thứ hai cũng đã hút xong.
Anh ta sắp sửa nối gót đồng nghiệp, nhưng ngay khi anh ta quay vào tường để dụi thuốc, Robin rút ra một chiếc xy lanh đã chuẩn bị trước đó trong phòng trữ thuốc. Hắn lập tức đâm kim tiêm vào cổ anh ta và lui lại. Tay cảnh sát đưa tay lên cổ, quay lại nhìn hắn và giơ tay còn lại lên định làm gì đó, nhưng lượng barbiturat cực lớn được tiêm thẳng vào tĩnh mạch cảnh đã nhanh chóng đi đến hệ thần kinh trung ương. Anh ta lảo đảo rồi ngã gục.
Robin cẩn thận kiểm tra xem anh ta có bất tỉnh thực sự chưa rồi mới tiến hành cởi bộ đồng phục.
Khoa bỏng nằm ở tầng trên cùng của bệnh viện. Các phòng bệnh được bố trí tập trung ở phần lõi của tòa nhà và không có cửa sổ, vì ánh nắng có thể gây hại cho làn da của người bị bỏng. Họ thật khôn ngoan khi đưa Samantha tới đây, hắn nghĩ bụng. Như vậy họ có thể dễ dàng giám sát cô.
Robin đi lên bằng thang máy phục vụ. Ngay khi cửa thang mở ra, hai cảnh sát viên tiến đến, nhưng hắn cúi đầu để khuôn mặt được vành mũ che chắn tốt hơn. Họ không để ý đến hắn và đi qua luôn.
Trong hành lang chỉ có các bác sĩ và y tá. Lực lượng cảnh sát tập trung chủ yếu ở bên ngoài bệnh viện. Còn trong này, họ phải tránh nhiễm khuẩn cho phòng ốc, để khỏi ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.
Hắn đi qua các phòng bệnh để tìm phòng của Samantha. Tiếc là hắn chỉ đi tay không. Giá hắn có thể mang cho cô thứ gì đó, hoa tươi chẳng hạn. Nhưng hắn không muốn bị chú ý. Hắn đã biết mình nên làm gì: Hắn sẽ quỳ gối trước cô và cầu xin cô tha thứ.
Hắn nhận ra phòng của cô nhờ người cảnh sát đứng gác trước cửa. Hắn tiến đến chỗ anh ta.
Trông thấy hắn đến gần, tay cảnh sát đưa mắt nhìn, có lẽ đang thắc mắc vì sao hắn lại ở đây.
“Có chuyện gì thế?” Anh ta hỏi.
“Tôi không biết.” Hắn đáp. “Tôi được lệnh đến đây.”
Tay cảnh sát liếc nhìn đồng hồ.
“Lạ nhỉ, ca trực của tôi đến hai giờ mới kết thúc.”
Robin nhún vai.
“Lệnh là lệnh.”
Tay cảnh sát rút máy bộ đàm giắt ở thắt lưng ra.
“Để tôi hỏi xem.”
Robin ngăn anh ta lại.
“Chắc có gì nhầm lẫn thôi. Tôi sẽ xuống nói với họ.”
“Vâng.”
“Trong kia tình hình thế nào?” Hắn hỏi và chỉ về phía cửa phòng, giả vờ tò mò.
“Tiến sĩ Green đang nghỉ giải lao, còn cô gái thì hình như đã ngủ.”
Robin gật đầu và dợm bỏ đi, nhưng rồi quay người lại và nói:
“Nhân tiện tôi ở đây, nếu cậu muốn hút thuốc hay uống chút gì đó thì tôi có thể đợi trong vài phút.”
“Ồ, tốt quá.” Tay cảnh sát mau mắn đáp. “Cảm ơn anh.”
Robin nhìn theo đến khi anh ta khuất dạng sau một góc tường. Hắn đợi thêm vài giây nữa rồi mới tì lưng vào cánh cửa và đè tay nắm cửa xuống. Sau khi chắc chắn không bị ai nhìn thấy, hắn đẩy cửa và nhanh chóng lẻn vào trong phòng.
Mọi thứ tối om, nguồn sáng duy nhất trong phòng phát ra từ những thiết bị y tế nằm quanh giường. Hắn đợi cho mắt mình quen với bóng tối và mọi thứ dần hiện rõ. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn và chậm rãi phát ra từ chiếc giường.
Tình yêu của mình đang ngủ, hắn nhủ thầm. Cô ấy sẽ rất hạnh phúc khi trông thấy mình. Suy cho cùng, mười lăm năm bên nhau có khác gì một cuộc hôn nhân đâu.
Hắn tiến lại gần hơn để đánh thức cô bằng một nụ hôn.
Khi đã ở bên cạnh chiếc giường, hắn dừng lại và mỉm cười. Hắn đưa tay chạm vào cô, nhưng chẳng thấy gì.
Chiếc giường trống không.
“Xin chào, Bunny.”
Giọng đàn ông vang lên từ phía sau lưng hắn. Theo bản năng, hắn quay lại.
“Không được nhúc nhích.” Người đàn ông ra lệnh.
Hắn nghe thấy tiếng giày khua rầm rập trong phòng khi những người khác đứng vào vị trí, vây quanh mục tiêu. Hắn hình dung những khẩu súng và kính nhìn đêm đang hướng vào mình. Họ đã cử đến đây cả một đội đặc nhiệm. Hắn thấy thật hãnh diện vì điều đó. Khẽ lắc đầu không tin mọi chuyện đã chấm dứt, hắn đưa tay lên đầu hàng.
“Quỳ xuống.” Giọng nói kia ra lệnh.
Giọng nói rất cương quyết, nhưng điềm tĩnh và kiên nhẫn. Hắn cảm thấy yên lòng.
“Vòng tay ra sau đầu.”
Hắn tuân lệnh. Trong lúc làm theo, hắn cảm thấy tim mình tan vỡ và một giọt nước mắt lăn dài trên má. Viễn cảnh mọi chuyện kết thúc không làm hắn đau đớn bằng việc sẽ không bao giờ gặp lại tình yêu của mình. Họ giữ chặt hắn, rồi còng tay hắn lại.
“Tôi có thể biết quý danh của người bắt mình được chứ?” Hắn hỏi.
Giọng nói kia tự giới thiệu:
“Đặc vụ Simon Berish.”