Chương 40
Sau khi phát hiện giường của Sullivan trống không, họ lập tức hiểu ra con quái vật đang lảng vảng trong bệnh viện. Nếu truy lùng công khai thì họ sẽ làm liên lụy đến sự an nguy của những người khác, do vậy đề xuất của Simon Berish rất được ủng hộ.
Không cần phải chuyển Samantha Andretti đi nơi khác. Họ chỉ việc điều người cảnh sát đang gác trước cửa phòng cô sang một căn phòng khác và phục sẵn trong bẫy để sẵn sàng ra tay.
Cuối cùng họ đã bắt được Robin Sullivan. Hắn khóc như một đứa trẻ khi bị giải đi. Yêu cầu đầu tiên của hắn cũng khá đặc biệt. Sữa và bánh quy.
Berish nghĩ mãi về chuyện đó trong lúc đi tới chỗ chiếc xe điều hành của đơn vị. Anh đã phải để Hitchcock ở ngoài đường. May mắn thay, ai đó đã đặt cạnh nó một bát nước. Mới ba giờ sáng mà nhiệt độ đã nóng như ban ngày và rõ ràng nó khổ sở vì thời tiết nhiều hơn hẳn so với những người khác.
“Chúng ta sắp được về nhà rồi.” Anh nói và xoa mõm chú chó.
Anh cố gọi điện cho Mila, dù không hi vọng gì nhiều. Điện thoại của cô đã bị tắt.
Vasquez, cô đang ở chỗ quái nào vậy?
Anh không biết chút gì về vụ án mà cô đang điều tra, cũng như lí do vì sao cô biến mất. Lần cuối cùng anh nói chuyện với Mila là năm ngày trước và cô có nhắc đến một manh mối rất hứa hẹn. Khi anh hỏi han về nó, cô đã thẳng thừng gạt phăng.
‘Để cho tôi yên, Berish.’
Chuyện đó không phải là bất thường đối với Mila, nhưng lần này anh đã thề sẽ không tha thứ cho cô. Mila bỏ quên những bổn phận của một người mẹ hơi bị thường xuyên quá: Alice vẫn còn bé và cần cô. Ngay khi cô quay trở lại, anh sẽ nói thẳng với cô những suy nghĩ của mình, tất tần tật.
“Cuộc gọi của quý khách sẽ được chuyển tới hộp thư thoại.” Một giọng nói ghi âm sẵn vang lên.
Berish vừa định gửi một lời nhắn thì khựng lại. Bauer và Delacroix đang tiến đến chỗ anh.
“Này, anh giải thích được không?” Bauer hỏi. “Mối liên hệ giữa anh và Bruno Genko là như thế nào?”
“Hôm qua ông ta có đến Minh Phủ, chúng tôi đã gặp nhau ở đó. Ông ta tìm thông tin về vụ mất tích của Robin Sullivan.”
“Và anh đã cung cấp cho ông ta?” Bauer dang tay ra, khuôn mặt tỏ rõ sự ngỡ ngàng. “Anh thậm chí không có phận sự tại đó, nhưng anh lại giúp đỡ bất kỳ người nào đến hỏi?”
Berish không nhịn được nữa.
“Nghe này, các anh, chúng ta làm rõ với nhau nhé: Các anh đang tìm người đổ trách nhiệm vì đã thất bại trong cuộc điều tra đấy à?”
Bauer định đáp trả, nhưng Delacroix đã can thiệp.
“Ở đây không ai phán xét ai cả, chúng tôi chỉ muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra.”
Berish cân nhắc tình hình trước khi đáp:
“Thám tử Genko đã cho tôi biết các phát hiện của ông ta: cuốn truyện tranh, thỏ Bunny, người đàn ông có vết bớt trên mặt… Tôi nghĩ ông ta rất muốn làm sáng tỏ vụ việc.” Anh nhớ lại khuôn mặt tái xanh của ông thám tử, dấu hiệu cho thấy sự cố gắng mà ông ta đã đặt vào cuộc điều tra. “Và vì thế, dù không cố tình, nhưng tôi đã có được mọi chi tiết của vụ án.”
“Vậy đổi lại, anh đã cung cấp cho ông ta cái gì?” Bauer hỏi với giọng căng thẳng.
“Một tấm ảnh.” Berish nói ngay. “Genko muốn biết Robin Sullivan trông như thế nào lúc còn nhỏ. Tấm ảnh được lưu giữ tại Minh Phủ cho thấy hắn đứng cạnh một cậu bạn.”
Bauer khịt mũi.
“Cảm động ghê.”
Berish phớt lờ anh ta và tiếp tục nói với Delacroix:
“Vài giờ trước, tôi nhận được cuộc gọi từ một bác sĩ của bệnh viện Saint Catherine. Cô ta nói rằng một bệnh nhân trong tình trạng thập tử nhất sinh đã nhắc đến tên tôi, nên cô ta nghĩ tôi là một người thân, hoặc bạn bè của ông ta. Lúc tôi đến, họ đã cho tôi biết người sơ cứu và đi cùng ông ta đến bệnh viện là Paul Macinsky. Vừa trông thấy anh ta, tôi hiểu ra ngay đã có một sự nhầm lẫn, cậu bé với vết bớt trên mặt trong ảnh không phải là Robin Sullivan, đồng nghĩa tay nha sĩ kia mới là hắn.”
Delacroix nhìn Berish chăm chú, chắc là đang cố tìm hiểu xem liệu anh có nói ra toàn bộ sự thật hay không.
Berish biết danh tiếng của anh không mấy tốt đẹp trong giới cảnh sát và đã nhiều năm nay anh giống như một người bị gạt ra rìa. Có lẽ cũng vì thế mà anh cảm thấy thoải mái với Bruno Genko.
“Các anh nên cảm ơn ông ta. Không có Genko, tính mạng Samantha Andretti có thể đã gặp nguy hiểm.”
“Ông ta chết cách đây hai mươi phút rồi.” Bauer nói luôn trước khi quay gót bỏ đi.
Cái tin đó làm Berish bàng hoàng. Anh gần như không quen biết Genko, nhưng vẫn cảm thấy thương xót cho ông ta.
“Genko có nói rằng khi việc này qua đi, ông ta muốn gặp Samantha Andretti. Tôi nghĩ ông ta muốn xin lỗi cô gái vì một chuyện gì đó…”
Delacroix đặt một tay lên vai Berish.
“Dù sao thì, chuyện đó cũng chẳng để làm gì.”
Berish ngạc nhiên hỏi lại anh ta:
“Tại sao?”
“Trong vòng nửa tiếng nữa, sếp tổng sẽ có một cuộc họp báo.”
Delacroix đang nói cái quái gì vậy?
“Có một tin tức chưa được công bố và nó liên quan đến Samantha Andretti…”